Tình Yêu Thuần Khiết Của Tên Côn Đồ - Chương 35

Cậu nói đó không phải là vấn đề, nhưng Hyunjoon lại cảm thấy nó chính là vấn đề. Hắn cắt ngang lời Jiwoo, khiến đối phương bất giác dừng lại và nhìn thẳng vào mặt mình. Hyunjoon lặng lẽ hạ mắt xuống sàn.


“Không phải tôi đến cửa hàng tiện lợi mỗi ngày chỉ để làm việc với cậu thôi đâu.”


“…”


“Tôi đến đó để gặp cậu.”


Cuộc trò chuyện rơi vào khoảng lặng. Hyunjoon cắn nhẹ vào môi trong, cảm thấy có lẽ mình đã nói thứ không cần thiết. Trong tầm mắt cúi thấp của hắn, Jiwoo nghiêng đầu, cố lọt vào khung nhìn của hắn.


“Hôm đó… cậu muốn gặp nhau sau khi tan làm không?”


“…”


“Cùng ăn tối đi.”


Lời đề nghị đơn giản của Jiwoo lập tức làm dịu đi nỗi thất vọng, thay vào đó là niềm vui trào dâng, khiến tim Hyunjoon đập thình thịch. Đây chắc chắn là bệnh rồi. Không thể nào khác ngoài bệnh. Chỉ cần một câu nói thôi cũng khiến cảm xúc của hắn bị xáo trộn, tim thì siết chặt rồi lại nới lỏng một cách đau đớn – nếu đây không phải bệnh, thì là gì chứ?


Dù trước đó không hề cảm thấy tức giận, nhưng giờ phút này, tâm trạng hắn lại lập tức sáng bừng. Gặp nhau sau khi tan làm? Ăn tối cùng nhau? Trên đời này, ai lại mời một loại “thực phẩm chức năng” đi hẹn hò thế này chứ? Lòng ngực hắn tràn đầy cảm giác sung sướng đến ngạt thở. Khắp người như nóng lên.


“A…”


Đột nhiên, một hương thơm ngọt ngào thoáng qua mũi.


Sức nắm trong tay họ khẽ lơi ra, kèm theo một tiếng rên nhỏ. Hyunjoon liếc nhìn sang bên cạnh, thấy đôi tai và gò má Jiwoo đã ửng đỏ. Hắn lập tức điều chỉnh pheromone xuống mức thấp hơn. Có vẻ như vừa rồi hắn đã quá kích động khi nghe lời đề nghị gặp gỡ sau giờ làm từ Jiwoo.


Ngày nào cũng như vậy, hắn tự hỏi bản thân làm sao có thể sống nổi khi cứ để cảm xúc bị Jiwoo thao túng thế này. Một alpha luôn tự hào về khả năng kiểm soát pheromone tốt như hắn, giờ lại bị đánh gục chỉ vì một lời nói của người kia.


“Cậu ổn chưa?”


“Ừm, tôi ổn rồi.”


“Xin lỗi nhé. Tôi sẽ chú ý hơn. Cứ thế này hoài, thật xấu hổ khi tự nhận mình kiểm soát pheromone giỏi.”


Jiwoo bật cười khẽ và hơi nghiêng đầu, để bản thân bị bao phủ hoàn toàn trong pheromone của Hyunjoon. Đây không phải là hành động mà cậu thường làm. Nhưng lúc này, Jiwoo lại muốn như thế. Dù đang nắm tay Hyunjoon, cậu vẫn muốn gần hơn một chút. Đầu Jiwoo nhẹ nhàng tựa vào vai Hyunjoon.


“…Chết tiệt.”


Một tiếng chửi thề nho nhỏ trượt khỏi môi Hyunjoon. Dĩ nhiên, nó nhỏ đến mức bị tiếng động xung quanh nuốt chửng, không lọt vào tai Jiwoo.


Hắn tự hỏi, pheromone rốt cuộc là gì? Hắn cảm thấy biết ơn pheromone – vì nhờ nó, người vốn chẳng bao giờ hành động thế này lại đang nắm tay hắn, đi bên cạnh hắn, thậm chí còn tựa đầu lên vai hắn.


Nhưng hắn cũng ghét pheromone – vì hắn mong muốn Jiwoo có thể chạm vào mình mà không cần đến nó.


Hắn muốn Seo Jiwoo thích mình. Muốn cậu nhung nhớ khi họ xa nhau dù chỉ một khoảnh khắc. Muốn ngay cả khi đã chạm vào nhau, Jiwoo vẫn khao khát nhiều hơn. Muốn cậu nắm tay mình, dựa vào mình như thế này mà không cần có pheromone xen vào. Càng gần Jiwoo hơn, lòng tham của hắn lại càng lớn dần.


Dù biết không nên, nhưng mùi vị của tình yêu đầu đời quá ngọt ngào và mãnh liệt, khiến hắn chỉ muốn lấp đầy trái tim đang phồng to của mình. Bằng những cảm xúc giống hệt như những gì mà hắn đang dành cho Jiwoo.


Nhận ra rằng họ sắp về đến nhà, Hyunjoon chậm rãi bước chậm lại. Ước gì con đường này mãi mãi không bao giờ kết thúc.


***


Sau khi hoàn thành xuất sắc công việc bán thời gian tại tiệm bida lần nữa, Jiwoo ngồi vào quầy theo lời mời của ông chủ để ăn trưa trước khi rời đi. Dù sao thì ở nhà cũng không có nhiều đồ ăn, và không có lý do gì để từ chối khi được mời ăn cùng.


“Việc quyết định ăn gì mỗi ngày đúng là một cực hình, thật sự đấy. Sao cứ quay đi quay lại là đến giờ ăn vậy chứ?”


“Tôi biết mà. Cuối tuần, tôi cảm giác như cả ngày chỉ quanh quẩn suy nghĩ xem nên ăn gì sau khi làm việc một chút.”


“Đúng là thế đấy. Cả tuần tôi đặt đồ ăn giao tận nơi, giờ đến mức còn chán cả việc mở ứng dụng đặt đồ nữa. Quán nào cũng có vị giống nhau, chỉ cần nhìn tên quán là tôi có thể đoán được mùi vị luôn. Haizz. Đây, ăn đi. Ăn nhiều vào.”


Ông chủ thở dài rồi gắp một phần lớn gà kho bỏ vào đĩa trước mặt Jiwoo. Jiwoo cũng lấy một ít thịt gà, khoai tây và mì sợi to vào đĩa của mình. Cậu thường không đặt đồ ăn giao tận nơi vì khẩu phần quá lớn, nhiều khi phải ăn đến vài bữa mới hết hoặc cuối cùng lại phải bỏ đi vì không ăn nổi dù đã chia nhỏ ra, vậy nên cũng đã lâu rồi cậu chưa ăn món như thế này.


“À, dạo này Hyunjoon bận lắm hả?”


“Hyunjoon?”


“Ừ. Lâu rồi tôi không thấy nó. Nó cũng chẳng đến tiệm bida nữa. Đang bận đi thu tiền à?”


Jiwoo, trong lúc thổi nguội miếng khoai tây trước khi đưa vào miệng, liền nghĩ đến Hyunjoon – người đã luôn ở bên cậu mỗi ngày. Ông chủ tiệm bida nói rằng đã lâu không gặp Hyunjoon, nhưng Jiwoo thì hầu như ở bên hắn cả ngày, thậm chí là mỗi ngày.


Ngay cả khi đi học, Hyunjoon cũng đứng đợi trước nhà cậu để cùng đi. Và tất nhiên, ở trường hai người luôn làm mọi thứ cùng nhau. Ngoại trừ vài tiếng sau giờ học và lúc ngủ, họ gần như bên nhau cả ngày.


“Dạo này Hyunjoon đi học rồi.”


“Gì cơ? Hyunjoon đi học á?”


“Vâng. Cậu ấy đi học đều đặn cũng được một thời gian rồi.”


“Không thể tin được. Hyunjoon mà cũng chịu đi học mỗi ngày sao. Nó đang bám theo cậu đấy à?”


“Không phải bám theo, bọn tôi đi cùng nhau. Bọn tôi đã thân thiết hơn rất nhiều rồi.”


“Xem ra Hyunjoon thích cậu rồi đó, Jiwoo. Chứ không thì làm gì có chuyện nó đi học cùng cậu như vậy.”


Jiwoo không hiểu vì sao ai cũng nghĩ như vậy khi thấy Hyunjoon đi cùng cậu, từ Choi Youngjae đến ông chủ tiệm bida. Trên đời này có biết bao bạn bè cùng nhau đi học, tại sao cứ mỗi lần cậu và Hyunjoon đi chung là lại bị hiểu theo hướng khác? Điều này giống hệt như lần Choi Youngjae hỏi cậu có đang hẹn hò với Hyunjoon hay không, khiến Jiwoo bỗng thấy vô cùng tò mò.


“Không có chuyện đó đâu. Tôi chỉ nói với cậu ấy rằng tốt hơn là nên tốt nghiệp, và Hyunjoon đã tự đưa ra quyết định mà.”


“Thế cậu nghĩ tại sao Hyunjoon lại quyết định như vậy? Là vì nó thích cậu đấy.”


“…Tôi có thể hỏi tại sao ông chủ lại nghĩ vậy không?”


Người kia bật cười trước câu hỏi cẩn trọng của Jiwoo, húp một sợi mì rồi gõ nhẹ đầu đũa vào mép hộp gà kho.


“Hyunjoon mà tôi biết không phải kiểu người làm gì chỉ vì ai đó bảo nó làm. Nó phải thích thì mới làm, chứ nếu không thích thì dù ai nói gì cũng không lay chuyển được đâu. Mà nó thì ghét trường học lắm. Nó cũng từng thử đi học vài lần trước đây rồi. Cậu nghĩ bọn tôi chưa từng cố thuyết phục nó à? Bọn tôi đã nói mãi rằng kể cả có đi làm giang hồ đi nữa, thì có bằng cấp ba vẫn trông tử tế hơn so với việc chỉ học hết cấp hai. Thời buổi này, xu hướng là đi học đại học rồi làm giang hồ trí thức cơ đấy.”


“…”


“Nhưng chuyện đó không thành. Nó quá nổi bật theo nhiều cách. Gương mặt, vóc dáng, những tin đồn. Nó nói rằng ghét cảm giác đi đâu cũng bị người ta nhìn chằm chằm suốt cả ngày. Còn có một giáo viên ở trường cậu lúc nào cũng nói linh tinh về nó, gọi nó là đồ khốn, bảo rằng nó sống buông thả vì không có cha mẹ.”


Jiwoo dễ dàng nhớ ra khuôn mặt của giáo viên thể dục. Ngay cả khi giáo viên chủ nhiệm từng nhờ cậu để ý đến Hyunjoo, người đó cũng chen vào không cần thiết và nói những lời khó nghe về Hyunjoon. Là kiểu người như vậy, chắc chắn ông ta còn nói những điều tệ hơn khi nghe thấy tên Hyunjoon hoặc khi bắt gặp hắn.


“Vậy nên khi Hyunjoon nói rằng nó sẽ bỏ học, các giáo viên chủ nhiệm đã cố gắng ngăn cản, thuyết phục đủ kiểu. Nhưng xem ra nó cũng có duyên với giáo viên chủ nhiệm, vì từ năm nhất đến giờ, các thầy cô đều muốn cho nó điểm chỉ cần nó chịu đến trường. Nói rằng muốn giúp nó thành người tử tế.”


“À…”


“Vậy nên một đứa trẻ chẳng bao giờ nghe lời ai mà giờ lại đều đặn đến trường, thì rõ ràng là nó đang nghe lời cậu.”


Jiwoo định phản bác rằng không phải vậy, có lẽ chỉ là đúng lúc mà thôi, nhưng rồi giọng nói của Hyunjoon bất chợt vang lên trong đầu cậu.


‘Tôi đi học là vì cậu đấy. Nên cậu phải chịu trách nhiệm với tôi.’


Nhớ lại cách Hyunjoon nói rất chính xác rằng mình đi học vì Jiwoo, cậu bỗng nghẹn lời. Nhưng tất nhiên, điều đó không có nghĩa là Hyunjoon thích cậu.


“Tôi đã làm phiền cậu ấy rất nhiều. Lúc nào cũng bám theo bảo cậu ấy đến trường, rủ cậu ấy đi chơi. Có khi cậu ấy đi học chỉ vì thấy phiền phức thôi.”


“Jiwoo, cậu vẫn chưa hiểu rõ Hyunjoon đâu. Nó không phải kiểu người dễ lung lay vì mấy chuyện đó. Trước khi mở tiệm bida, tôi từng gặp nó gần như mỗi ngày. Giáo viên chủ nhiệm từng gửi mấy đứa có thể tiếp cận Hyunjoon, như bạn cùng lớp hồi năm nhất chẳng hạn. Đứa nào cũng sợ. Cậu nghĩ nó nghe lời mấy đứa đó sao? Nếu làm phiền nó, chúng nó chỉ ăn đòn thôi. Cậu đã từng bị đánh chưa, Jiwoo?”


Ông chủ bật cười ha hả khi thấy Jiwoo lắc đầu. Ánh mắt ông tràn đầy sự chắc chắn tuyệt đối, như thể dù Jiwoo có nói gì đi nữa cũng không thể thay đổi suy nghĩ của ông.


“Bây giờ tôi mới cảm nhận được rằng Hyunjoon vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa đến hai mươi tuổi. Độ tuổi đẹp nhất, mọi thứ đều mới mẻ và tươi sáng.”


“Không phải vậy đâu, ông chủ.”


“Cứ chờ xem, thời gian rồi sẽ cho cậu một câu trả lời chính xác.”


Còn tiếp…

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo