“Không phải vậy đâu. Dạo này Hyunjoon đang giúp tôi một chuyện, nên bọn tôi mới đi cùng nhau nhiều hơn. Là tôi đơn phương nhận sự giúp đỡ. Hyunjoon giúp tôi vì cậu ấy tốt bụng, nên nếu bị hiểu lầm như thế… tôi nghĩ cậu ấy sẽ thấy khó chịu.”
Động tác gắp thêm gà om ra đĩa của ông chủ khựng lại trong giây lát khi nghe lời Jiwoo. Vẻ mặt ông như thể vừa nghe thấy điều gì khó tin.
“Tốt bụng? Giúp đỡ? Hyunjoon giúp cậu vì cậu ấy tốt bụng sao?”
“Vâng.”
Ông chủ, vốn định nói thêm gì đó khi nhìn Jiwoo có vẻ hiểu Hyunjoon khác hẳn những người khác, lại chỉ lắc đầu và tiếp tục xếp đầy đĩa gà om.
Ông cảm thấy không cần thiết phải can thiệp vào chuyện tình cảm non nớt của đám trẻ. Chỉ là không hiểu sao một đứa nhạy bén trong công việc như Jiwoo lại quá ngốc nghếch trong chuyện này, nhưng dù sao, đó cũng là chuyện của Hyunjoon.
“Hyunjoon chắc mệt mỏi lắm nhỉ.”
“Đúng vậy, ngày nào cậu ấy cũng chăm sóc tôi, dù việc giúp đỡ chắc chắn rất khó khăn nhưng cậu ấy chưa từng tỏ ra khó chịu, thậm chí còn quan tâm tôi hơn cả chính tôi nữa. Tôi vừa áy náy vừa biết ơn, nên đang cố gắng để làm tốt hơn.”
Trời ơi… Thằng nhóc Hyunjoon chắc đang sốt ruột lắm đây. Ông chủ lại bật cười khi nhìn Jiwoo, người thực sự cảm thấy biết ơn và có lỗi với Hyunjoon.
***
Sau khi ăn trưa cùng ông chủ và ghé qua một quán cà phê, Jiwoo chọn một ly vanilla latte theo lời ông chủ bảo cứ gọi món mình thích, dù ban đầu cậu nói không cần. Cảm ơn ông chủ vì tiền công hôm nay cao hơn bình thường, bữa trưa ngon miệng, lại còn mua cà phê cho cậu, Jiwoo hứa sẽ ghé chơi kể cả khi không có việc làm thêm, rồi đi về nhà.
Dù không thường xuyên uống cà phê, nhưng thỉnh thoảng uống một ly vanilla latte ngọt ngào khiến cậu cảm thấy dễ chịu cả lúc uống lẫn sau đó.
Không biết vì sao, việc vừa đi về vừa cầm cốc cà phê từ quán khiến cậu có cảm giác như một người trưởng thành, làm tâm trạng càng thêm tốt. Tất nhiên, cậu biết cảm giác đó khá trẻ con khi chỉ vì một chuyện nhỏ như thế, nhưng cậu vẫn thích nó.
Về đến nhà, cậu dọn dẹp kỹ hơn so với ngày thường. Trong lúc vừa uống nốt cốc cà phê ngày càng nhạt vị vừa lau dọn căn nhà cũ kỹ dù có dọn thế nào cũng không thấy khác biệt nhiều, Jiwoo tranh thủ tắm rửa rồi bật TV lên.
Đây là chiếc TV mà bà cậu hay xem khi còn sống. Dù là mẫu rất cũ nhưng vẫn hoạt động tốt, nên thỉnh thoảng cậu bật lên để có chút âm thanh trong nhà.
Làm thêm xong, ăn trưa, về nhà dọn dẹp, tắm rửa… vậy mà mới chỉ có 2 giờ 50 phút chiều. Hyunjoon tan làm lúc mấy giờ nhỉ? Nghĩ lại mới nhớ, hai người chỉ hẹn ăn tối cùng nhau mà chưa quyết định giờ giấc hay địa điểm gặp mặt. Jiwoo tựa lưng vào tường, cầm lấy điện thoại.
“…”
Vào ứng dụng nhắn tin chủ yếu dùng để trò chuyện với Choi Youngjae, cậu thấy tên Hyunjoon trong danh sách bạn bè. Trước đây, cậu chỉ gọi cho hắn một lần sau khi lấy số từ ông chủ tiệm bida khi không tìm thấy hắn đâu, nhưng đây là lần đầu tiên cậu gửi tin nhắn.
Nhấn vào tên để mở cửa sổ tin nhắn, hình đại diện của Hyunjoon hiện ra lớn hơn.
Ồ… Đây là tấm ảnh hôm đó, khi mấy khách lạ đến mấy ngày trước.
Dù không thấy rõ mặt do là ảnh selfie qua gương, nhưng tấm ảnh trông vẫn rất ngầu, có lẽ là nhờ ngoại hình và phong cách ăn mặc của hắn.
“…”
Cậu ấy chụp ảnh này ở nhà hôm đó à? Ở gần cửa có gương toàn thân sao…? Trong lúc nghĩ ngợi linh tinh và cứ nhìn mãi tấm ảnh, Jiwoo vô thức phóng to gương mặt của Hyunjoon, rồi giật mình thoát khỏi trang cá nhân của hắn.
Cậu cảm giác như mình đang làm gì đó kỳ quặc, cứ nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của người ta một mình thế này.
Dù ảnh được đặt ở đó là để người khác xem… nhưng cậu lại thấy như mình vừa lén lút nhìn trộm Hyunjoon, vì chắc hắn không đặt ảnh với mục đích để người khác phóng to lên xem kỹ như thế.
Lắc đầu xua tan suy nghĩ vớ vẩn, Jiwoo nhấn vào cuộc trò chuyện 1:1 như ban đầu định làm và gửi tin nhắn cho Hyunjoon.
[Nhắn tôi khi cậu xong việc nhé]
[Rồi mình hẹn chỗ gặp sau]
Nghĩ rằng có thể làm phiền hắn, Jiwoo định thoát khỏi ứng dụng sau khi chỉ nhắn những gì cần thiết, thì điện thoại rung nhẹ. Cậu nhanh chóng nhấn vào tin nhắn của Hyunjoon hiện lên trên màn hình.
[Hyunjoon: Cậu xong việc rồi à?]
[Ừ, tôi về nhà rồi]
[Hyunjoon: Chắc sớm nhất cũng phải tầm 5 giờ tôi mới xong]
[Hyunjoon: Xong rồi tôi sẽ nhắn cậu sau]
[Okay]
[Gặp sau nhé]
Sau khi kết thúc đoạn hội thoại ngắn gọn, Jiwoo đặt điện thoại xuống và nhìn vào màn hình TV.
Cậu chưa hề trực tiếp gặp hắn, chỉ nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ xíu trong ảnh đại diện và trao đổi vài tin nhắn, vậy mà chẳng hiểu sao lại cảm thấy hơi nhột nhột trong lòng.
“…”
Tại sao mình lại cảm thấy như thế này? Lạ quá…
Cố gắng tập trung vào thứ khác để thoát khỏi cảm giác kỳ lạ khó diễn tả này, nhưng Jiwoo không thể chú ý vào nội dung bộ phim truyền hình trên TV hay bài tập về nhà cần hoàn thành trước thứ Hai.
Tiếng tim đập cứ như lớn hơn bình thường, lấp đầy tâm trí một cách chặt chẽ, còn gương mặt của Hyunjoon thì liên tục xuất hiện trong suy nghĩ.
“Trông có vẻ Hyunjoon thích cậu đấy, Jiwoo.”
Tất cả là do những lời nói không cần thiết của ông chủ tiệm bida. Từ khi nghe điều đó, cậu không thể ngừng nghĩ về Hyunjoon. Không phải là cậu thực sự tin rằng Hyunjoon thích mình, nhưng việc nghĩ rằng trong mắt người khác, họ có thể trông giống như một cặp đôi đặc biệt lại vừa thú vị vừa đáng lo.
Click.
Kết thúc dòng suy nghĩ kéo dài, ngòi bút chì máy của cậu bị gãy. Nghe thấy âm thanh nhỏ đó, Jiwoo cúi xuống nhìn phần ngòi bị gãy, rồi lại nhìn vào bàn tay đang cầm bút.
“…”
Vài ngày trước, sau khi cùng nhau về nhà và nắm tay để kiểm soát pheromone hiệu quả hơn, họ đã duy trì thói quen nắm tay nhau mỗi ngày trên đường về. Đương nhiên, cậu không nghĩ điều đó kỳ lạ. Chỉ đơn giản là làm theo lời giáo viên dặn.
Nhưng vấn đề là, dù có phải do pheromone của Hyunjoon hay không, mỗi khi nắm tay, nhịp thở của cậu lại trở nên gấp gáp hơn, và cậu cứ nghĩ rằng mình muốn đến gần hơn nữa. Sau ngày cậu vô thức tựa đầu lên vai Hyunjoon trên đường về nhà, cậu đã tự nhắc nhở mình phải tỉnh táo lại, nhưng mỗi khi đối diện với pheromone của Hyunjoon, cơ thể cậu lại tự động nghiêng về phía hắn mà không nhận ra.
Ngay cả khi pheromone đã được kiểm soát trước cửa nhà, khi những ngón tay đang đan vào nhau phải tách ra, đánh mất hơi ấm mà cậu đã nắm giữ trong tay, Jiwoo cảm thấy vô cùng… tiếc nuối.
Cậu biết rằng việc một omega bị pheromone của alpha thu hút là chuyện hiển nhiên, nhưng cứ tiếp cận một cách quá rõ ràng lại trở thành mối lo gần đây của cậu.
Nếu cứ như thế này, chắc Hyunjoon cũng sẽ thấy phiền phức mất…
Jiwoo thở ra một hơi thật khẽ, đặt bút xuống rồi nằm úp mặt lên chồng giấy in.
Trong bóng tối trước mắt, nơi không có chút ánh sáng nào len vào, hình ảnh Hyunjoon trong ảnh đại diện lại hiện lên. Và hình ảnh đó chẳng hề biến mất trong một khoảng thời gian rất dài.
***
Khi ngẩng đầu lên, căn phòng đã tối om. Cảm giác buồn ngủ bỗng chốc tan biến, Jiwoo vội nhấc điện thoại lên kiểm tra giờ.
6:55 PM
Cậu nhớ rõ lần cuối cùng mình xem đồng hồ là khoảng 3 giờ chiều, vậy mà giờ đã gần 7 giờ tối. Bên dưới giờ hiện tại, hàng loạt thông báo tin nhắn và cuộc gọi nhỡ hiện lên. Tất cả đều từ Hyunjoon.
[Hyunjoon: Tôi xong rồi]
[Hyunjoon: Muốn ra ngoài bây giờ không?]
Tin nhắn đầu tiên được gửi lúc 4:50 PM. Jiwoo cắn chặt môi, nhanh chóng lướt xuống xem những tin nhắn tiếp theo.
[Hyunjoon: Sao cậu không nhìn điện thoại?]
[Hyunjoon: Cậu ngủ à?]
[Hyunjoon: Cậu thật sự đang ở nhà chứ?]
[Hyunjoon: Này, có chuyện gì xảy ra với cậu à?]
Những tin nhắn ban đầu cách nhau khoảng mười phút, nhưng càng về sau, tần suất dày đặc đến mức chỉ cách nhau chưa đầy một phút.
[Hyunjoon: Sao cậu không nghe máy?]
[Hyunjoon: Cậu thực sự đang ngủ đúng không?]
[Hyunjoon: Đây là lần đầu tiên tôi mong ai đó chỉ đơn giản là đang ngủ ở nhà đến vậy]
Xen giữa những tin nhắn ấy là hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, mỗi cuộc cách nhau chỉ một phút. Thật khó tin rằng cậu đã ngủ say đến mức không nghe thấy dù chỉ một tiếng chuông.
[Hyunjoon: Tôi đến nhà cậu rồi]
[Hyunjoon: Có vẻ như cậu đang ngủ]
[Hyunjoon: Tôi thực sự rất lo]
[Hyunjoon: Ra ngoài ngay khi thấy tin nhắn này nhé]
Tin nhắn cuối cùng được gửi đi năm phút trước. Vừa nhìn thấy, Jiwoo lập tức bật dậy, lao nhanh ra cửa. Cậu vội vã xỏ chân vào đôi giày thể thao rồi chạy xuống lối vào chung của tầng trệt.
Một mùi khét lẹt của thuốc lá xộc vào mũi. Khi ngoảnh đầu theo âm thanh phát ra, cậu thấy Hyunjoon đang đứng ở chỗ quen thuộc – nơi hắn vẫn hay đợi mình.
“Xin lỗi… Tôi ngủ say quá.”
Hyunjoon ném điếu thuốc đang ngậm trong miệng xuống đất rồi dập tắt nó bằng mũi giày. Dưới chân hắn, vô số tàn thuốc vương vãi, nhiều đến mức khó mà đếm hết trong một lần nhìn.
“Này.”
Thật lòng mà nói, dù có bị trách móc thế nào cậu cũng chẳng thể phản bác. Ngủ quên quá giờ hẹn mà không đặt báo thức, nghe mắng cũng là chuyện bình thường thôi.
Hyunjoon, với gương mặt căng thẳng, từ từ rời khỏi bức tường. Ngay khi Jiwoo định mở miệng xin lỗi lần nữa, hắn đã bước nhanh về phía cậu.
Và trong con hẻm yên tĩnh, giọng nói trầm thấp của Hyunjoon vang lên trước.
“Tôi đã lo lắm.”
Còn tiếp…