“Dù vậy, thì cũng hãy ghé qua phòng y tế đi. Cậu cần phải nghỉ ngơi.”
“Ừ. Tôi hiểu rồi.”
“Tôi sẽ đi cùng cậu.”
Jiwoo ngoan ngoãn gật đầu. Dù có nói rằng cậu có thể tự đi một mình hay rằng cậu không sao, Hyunjoon cũng đã định sẽ đi theo sát cậu. Nhưng khi Jiwoo ngoan ngoãn chấp nhận để hắn đi cùng, trái tim Hyunjoon lại một lần nữa trở nên ấm áp. Thật sự… điều đó cũng dễ thương quá mức cho phép rồi.
“Chờ chút.”
Hyunjoon nhặt đôi dép bị tuột ra, lần lượt xỏ lại vào chân Jiwoo. Ánh mắt hắn lướt qua quần của Jiwoo, chỗ này chỗ kia bị phủ một lớp bụi trắng từ sàn phòng nhạc. Khi cúi xuống phủi sạch phần bụi bám trên đầu gối và bắp chân Jiwoo, ánh mắt hắn vô tình dừng lại ở nơi giữa hai chân cậu.
…Chết tiệt. Cái này đúng là đang muốn giết mình mà.
Thực tế thì, nếu không có phản ứng gì mới là lạ. Phản ứng như thế này vốn dĩ là điều hiển nhiên. Sau khi tiếp xúc trực tiếp với pheromone của hắn, làm sao có thể không bị ảnh hưởng được? Dù biết đó là chuyện bình thường, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, Hyunjoon vẫn không khỏi nín thở. Hắn cứ vô thức phủi đi phủi lại vết bẩn trên đầu gối Jiwoo, nhưng ánh mắt thì vẫn không thể rời khỏi chỗ bên dưới khóa quần của cậu.
“Đủ rồi. Không sao đâu.”
“…Hả? À, ừ. Xong rồi.”
Cảm giác như vừa phạm phải tội lỗi gì đó, Hyunjoon vội vàng rụt tay lại rồi nhanh chóng đứng dậy, cũng là người rời khỏi phòng nhạc trước. Cơn gió mát bên ngoài hành lang lướt qua gương mặt hắn, giúp hạ bớt nhiệt độ vốn đã tăng cao vì ở trong căn phòng ngột ngạt và liên tục hứng chịu pheromone. Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó quay đầu lại nhìn Jiwoo đang tiến đến gần, đưa tay ra trước mặt cậu.
“Không sao đâu. Tôi có thể tự xuống được.”
“Cậu có thể ngã đấy. Nếu không muốn nắm tay thì để tôi cõng cậu nhé?”
Vừa nói, Hyunjoon vừa cúi người xuống, làm động tác như thể định bế ngang eo và chân Jiwoo lên. Ngay lập tức, Jiwoo nhanh chóng nắm lấy tay hắn. Dù trong hoàn cảnh nào, Hyunjoon vẫn không nhịn được mà nở nụ cười như một kẻ điên, vui sướng vì Jiwoo đã chủ động nắm lấy tay mình trước. Nghĩ rằng đầu óc mình thực sự hỏng rồi, hắn chậm rãi bước xuống cầu thang.
Mỗi bước chân, nhìn thấy bàn chân Jiwoo bước xuống bên cạnh, cảm nhận từng lần tay họ đan chặt vào nhau hơn, trái tim Hyunjoon cứ thế mà căng tràn đến mức sắp vỡ. Dường như trái tim hắn cũng hóa thành bánh castella mềm xốp mất rồi.
…Mẹ nó, mình đang nghĩ mấy thứ sến sẩm gì thế này.
Mỗi khi bất chợt nảy ra những suy nghĩ vừa ngọt ngào vừa nhột nhạt như vậy, Hyunjoon lại cảm thấy sởn cả da gà. Nó khiến hắn nhớ đến mấy kẻ trên Instagram suốt ngày đăng ảnh tình tứ, gọi nhau là “anh yêu” với “bé yêu”.
Vấn đề là… hắn không ghét cảm giác này.
Hắn thích Jiwoo đến mức nếu cậu muốn, có lẽ hắn còn sẵn sàng làm YouTuber couple nữa kìa.
“Hyunjoon.”
“Hả?”
“Cảm ơn cậu.”
“Vì chuyện gì?”
“Vì đã đến bên tôi. Khi nãy tôi rất sợ. Tôi sợ hãi, khó thở và chới với, nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến cậu.”
“…”
“Tôi thực sự rất cần cậu.”
Khi họ rẽ ở góc cầu thang, ánh sáng buổi chiều từ khung cửa sổ chiếu rọi lên gương mặt Jiwoo. Đôi mắt cậu, đắm mình trong ánh sáng, trong veo và mềm mại đến mức Hyunjoon không thể không bị cuốn vào – cả ánh nhìn, cả trái tim, lẫn tâm trí.
Cậu ấy đã nói rất cần mình… Không phải vì bất cứ thứ gì khác, mà là vì mình.
Chẳng lẽ đó không phải là một lời tỏ tình hay sao? Rõ ràng trái tim Jiwoo cũng đang nghiêng về phía hắn. Những lời ấy không giống như cậu chỉ đang cần hắn vì pheromone. Vì Seo Jiwoo không giống với những người khác, những kẻ chỉ muốn lợi dụng hắn.
Hắn muốn hỏi tại sao Jiwoo lại tuyệt vọng cần hắn đến thế. Muốn biết những cảm xúc đó là gì, liệu có phải là thích hắn hay không. Muốn biết liệu ngay lúc này, Jiwoo cũng muốn hôn hắn không.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc. Hắn không muốn ép Jiwoo phải đưa ra câu trả lời khi cậu đang bị dồn ép cả về thể chất lẫn tinh thần. Vì khi trái tim đang yếu đuối, người ta sẽ dễ nảy sinh tình cảm với người đã xuất hiện đúng lúc và giúp mình vượt qua.
Nhưng Hyunjoon biết rằng, cảm xúc của hắn và Jiwoo không hề khác biệt quá nhiều. Bởi chỉ đơn thuần là giúp đỡ về mặt thể chất thì không thể khiến một người tuyệt vọng đến mức đó được. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt Jiwoo, ánh mắt luôn hướng về hắn, luôn tìm kiếm hắn và tin tưởng hắn, là đủ để nhận ra rồi. Cậu cũng có cùng một cảm giác. Chỉ là, có vẻ Jiwoo vẫn chưa nhận thức được điều đó thôi.
Bao giờ thì cậu mới bắt đầu thấy lạ khi nhìn tôi? Và khi nào cậu mới nhận ra?
Rằng đôi tai và gáy đỏ bừng ấy không chỉ là do pheromone của tôi.
Ánh nắng rực rỡ đổ xuống hành lang yên tĩnh dẫn đến phòng y tế, soi sáng từng bước chân của họ. Dù cả hai đều biết rằng ngay cả khi buông tay, họ vẫn có thể bước đi mà không vấp ngã. Nhưng không ai làm vậy.
Đó là sự thật mà Hyunjoon hiểu rõ, nhưng Seo Jiwoo thì chưa.
***
Bất chấp việc Hyunjoon cứ khăng khăng rằng cậu nên nghỉ ngơi, Jiwoo, vì không muốn làm phiền hắn thêm nữa, vẫn hoàn thành ca làm việc ở cửa hàng tiện lợi. Nhưng ngay khi vừa kết thúc công việc, cậu liền bị Hyunjoon tóm lấy và đưa thẳng về nhà.
Nhờ có pheromone của Hyunjoon, tình trạng của cậu đã tốt lên rất nhiều. Sau khi ăn một bữa tối ngon lành và nghỉ ngơi vài tiếng, mọi thứ cũng không còn đáng lo nữa. Nhưng suốt ca làm, Hyunjoon vẫn tỏ ra bảo bọc cậu một cách quá mức. Thậm chí, khi khách đến, hắn còn đứng dậy trước cả Jiwoo để thanh toán, bắt cậu ngồi xuống trong khi mình lo sắp xếp hàng hóa.
Mặc cho Jiwoo đã nói rõ ràng rằng hắn không cần phải lo lắng đến mức đó và cậu thực sự ổn, Hyunjoon vẫn không chịu nghe.
Vừa rồi cũng vậy. Dù Jiwoo đã nói rằng giờ cậu đã khỏe, hỏi liệu cậu có thể ghé qua nhà Hyunjoon chơi một lát như những ngày trước không, Hyunjoon lại cắt ngang một cách dứt khoát rồi đưa cậu về.
Hắn bảo cuối tuần cậu có thể đọc truyện tranh bao lâu tùy thích, nhưng hôm nay nhất định phải về nhà, tắm rửa rồi đi ngủ ngay. Không giống như thường ngày, khi họ sẽ đứng nói chuyện trước cửa khoảng 10 – 15 phút, lần này Hyunjoon chỉ nói cậu nên nghỉ ngơi thêm một phút cũng tốt, rồi quay lưng rời đi ngay.
Nhìn theo bóng lưng hắn, Jiwoo cảm thấy nuối tiếc.
Nhưng không phải là thất vọng.
Bởi vì cậu hiểu rõ lý do Hyunjoon làm vậy.
Thế nên, ngay khi bước vào nhà, Jiwoo liền gom quần áo sạch, đặt trước cửa rồi đi vào phòng tắm.
***
Phòng tắm nhỏ chỉ có một tấm rèm trắng ngăn cách. Kéo nó sang một bên, Jiwoo bước vào, vặn chiếc vòi cũ kỹ mà dù có cọ rửa bao nhiêu cũng chẳng thể sáng bóng, để nước lạnh đổ xuống trước.
Cậu vặn thêm một vòi khác, chờ đợi một chút để nước nóng chảy ra, sau đó bắt đầu tắm bằng dòng nước hơi ấm.
Dòng nước lướt qua sau gáy, cơ thể Jiwoo bỗng dưng nóng lên. Cậu vội giơ tay che lấy nơi mà hơi thở của Hyunjoon đã chạm vào trong phòng nhạc lúc trước. Dù đang hoang mang, cậu vẫn cảm nhận rõ ràng hơi thở ấy, đôi môi nóng và mềm kia.
“…”
Khi Hyunjoon ôm chặt lấy cậu, bảo vệ cậu và nói rằng không sao cả, rằng bây giờ đã ổn rồi, Jiwoo thực sự đã bình tĩnh lại ngay từ khoảnh khắc đó. Cậu có thể tin tưởng và thả lỏng.
Dù Jiwoo biết rõ rằng Hyunjoon là một Alpha trội, rằng nếu muốn, hắn hoàn toàn có thể dễ dàng khống chế và thao túng một Omega như cậu, nhưng cậu không hề sợ hắn.
Lý do duy nhất có lẽ là vì trong suốt khoảng thời gian bên nhau, Hyunjoon chưa từng làm gì khiến cậu cảm thấy sợ hãi. Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, đó thực sự là một lý do quá yếu ớt. Dù sao thì, cái gọi là “khoảng thời gian bên nhau” đó cũng chỉ mới kéo dài hơn một tháng mà thôi. Chỉ dựa vào khoảng thời gian ít ỏi đó để khẳng định rằng hắn không phải kiểu người như vậy, có vẻ như không hợp lý lắm.
…Vậy thì tại sao mình lại tin tưởng Hyunjoon đến thế?
Tại sao mình cứ tin chắc rằng cậu ấy sẽ không bao giờ đối xử tùy tiện với mình? Rằng dù có vì pheromone đi chăng nữa, cậu ấy cũng sẽ không thay đổi?
“…”
Nhớ lại hơi thở của Hyunjoon lan tỏa trên làn da mình, cùng cảm giác đôi môi hắn áp xuống rồi khẽ dịch chuyển, đùi Jiwoo vô thức siết chặt lại.
Nó rất yếu, nhưng rõ ràng là một sự kích thích.
Nghĩ cái quái gì vậy chứ…
Cảm thấy bản thân thật điên rồ, Jiwoo lắc mạnh đầu. Cậu ước gì có thể xóa sạch những suy nghĩ đó ngay lập tức, nhưng trái với mong muốn của mình, chúng cứ bám chặt lấy tâm trí, không hề biến mất.
***
Sau khi tắm xong, Jiwoo bước ra ngoài, lau khô tóc rồi thoa một lớp lotion trắng không mùi lên khắp người. Cậu kiểm tra những thứ cần mang đến trường ngày mai, sắp xếp lại cặp sách gọn gàng.
Có lẽ vì Hyunjoon đưa cậu về sớm, nên dù đã làm xong mọi việc, đồng hồ mới chỉ 10:40 tối. Cảm thấy hơi mệt, Jiwoo trèo lên giường, mở điện thoại ra.
Vốn dĩ, cậu không phải kiểu người thích nhắn tin trò chuyện với bạn bè, nên dù về nhà cũng hiếm khi đụng đến điện thoại. Thỉnh thoảng Choi Youngjae sẽ gọi điện hoặc nhắn tin tán gẫu, nhưng đúng nghĩa là chỉ thỉnh thoảng thôi. Hai người đều thích gặp mặt và nói chuyện trực tiếp hơn.
Chắc lẽ ra hôm nay cũng vậy, nhưng cậu lại không muốn đi ngủ như thế này.
Có phải vì Hyunjoon, người ngày nào cũng đứng nói chuyện cùng cậu trước cửa nhà, hôm nay lại về sớm không?
Jiwoo chỉ cảm thấy… muốn nói chuyện thêm một chút nữa.
Cậu mở ứng dụng tin nhắn, vào cuộc trò chuyện với Hyunjoon.
[Cậu về nhà an toàn chứ?]
[Cảm ơn cậu rất nhiều vì hôm nay]
[Cậu cũng mệt rồi mà, nghỉ ngơi sớm nhé]
Dù chỉ là những lời chào hỏi đơn giản, nhưng đó thực sự là những điều cậu muốn nói với Hyunjoon.
Sau khi gửi tin nhắn, Jiwoo nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc.
Không lâu sau, con số 1 trước tin nhắn biến mất, và câu trả lời của Hyunjoon hiện lên ngay sau đó.
[Hyunjoon: Sao chưa ngủ nữa]
[Hyunjoon: Đã bảo cậu ngủ rồi mà]
Nhìn thấy tin nhắn không khác gì câu nói lúc nãy khi cứ bắt cậu phải ngủ ngay khi về nhà, Jiwoo khẽ cười, rồi gõ tin nhắn đáp lại.
[Tôi định ngủ rồi nhưng lại nghĩ đến cậu]
[Giờ đi ngủ đây]
[Cậu cũng ngủ sớm đi]
[Ngủ ngon, mai gặp nhé]
Jiwoo nhìn màn hình thêm một chút khi thấy Hyunjoon vẫn chưa đọc tin nhắn ngay lập tức, rồi đặt điện thoại xuống bên cạnh gối, nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc nhắm mắt, cậu lại nhớ đến hơi thở của Hyunjoon lướt qua gáy mình. Và… cảm giác ấy.
Một cảm giác không giống như bàn tay chạm vào khóe mắt cậu.
Dù cậu không thấy rõ… nhưng chắc chắn, nó khác với cái chạm tay khi lau nước mắt cho cậu.
Còn tiếp…