Tình Yêu Thuần Khiết Của Tên Côn Đồ - Chương 54

Vì mãi nghĩ về Hyunjoon, Jiwoo phải đến hơn hai giờ rưỡi sáng mới ngủ được. Vì vậy, khi chuông báo thức vang lên vào buổi sáng, cậu mở mắt một cách vô cùng khó khăn. Thật sự chỉ cần thêm mười phút nữa thôi thì tốt biết mấy, nhưng nếu nhắm mắt lại bây giờ, có khi cậu sẽ ngủ luôn tận mười tiếng mất. Thế nên cậu không thể làm vậy được.


Vừa nhắm mắt vừa bước vào phòng tắm, Jiwoo cầm lấy bàn chải đánh răng. Nhưng khi vừa chống tay lên bồn rửa, cậu lại ngủ gục ngay tại chỗ. Mãi đến khi đầu gục hẳn xuống, Jiwoo mới nhận ra mình vừa chợp mắt và vội vàng bóp kem đánh răng lên bàn chải. Khi hương bạc hà tràn ngập khoang miệng, cậu mới cảm thấy tỉnh táo đôi chút.


Trước đây, nước ấm luôn khiến cậu cảm thấy quá nóng, nên cậu thích nước lạnh hơn. Nhưng từ lúc nào đó, cậu lại thấy nước ấm dễ chịu hơn hẳn. Sau khi xả sạch bọt xà phòng bằng làn nước ấm vừa phải, Jiwoo nhìn vào gương với đôi mắt đã tỉnh hẳn.


Cậu luôn ý thức rằng mình nên sạch sẽ, nhưng chưa từng quá để tâm đến vẻ ngoài của mình. Vậy mà hôm nay, cậu lại vô thức quan sát khuôn mặt mình thật kỹ, chỉ vì tò mò không biết trong mắt Hyunjoon, cậu trông thế nào.


Dù nhìn thế nào, cậu cũng chỉ thấy mình là một người có vẻ ngoài bình thường. Nhưng dù sao thì, cậu vẫn mong rằng trong mắt Hyunjoon, cậu trông ổn. Cậu tự hỏi liệu mình có thể làm gì để trông khá hơn nữa… Có lẽ nên hỏi Choi Young Jae – người rất quan tâm đến việc chăm chút ngoại hình. Nghĩ vậy, Jiwoo lau khô người và bước ra khỏi phòng tắm.


Nhìn đồng hồ, cậu nhận ra mình đã muộn hơn mười phút so với mọi ngày.


Hóa ra cậu đã đứng tựa vào bồn rửa mà ngủ suốt mười phút. Jiwoo lắc đầu, nhanh chóng sấy tóc và chuẩn bị đến trường.


Sau khi hoàn tất, cũng vừa đúng lúc cậu phải rời nhà. Trước khi ra ngoài, cậu lại quay vào phòng tắm để soi gương lần nữa. Cậu vuốt lại phần tóc mái, kiểm tra xem tóc phía sau có bị rối không. Rồi cậu lấy một thỏi son dưỡng dạng sáp, thoa nhẹ lên đôi môi có vẻ hơi khô.


“……”


Sao hôm nay trông mình nhạt nhẽo thế này nhỉ…?


Jiwoo chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng giờ đây, cậu lại bất giác nhìn mình lâu hơn trong gương. Đúng lúc đó, điện thoại trên bàn rung lên, kéo ánh mắt cậu xuống màn hình.


[Hyunjoon: Cậu không ngủ quên đấy chứ?]


Có vẻ Hyunjoon lo lắng khi thấy cậu vẫn chưa ra ngoài đúng giờ như mọi ngày. Chỉ cần nhìn tin nhắn thôi cũng đủ khiến tâm trạng Jiwoo tốt lên, khiến cậu bật cười rồi vội vã ra khỏi nhà. Bước chân cậu xuống cầu thang nhanh hơn hẳn thường ngày.


Khi xuống đến tầng một, cậu thấy Hyunjoon đứng dựa vào bức tường quen thuộc – nơi hắn vẫn luôn đợi mình. Nhớ đến những gì đã xảy ra ở đây vào đêm qua, Jiwoo bỗng đỏ bừng cả hai tai.


“Ê này, đi đứng cẩn thận chút đi. Té cầu thang thì phiền lắm đấy.”


“Chẳng qua là… tớ muốn gặp cậu sớm hơn thôi.”


Jiwoo vừa cười vừa nói, khiến Hyunjoon lập tức cứng họng.


“Bởi vì tớ muốn gặp cậu sớm hơn…”


Câu nói đó nằm ngoài dự đoán. Thực ra, đêm qua Hyunjoon đã tập luyện đến kiệt sức, chỉ chợp mắt được một tiếng rồi tỉnh dậy, mệt đến mức đầu óc quay cuồng. Hắn còn hoang mang không biết những gì xảy ra tối qua có phải chỉ là ảo tưởng do mình tự vẽ ra hay không. Nhưng bây giờ, Jiwoo đã xác nhận rằng tất cả đều là thật, không phải mơ, cũng không phải ảo giác.


“…Này, ai cho cậu nói mấy câu đó đột ngột như thế hả? Suýt nữa là tớ chết đứng đấy.”


“Sao cơ?”


“Còn sao nữa à? Vì tớ thích chứ sao. Cậu định cứ tiếp tục nói hết mọi thứ trong lòng ra mà không báo trước như vậy hả?”


“Hmm… chẳng phải nên như vậy sao? Thể hiện nhiều thì tốt mà. Nếu tớ chỉ giữ trong lòng, cậu sẽ không biết được. Nên tớ sẽ nói hết. Nếu thích thì nói thích, nếu ghét thì nói ghét. Cậu không thích thế à?”


Vừa đi ra khỏi con hẻm nhỏ, Jiwoo vừa bình tĩnh nói chuyện, trong khi Hyunjoon thì cố gắng kiềm chế sự rung động mạnh mẽ đang dội lên trong lồng ngực. Hắn siết nhẹ những ngón tay, nhấn chúng xuống chiếc quần đồng phục để ngăn mình không làm điều gì đó quá trớn.


“Chết tiệt, cái sinh vật đáng yêu này là của mình thật sao.”


Thực sự, nếu không vì phải đến trường, Hyunjoon đã muốn kéo Jiwoo về nhà ngay lập tức. Hắn muốn từ đầu đến chân đều phải in dấu mình, muốn cắn nhẹ, muốn để lại những vết tích, muốn tận hưởng sự mềm mại đó từng chút một. Và thật kỳ lạ, hắn cảm giác rằng ngay cả khi mình có làm vậy, Jiwoo cũng sẽ chỉ ngoan ngoãn để yên mà thôi. Chỉ nghĩ đến đó thôi đã đáng yêu đến phát điên rồi.


“Không, đương nhiên là cậu phải nói hết ra rồi. Tớ cũng sẽ nói hết. Nếu có điều gì tốt đẹp hay cậu muốn nói bất cứ thứ gì, cứ nói với tớ.”


“Được thôi. Nếu cậu có điều gì không thích ở tớ, cứ nói thẳng ra nhé.”


“Cậu không có điểm nào tớ không thích cả.”


“Ầy, chẳng qua là cậu chưa phát hiện ra thôi. Khi yêu nhau lâu dài, đôi khi sẽ thấy những khuyết điểm của nhau mà.”


“Cậu thì có khuyết điểm gì chứ? Không có đâu. Sao thế? Có thằng nào dám nói cậu có khuyết điểm à? Đứa nào? Nó muốn chết à?”


“Haha!”


Một tiếng cười trong trẻo vang lên. Hyunjoon, như bị mê hoặc, chỉ biết chăm chú nhìn Jiwoo đang cười rạng rỡ. Khi cười lớn như vậy, Jiwoo thường khẽ nheo mắt, điều đó lại càng làm cậu thêm đáng yêu. Trái tim Hyunjoon thắt lại vì quá đỗi rung động.


“Rồi nếu tớ có điều muốn nói thì sao?”


Jiwoo vẫn chưa thể dứt khỏi nụ cười, cứ như mọi điều trên đời này đều trở nên thú vị. Nhìn cậu như thế, Hyunjoon bất giác cũng mỉm cười theo.


Hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng vang lên tiếng “chụt” rõ ràng lên gò má mềm mại của Jiwoo. Khi Jiwoo ngước lên nhìn với đôi mắt mở to đầy kinh ngạc, Hyunjoon chỉ thấy trái tim mình như bị siết chặt.


“Cậu không có khuyết điểm nào cả, nên sẽ chẳng có gì để mà phàn nàn đâu.”


Cảm giác mềm mại và mịn màng còn vương trên môi khiến Hyunjoon cúi đầu định hôn thêm lần nữa, nhưng Jiwoo đã nhanh tay đưa lên che miệng hắn lại.


“Sao thế?”


“Người ta nhìn đó.”


“Ai mà nhìn? Đâu có ai ở đây đâu.”


“…Lúc nãy tớ thấy người đứng bên kia vạch sang đường ngạc nhiên ra mặt đấy.”


“Chắc thị lực người ta tốt lên rồi. Để tớ giúp cải thiện thêm chút nữa nhé?”


Hyunjoon khoác hờ cánh tay dài của mình lên vai Jiwoo, trêu chọc. Nhìn Jiwoo lắc đầu quầy quậy, hắn chỉ thấy càng đáng yêu hơn. Mới sáng sớm mà đã muốn ôm sát lại gần, trêu chọc thêm chút nữa.


Mới yêu nhau được một ngày, không, chưa đầy nửa ngày mà đã thế này… Vậy sau này sẽ còn ra sao nữa đây?


“Hôm nay tan học xong qua nhà tớ đi, cùng ăn tối rồi tiện thể ghé qua cửa hàng tiện lợi nữa.”


“Ừ, được thôi.”


“À mà… mai là thứ Bảy nhỉ?”


“Ừm.”


“Cuối tuần này mình ở bên nhau nhé?”


Jiwoo chưa từng ngủ lại nhà Hyunjoon lần nào, nhưng trước giờ cũng thường xuyên ghé chơi, cùng đọc truyện tranh hay ăn uống nên việc qua nhà hắn cũng không có gì lạ. Nhưng chỉ như vậy thôi thì không đủ.


Hắn không muốn Jiwoo về nhà dù có chơi muộn đến đâu đi nữa. Ý nghĩ ấy cứ chiếm trọn tâm trí Hyunjoon. Hắn buột miệng nói ra, rồi ngay sau đó lại lo lắng không biết có khiến mình trông giống một đứa háo sắc mới yêu không.


“À… Ý tớ không phải như cậu nghĩ đâu. Dù sao mai với mốt bọn mình cũng gặp nhau rồi, vậy nên khỏi mất công đi đi về về, cứ ở lại luôn cho tiện. Với lại…”


“Ừ, được thôi. Vậy tan học xong ghé nhà tớ lấy quần áo trước rồi qua nhà cậu nhé?”


“Thật á? Cậu thật sự sẽ ngủ lại nhà tớ á?”


“Ừ. Nghe có vẻ vui đấy.”


Jiwoo khẽ mỉm cười, nhưng khi thấy cổng trường, cậu liền kéo tay Hyunjoon lại rồi nhìn vào bên trong trước. Cậu đang kiểm tra xem hôm nay có thầy thể dục hay không.


“Không có. Đi thôi.”


“Có cũng không sao. Giờ có nói gì đi nữa tớ cũng chẳng thèm để ý. Seo Jiwoo là của tớ rồi, thể dục gì mà thể dục. Với lại, hôm qua cậu cũng trả thù rồi còn gì, cúp tiết thể dục luôn ấy.”


“Ừ. Hôm nay mà gặp cũng không chào đâu.”


A, thật sự là mình phải sống sao cho không bị Seo Jiwoo ghét mới được. Trả thù đáng sợ quá. Mình chỉ nên làm mấy thứ đáng yêu thôi.


Khi bước qua cổng trường, Jiwoo lại nở nụ cười sáng rỡ đến mức mắt cong hẳn lên. Hyunjoon thì cố tỏ ra sợ hãi bằng cách xoa xoa tay lên cánh tay mình, nhưng trông chẳng có chút đáng sợ nào mà chỉ khiến Jiwoo thấy buồn cười và đáng yêu hơn.


“Hôm qua cậu ngủ lúc mấy giờ? Ngủ ngay sau khi cúp máy à?”


“Không hẳn… Tớ trằn trọc mãi hơn hai rưỡi mới ngủ được. Còn cậu?”


“Tớ thì chắc tầm năm rưỡi.”


“Năm rưỡi á? Vậy là thức trắng luôn rồi còn gì?”


“Ừ, gần như thế.”


“Sao thế? Không ngủ được à?”


Hyunjoon nhớ lại bộ dạng của mình đêm qua. Như một thằng điên, hết bật dậy trong phòng rồi lại bật dậy trên ghế dài để chống đẩy. Sau đó, hắn lăn ra sàn sân thượng mà cười ngây ngốc. Chưa đủ, ngay cả lúc tắm cũng cười, rồi từ bốn giờ sáng cứ xem đi xem lại tin nhắn của Jiwoo, sống như một con nghiện dopamine thực thụ.


Dù đã hứa sẽ thành thật với nhau, nhưng kể hết những chuyện đó cho Jiwoo thì đúng là không đời nào.


“Làm sao mà tớ ngủ được chứ? Cậu bảo thích tớ, còn hôn nữa, rồi còn xác nhận là bọn mình đang hẹn hò nữa.”


“…Cậu vui đến vậy à?”


“Ừ. Trong tất cả những ngày tớ từng sống, hôm qua là ngày tuyệt nhất.”


Lẽ ra Jiwoo có thể chỉ nghĩ đơn giản rằng Hyunjoon thực sự rất hạnh phúc. Nhưng không hiểu sao, câu nói ấy lại khiến cậu cảm thấy có chút nhói lòng. Nó nghe như thể Hyunjoon không có nhiều ngày vui vẻ trong đời. Và Jiwoo hiểu quá rõ chuyện sống một mình khó khăn đến mức nào.


Cậu dẫn Hyunjoon bước vào sảnh chính rồi cố tình rẽ sang dãy hành lang dẫn đến phòng y tế, nơi vắng vẻ hơn. Đến cuối hành lang, cậu hé cửa nhìn vào phòng nghỉ của giáo viên. Chắc chắn sẽ không có giáo viên nào ghé qua ngay khi vừa đến trường, vậy nên đây sẽ là một nơi yên tĩnh để hai người họ ở bên nhau khoảng 30 phút.


Jiwoo dẫn Hyunjoon vào trong, bật đèn rồi đóng cửa lại. Cậu nắm lấy tay Hyunjoon và ngẩng đầu lên. Khi ánh mắt đối diện với hắn, trái tim bỗng chốc đập mạnh. Trong suốt quãng đường đến đây, Jiwoo đã mang theo rất nhiều lời trong lòng, và giờ cậu mới lên tiếng.


Còn tiếp…

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo