Tình Yêu Thuần Khiết Của Tên Côn Đồ - Chương 42

Tại sao Hyunjoon lại đặt môi lên mắt mình? Là do bộc phát nhất thời vì pheromone sao? Hay là… Bình thường cậu ấy cũng an ủi người khác như thế khi họ khóc à?


Vì chuyện này không phải thứ dễ dàng làm với ai đó nếu chưa từng làm trước đây, nên suy nghĩ rằng có thể Hyunjoon đã làm vậy với người khác khiến tâm trạng Jiwoo thoáng chùng xuống.


“…”


Mà cũng phải thôi… Hyunjoon vừa đẹp trai vừa được nhiều người thích, chắc hẳn cậu ấy đã hẹn hò không ít lần, những tình huống như ban nãy chắc cũng từng xảy ra. Họ có lẽ đã ôm nhau không vì lý do gì, đã mỉm cười nhìn nhau đầy yêu thương. Vì họ thích nhau.


Với tâm trạng có phần nặng nề, Jiwoo tưởng tượng ra gương mặt hạnh phúc của Hyunjoon.


Hyunjoon cười với ai đó.


Hyunjoon ôm ai đó.


Hyunjoon thích ai đó.


“…”


“Hyunjoon sẽ thích kiểu người như thế nào nhỉ?”


“Một người dịu dàng ư?”


“Một người có gương mặt xinh đẹp?”


“Hay một người năng động, giỏi các môn thể thao giống cậu ấy?”


Không, có lẽ phải là một người hội tụ đủ những điều đó.


Jiwoo thở dài một hơi thật sâu, lại lắc đầu, rồi nhắm mắt lại. Mái tóc ướt xõa rối trên gối. Nếu ngủ như thế này, sáng mai chắc chắn sẽ rất bù xù, nhưng lúc này, cậu chẳng còn tâm trí nào để bận tâm đến chuyện đó nữa.


“Mình nên ngừng suy nghĩ và ngủ thôi…”


Vừa kéo chăn lên cao hơn, vùi môi vào lớp vải mềm, một tia sáng bỗng lóe lên. Jiwoo lập tức mở mắt, nhìn về phía màn hình điện thoại bên cạnh gối.


[Hyunjoon: Ngủ ngon nhé]


[Hyunjoon: Và đừng nhận việc làm thêm vào cuối tuần]


[Hyunjoon: Từ khi tan học thứ sáu đến tối chủ nhật, cậu bị giam ở nhà tôi đấy]


[Hyunjoon: Ngủ đi, mai gặp]


Có vẻ Hyunjoon vẫn thấy áy náy vì đã từ chối lời đề nghị muốn ghé nhà hắn chơi của Jiwoo lúc nãy, nên mới nhắc lại chuyện này theo cách như vậy.


Vì lý do gì đó, trái tim cậu – vốn đang chùng xuống – lại được nâng lên, thậm chí còn cao hơn cả vị trí ban đầu. Jiwoo đọc đi đọc lại những tin nhắn Hyunjoon gửi rất nhiều lần, cho đến khi chìm vào giấc ngủ. Với hy vọng sáng mai sẽ đến thật nhanh.


***


Hyunjoon nhặt chiếc bật lửa rẻ tiền bị rơi trên nền cát trống trải, châm điếu thuốc ngậm trên môi. Ngọn lửa nhỏ lập lòe rồi nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng. Hắn vốn đã cố gắng không hút thuốc nhiều để tránh mùi bám trên người, vì dạo gần đây phải tiếp xúc cơ thể khá thường xuyên với Jiwoo khi truyền pheromone cho cậu.


Nhưng bầu không khí xung quanh lại chẳng giúp gì được cả.


“Này, này… Hyunjoon, tại, tại sao cậu lại làm thế chứ? Bọn, hôm qua bọn tôi đâu có nhắc gì đến cậu đâu.”


“Sao bọn tôi lại phải nói về cậu chứ? Ai cũng biết dạo này cậu bận đi với thằng omega đó mà…”


Hyunjoon rít một hơi thật sâu rồi nhả khói, sau đó dùng chân đá mạnh vào vai Kim Seungchan, khiến cậu ta ngã sấp xuống, lại quỳ dậy lần nữa.


“Đi cùng ‘thằng omega đó’? Này, mày vẫn chưa hiểu chuyện à, hay cố tình nói kiểu đó? Sao, muốn chọc tức tao hả?”


“Không, không…! Không phải thế đâu, cậu, cậu vốn đâu có thích mấy đứa đó mà! Cậu ghét omega bám theo mình lắm… Nhưng lại đi cùng nó! Bọn tôi chỉ, chỉ nghĩ là cậu đang chơi đùa với nó thôi…”


“Được thôi, cứ cho là tụi mày có thể nghĩ vậy đi. Nhưng đã nghĩ là tao chỉ đang chơi đùa, vậy mà vẫn dám thả pheromone để kéo cậu ấy đi à?”


“Tao phải thối nát đến mức nào trong mắt tụi mày thì mới làm vậy được hả?”


“Chắc tụi mày xem tao như một thằng khốn nạn lắm nhỉ?”


“Không! Không phải vậy đâu… Chỉ là, thấy cậu làm vậy, bọn tôi… bọn tôi cũng tò mò thôi… Nếu biết cậu sẽ tức giận thế này, bọn tôi chắc chắn, chắc chắn sẽ không làm vậy! Bọn tôi có bao giờ làm mấy chuyện như thế đâu! Trước giờ lúc nào cũng nghe lời cậu mà, Hyunjoon!”


“Nói ngắn thôi. Tao không thích nghe lải nhải.”


Hyunjoon túm tóc từng đứa, nhấc lên rồi đấm thẳng vào mặt bọn chúng.


Kim Seungchan và Jo Seungjae – hai kẻ giờ đến cả sức để ngồi dậy cũng không còn – chỉ biết nằm vật trên nền đất trống, nức nở.


Hyunjoon rút điếu thuốc còn dang dở khỏi môi, ném thẳng xuống người chúng, sau đó nhấc chân dập mạnh tàn lửa.


Hai tên lập tức co rúm cả người lại. Một cảnh tượng thảm hại đến mức chẳng buồn nhìn thêm.


“Mai đi mà tự xử lý mọi chuyện cho sạch sẽ, đừng để tên tao bị nhắc đến thêm lần nào nữa.”


“Nếu tên tao còn dính vào chuyện tụi mày gây ra lần nào nữa, thì tự chịu đi.”


“Và đừng có động vào Seo Jiwoo.”


Hyunjoon cúi xuống nhìn hai kẻ đang cuống quýt gật đầu lia lịa trong tư thế co ro, rồi vứt luôn chiếc bật lửa xuống đất, quay người rời khỏi bãi đất trống.


Từ đầu, bọn chúng vốn không phải đối thủ của hắn.


Hắn biết, dù có mười hay hai mươi thằng alpha kiểu này lao vào cùng một lúc, chỉ cần hắn giải phóng pheromone một lần, chúng cũng chẳng có cửa chống lại.


Nhưng hắn cũng biết rằng những tên khốn nạn, tầm thường đó có thể là một mối đe dọa lớn đối với Jiwoo. Nghĩ đến điều đó khiến hắn càng thêm tức giận.


“Tại sao Jiwoo lại phải chịu đựng nhiều như vậy chỉ vì pheromone chứ?”


Càng nghĩ, hắn càng bực bội.


Hắn cảm thấy có chút hối hận, nghĩ rằng nếu lúc trước mình cứng rắn hơn, đẩy Jiwoo ra xa khi cậu tìm đến mình để đi học cùng, thì Jiwoo đã không phải trải qua tình huống nguy hiểm đó chỉ vì những kẻ mà hắn quen biết.


Tất nhiên, nếu chuyện đó xảy ra, hắn sẽ không thể ở bên Jiwoo như bây giờ, không thể trải qua cảm giác tim thắt lại rồi lại tràn ngập từng ngày – một cảm giác mà hắn không hề ghét… Nhưng việc biết rằng pheromone của Jiwoo trở nên bất ổn, cậu phải chịu đau đớn, rồi lại bị đe dọa bởi những kẻ ngu ngốc đó, tất cả đều vì hắn – điều đó khiến hắn vô cùng lo lắng.


“A… Muốn gặp Seo Jiwoo quá.”


Sẽ thật tốt biết bao nếu có thể gặp cậu ấy bất cứ khi nào mình muốn, mà không cần những lý do vớ vẩn như “Cậu phải chịu trách nhiệm vì tôi đến trường cũng do cậu” hay “tôi cần giúp đỡ vì pheromone của cậu không ổn định.” Nếu có thể ở bên nhau một cách tự nhiên, nếu có thể nắm tay, ôm lấy nhau mà không cần bất cứ lý do nào.


Nếu Seo Jiwoo có thể cười chỉ vì mình, nếu mọi thứ trở nên tự nhiên chỉ vì đó là mình, thì thật sự, thật sự sẽ rất tuyệt vời.


Hyunjoon bước vào một cửa hàng tiện lợi gần đó, mua một lon nước tăng lực, rồi vừa uống vừa đi bộ về nhà. Suốt quãng đường, trong đầu hắn chỉ có hình ảnh Jiwoo gọi tên mình. Seo Jiwoo gọi hắn, ôm lấy vai hắn, dụi mặt vào cổ hắn.


“A…”


Chợt nhận ra mình đang ở đâu, hắn nhìn xung quanh và thấy một cửa hàng nhỏ quen thuộc. Không biết từ lúc nào, hắn đã đi đến con hẻm dẫn đến nhà Jiwoo.


Mình đúng là điên thật rồi.


Tặc lưỡi một cái, Hyunjoon định quay đầu đi nhưng rồi lại cảm thấy tiếc nuối, nên hắn lặng lẽ rẽ vào con hẻm. Mặc dù cảm giác có hơi giống như đang rình mò, nhưng hắn chỉ định đi đến chỗ mà mỗi ngày hắn và Jiwoo vẫn đứng trò chuyện trước khi chia tay, rồi sẽ quay về. Chỉ là, hắn thực sự muốn gặp Jiwoo đến mức như sắp phát điên.


Trong con hẻm tĩnh lặng, khi đến đúng vị trí mà mỗi ngày hắn đều đứng cùng Jiwoo, hình ảnh Jiwoo ngước lên nhìn hắn chợt hiện lên rõ mồn một trong tâm trí.


A, tại sao mình lại muốn gặp cậu ấy đến mức này? Điều này có bình thường không? Có thể như thế này khi chúng ta mới xa nhau không lâu sao?


“Tôi đã rất sợ hãi, không thể thở nổi, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng… nhưng trong đầu chỉ có cậu.”


Tất cả là tại Seo Jiwoo. Cái kiểu thành thật quá mức cần thiết, đến mức còn không nhận ra cảm xúc của chính mình.


“Tôi thực sự cần cậu.”


Những lời còn mãnh liệt hơn cả một lời tỏ tình, nhưng chính chủ nhân của chúng lại không nhận ra rằng mình đang thích người ta. Và càng khiến người khác phát điên hơn, cậu lại còn quá mức xinh đẹp, đến mức không tài nào quên được.


“…”


Nhớ đến tin nhắn Jiwoo gửi, Hyunjoon lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình. Trong khung chat vẫn còn hiển thị những dòng tin nhắn mà Jiwoo đã gửi trước khi đi ngủ. Hyunjoon nhìn chăm chú vào dòng chữ mà Jiwoo đã nhắn cho hắn.


“[Tôi định đi ngủ rồi nhưng lại nghĩ đến cậu.]”


Đúng vậy.


Nếu khi cậu sợ hãi đến mức không thở nổi, người cậu nghĩ đến không phải y tá trường, không phải số điện thoại cấp cứu 119, cũng không phải Choi Youngjae, mà là mình. Nếu cậu cần mình đến mức tuyệt vọng. Nếu trước khi ngủ, trong đầu cậu cũng chỉ có mình–


Thì cậu cũng thích tôi rồi, đúng không?


Cậu không thể nhìn tôi với ánh mắt đó chỉ vì pheromone, chỉ vì một lý do duy nhất đó mà thôi. Tôi không hề tưởng tượng hay suy diễn quá mức, đúng không?


Hyunjoon ngước lên nhìn về phía căn nhà trọ nhỏ một lần nữa, rồi miễn cưỡng quay bước. Dù đã rời đi, hình ảnh Jiwoo trong ánh chiều tà, nắm chặt tay hắn lúc cả hai cùng bước đi vẫn không rời khỏi tâm trí hắn.


***


Khi tháng Mười bắt đầu, không khí trong các lớp học năm ba trở nên vô cùng căng thẳng. Chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt mà có người lớn tiếng tranh cãi, thậm chí có học sinh kiệt sức ngay trong lớp và phải đưa xuống phòng y tế, khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn trong vài ngày.


Trong khi hầu hết học sinh đều bất an vì kỳ thi đại học sắp tới, thì Jiwoo lại có một nỗi bất an khác. Dạo gần đây, cậu cứ muốn ở gần Hyunjoon. Nếu chỉ dừng lại ở mức suy nghĩ thì còn đỡ, nhưng phiền phức ở chỗ – không, phải nói là rất phiền – rằng cậu thực sự không muốn rời xa hắn một chút nào.


Từ khi bắt đầu nhận pheromone của Hyunjoon, cậu dần muốn ở gần hơn, và dạo này lại càng chủ động tìm Hyunjoon, để ý đến hắn nhiều hơn. Nhất là sau chuyện xảy ra trong phòng nhạc cách đây không lâu, cảm giác này càng trở nên mãnh liệt.


Dù không gặp khó khăn hay bất ổn gì khi không có pheromone của Hyunjoon, nhưng ánh mắt cậu cứ vô thức tìm kiếm hắn. Khi ở bên nhau, cậu lại càng chú ý đến lời nói, giọng điệu, cả ánh mắt của Hyunjoon nhiều hơn trước.


Mặc dù không thể hiện ra ngoài, nhưng Jiwoo thực sự rất thích khoảng thời gian Hyunjoon nhẹ nhàng tỏa ra pheromone, nắm lấy tay cậu, và ôm cậu một chút trước cửa nhà sau giờ làm thêm. Thích đến mức mỗi ngày cậu đều mong trời mau tối để có thể gặp lại Hyunjoon.


Còn tiếp…

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo