“Không đâu, thật đấy. Tớ có bao giờ nói dối đâu.”
Nhìn Jiwoo nghiêm túc gật đầu, môi mím chặt như để chứng minh lời mình nói là thật, Hyunjoon cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười. Hắn phóng lên cầu thang hai bậc một rồi vòng tay ôm chầm lấy vai Jiwoo.
“Này, biết điều đi nhé. Vì cậu đẹp nên mới bỏ qua cho đấy. Cậu cứ định dùng nhan sắc để giải quyết mọi chuyện à? Đẹp là được hết chắc?”
“Có người nghe bây giờ.”
“Nghe thì sao. Chắc chỉ ghen tị thôi chứ gì. Vì bọn họ đâu có Seo Jiwoo, còn tớ thì có.”
Giọng nói đầy hứng khởi của Hyunjoon vang bên tai khiến Jiwoo cảm thấy hạnh phúc. Cậu thích cảm giác được người kia yêu thương nhiều đến mức này, cũng thích cái cách Hyunjoon không ngần ngại bày tỏ tình cảm với mình. Tim Jiwoo đập thình thịch, và dù vừa mới đến trường, cậu lại chỉ muốn tan học ngay để đến nhà Hyunjoon.
Rồi những suy nghĩ như lời Hyunjoon nói – muốn được ở bên nhau, tiếp tục hôn nhau – cứ liên tục xuất hiện trong đầu, làm Jiwoo cảm thấy bối rối. Nếu Hyunjoon biết được cậu cũng cảm thấy như vậy thì sao nhỉ?
“Tối nay ăn gì ha?”
“Bây giờ đã nghĩ đến bữa tối rồi á?”
“Tớ hơi vội quá à?”
“Ừm… một chút? Trên đường về nhà nghĩ cũng được mà.”
“Được rồi, lại bỏ qua cho vì cậu đẹp đấy.”
“Gì vậy trời, nghe kỳ cục ghê.”
Trước câu trả lời chẳng ăn nhập gì, Jiwoo bật cười khẽ, rồi chạm mắt với Hyunjoon, người cũng đang cười theo. Một bàn tay to đặt lên đầu cậu, ngón tay nhẹ nhàng xoa rối mái tóc mềm.
Khoảnh khắc ấy, ngoài hạnh phúc ra, cậu chẳng cảm nhận được điều gì khác.
***
Hôm nay là một ngày mà một giờ đồng hồ trôi qua cứ như mười giờ vậy. Trong khoảng thời gian dài lê thê đó, Hyunjoon cuối cùng cũng chịu đựng đến hết ngày học. Ngay khi buổi tổng kết kết thúc, hắn liền kéo Jiwoo lại.
Dạo gần đây, Choi Youngjae dường như đã có mối quan hệ khá tốt với cô gái mà Hyunjoon từng giới thiệu. Cậu ta cũng không còn ghé cửa hàng tiện lợi mỗi ngày như trước nữa, mà sau khi tan học thì nhanh chóng rời lớp với khuôn mặt tươi cười.
Lần đầu tiên, Hyunjoon cảm thấy biết ơn vì Youngjae đã hành động đúng như mong muốn của mình. Hắn vác chiếc cặp nặng trịch của Jiwoo lên một bên vai, còn chiếc cặp trống rỗng của mình thì đặt lên vai Jiwoo.
“Cặp nhẹ quá, thấy kỳ kỳ sao ấy.”
“Còn có thứ kỳ lạ hơn nữa đấy.”
“Cái gì?”
“Tớ thực sự muốn hôn cậu đến phát điên mất thôi. Sao trước đây có thể sống mà không làm vậy nhỉ? Thật kỳ lạ, sao mà chịu được chứ.”
“Bây giờ thì không được, đang ở trường mà.”
“Sáng nay vẫn làm còn gì. Hôm qua ngoài đường cũng vậy.”
“…Cái đó thì…”
Không thể tìm được lý do phản bác, Jiwoo chỉ im lặng. Nhìn cảnh đó, Hyunjoon bật cười rồi cúi xuống vỗ nhẹ vào má Jiwoo. Jiwoo bối rối nhìn quanh, rồi lắc đầu như thể quyết định rằng trong trường thì đúng là không được thật.
“Về nhà tớ sẽ cho cậu hôn.”
“Ôi trời, lại dùng gương mặt này để nũng nịu nữa à. Được rồi, tha cho vì đẹp đấy.”
“Tớ làm thế khi nào chứ?”
“Ngay bây giờ còn gì.”
Nhìn Jiwoo với vẻ mặt thật sự không hiểu gì, Hyunjoon liền bẹo má cậu như đang nắn bánh gạo, rồi giả vờ chịu thua mà đứng lùi lại một bước.
“Đi thôi. Qua nhà cậu lấy quần áo rồi tiện thể mua đồ ăn cho cuối tuần luôn. Nhà chẳng còn gì ăn cả.”
“Ừ, làm vậy đi.”
“Tối nay ăn gì nhỉ? Không có nhiều thời gian, chắc ăn gì đó đơn giản rồi lát nữa sau khi làm xong ở cửa hàng tiện lợi thì ăn khuya vậy. A, lâu rồi mới thèm ăn thế này. Giờ phải quản lý chế độ nghiêm khắc hơn mới được. ”
“Sao thế? Bây giờ cậu cũng có dáng đẹp lắm rồi mà.”
Nghe Jiwoo khen, Hyunjoon không giấu nổi nụ cười, hắn quay lại đối mặt với Jiwoo và bước lùi về phía sau.
“Thật á? Nhìn dáng tớ đẹp lắm hả? Chưa từng thấy rõ mà, chỉ nhìn qua quần áo thôi mà cũng thấy đẹp sao?”
“Ừ. Cậu trông khác hẳn so với mấy người khác. Dù cùng mặc đồng phục nhưng cậu vẫn hợp hơn. Kể cả chỉ mặc áo phông với quần thôi cũng thấy ngầu nữa.”
“Ngầu á? Vậy mỗi lần nhìn là thấy thích lắm đúng không?”
Nhìn tâm trạng Hyunjoon có vẻ đang cực kỳ tốt, Jiwoo bật cười rồi khẽ gật đầu. Nhìn hắn không giấu nổi niềm vui khi được khen, cứ hỏi tới hỏi lui đầy hào hứng như vậy thật đáng yêu, khiến Jiwoo muốn chiều theo mà trả lời hết tất cả. Dù sao thì việc Hyunjoon thật sự rất cuốn hút cũng là sự thật.
“Nhìn qua quần áo đã vậy, thế còn bên dưới lớp quần áo thì sao nhỉ? Muốn xem thử vào tối nay không?”
“…Xem cơ thể cậu á?”
“Ừ. Chúng ta đang yêu nhau mà, xem cũng đâu có sao.”
“…T-thôi đi. Mới quen nhau mà ai lại đột ngột cho xem chứ. Với lại, chúng ta còn chưa quen được một ngày nữa mà.”
“Vẫn có người kết hôn chỉ sau một tháng hẹn hò đấy thôi.”
“Đó là chuyện của người ta.”
Jiwoo vừa định chiều theo lời trêu đùa của Hyunjoon, vậy mà hắn lại nhanh chóng đẩy câu chuyện đến một mức độ không thể dễ dàng hùa theo được, khiến Jiwoo chỉ biết bất lực lắc đầu.
“…Vậy nếu tớ bảo muốn cho cậu xem, cậu sẽ xem à?”
“Ừ.”
Hyunjoon trả lời ngay lập tức mà chẳng cần suy nghĩ, khiến Jiwoo bật cười. Cậu vừa thấy ngớ ngẩn, vừa cảm thấy đáng yêu, đến mức bất giác nhớ lại câu nói của Choi Youngjae: “Nếu thấy người kia đáng yêu, coi như cậu xong đời rồi.” Hồi đó nghe thì chẳng hiểu gì, nhưng bây giờ thì dường như Jiwoo đã thực sự thấm thía câu nói ấy.
“Vậy chừng nào mới cho xem đây?”
“Sẽ không có chuyện đó đâu.”
“Sao chứ? Đã không định cho xem thì còn hỏi làm gì…”
Hyunjoon vừa bĩu môi làu bàu vừa chọc chọc vào má Jiwoo, nhưng ngay lúc đó, một tiếng còi xe chói tai vang lên từ hướng vạch qua đường, khiến hắn theo phản xạ quay đầu lại. Một chiếc xe đen bóng đã dừng ngay sát nơi Hyunjoon đang đứng.
“Ồ, Hyunjoon à! Tình cờ gặp ngoài đường thế này lại càng thấy vui đấy!”
Cửa sổ ghế sau kéo xuống, để lộ gương mặt của Baek Jooseung. Cái áo sơ mi lòe loẹt đầy logo hàng hiệu chẳng khác nào la hét “Tôi là dân xã hội đen đây!”, mái tóc thì bết dính vì cả tấn keo vuốt, lại còn phì phèo điếu thuốc trong xe – nhìn cái cảnh tượng đó mà muốn quay mặt đi chỗ khác ngay lập tức. Thật chẳng hiểu nổi, tại sao không lo đi thẳng mà cứ phải cố bắt chuyện làm mất mặt người ta như vậy chứ.
“Dạo này sao ít gặp thế? Không có cậu, công việc cứ trục trặc hoài. Dù nhìn đi nhìn lại cũng chẳng ai làm gọn gàng được như cậu.”
“Em hơi bận rồi.”
“Vì đi học à? Nghe nói dạo này đi học đều đặn lắm, hóa ra là thật nhỉ? Nhìn cậu mặc đồng phục thế này thấy lạ ghê, cứ như kiểu anh đang bắt cậu làm chuyện không nên làm ấy.”
Không biết có gì vui, Baek Jooseung phà ra một hơi khói thuốc rồi cười khẩy như thể đang xem trò hề. Hyunjoon liếc sang Jiwoo đứng bên cạnh, thấy cậu không có vẻ khó chịu, nhưng trông hơi bối rối, có lẽ vì chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Cũng phải thôi. Đang đi ngoài đường tự nhiên gặp một tên côn đồ chạy tới bắt chuyện, ai mà không hoang mang chứ.
“Ngày mai ra ngoài chút đi. Anh sẽ trả nhiều hơn. Đây là một vụ lớn, làm nhanh gọn thì tốt hơn.”
Bình thường nghe nói trả thêm tiền thì có lẽ hắn đã dao động, nhưng lúc này thì không. Cuối tuần này là cuối tuần đầu tiên kể từ khi hắn và Jiwoo chính thức quen nhau. Dù không phải vì điều đó, dạo gần đây cũng chẳng có gì khiến hắn thấy hứng thú hay thỏa mãn hơn là được ở bên Jiwoo. Và… ngay cả khi bỏ qua tất cả những điều đó, hắn cũng không muốn dính dáng đến cái gã này trước mặt Jiwoo.
“Cuối tuần em bận rồi.”
“Đừng vậy mà, ra ngoài chút thôi rồi nghe thử đi. Vụ này lớn lắm, cậu mà từ chối là tiếc đấy. Anh sẽ gọi, nhớ nghe máy nhé… Người bên cạnh là bạn hả?”
Nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm của Baek Jooseung lướt sang Jiwoo, Hyunjoon lập tức dịch bước, chắn người cậu lại.
“À, hóa ra là thế. Giờ thì anh hiểu vì sao cậu đột nhiên chăm đi học rồi.”
Baek Jooseung giơ ngón út lên và lắc lắc nó, điệu bộ đầy ẩn ý khiến Hyunjoon siết chặt nắm tay để kiềm chế cơn bực tức. Hắn không muốn để Jiwoo thấy mình nổi nóng vì những chuyện thế này. Cách tốt nhất bây giờ là giữ bình tĩnh và tống khứ gã này đi càng sớm càng tốt.
“Mau đi đi.”
“Cái thằng này, tính tình dữ dằn gớm nhỉ. Nhưng thôi, nghĩ kỹ đi nhé. Vụ này thực sự rất lớn, mai anh gọi thì nhớ bắt máy. Chúc hai đứa có khoảng thời gian vui vẻ.”
Baek Jooseung quăng điếu thuốc ra ngoài cửa sổ, cười cợt rồi chà xát hai lòng bàn tay vào nhau. Nếu gã dám thốt thêm một câu nữa, Hyunjoon thề sẽ thò tay vào xe và xé toạc cái miệng đó ra. Sự kiên nhẫn của hắn cũng có giới hạn thôi.
“Biến đi.”
“Rồi rồi, đi đây. Bạn của cậu cũng chơi vui vẻ nhé.”
Hắn cố tình nghiêng đầu, ném ánh mắt không mấy thiện cảm về phía Jiwoo trước khi kéo cửa kính xe lên. Chỉ khi chiếc xe lăn bánh, Hyunjoon mới nới lỏng quai hàm đang cứng lại vì bực bội.
Lần trước bị giáo viên thể dục sỉ nhục, hắn đã thấy mất mặt lắm rồi. Nhưng so với chuyện vừa rồi, thì chẳng thấm vào đâu. Dù gì thì thầy thể dục cũng là thầy giáo. Còn Baek Jooseung? Chỉ là một tên cho vay nặng lãi, một tên côn đồ rẻ tiền. Một kẻ mà hắn chưa bao giờ muốn để Jiwoo nhìn thấy.
Gã đó đã cố ý dừng xe giữa đường chỉ để bắt chuyện với hắn, cứ như thể thân quen lắm vậy. Nếu chỉ có một mình, dù có thấy bực bội thì hắn cũng đã bỏ qua rồi. Nhưng vấn đề là Jiwoo cũng đang ở bên cạnh.
Nghĩa là cậu đã thấy tất cả. Thấy rõ cái bản mặt cười cợt của Baek Jooseung, thấy bộ quần áo lòe loẹt với đầy logo hàng hiệu, thấy điếu thuốc kẹp trên ngón tay gã ta.
Thà rằng bị thầy thể dục hiểu lầm rồi bị ăn tát thêm mười lần nữa còn đỡ nhục hơn. Ít nhất khi đó, Jiwoo sẽ thấy tội nghiệp mình, có khi còn ngọt ngào trả đũa giúp mình nữa. Nhưng lúc này thì không có lối thoát nào cả. Chỉ cần quay đầu lại, mình sẽ phải đối diện với ánh mắt thất vọng của Jiwoo.
…Nếu cậu ấy hỏi thì mình phải trả lời sao đây? Nói dối là một người anh làm cùng sao? Nhưng chẳng ai nhìn mặt Baek Jooseung mà không nghĩ hắn là dân giang hồ cả.
“Hyunjoon à.”
“……”
“Lee Hyun Jooon.”
Mải chìm trong cơn xấu hổ tận cùng, hắn giật bắn khi cảm thấy cánh tay bị kéo nhẹ. Phản xạ quay lại thì liền chạm mắt với Jiwoo.
Hắn phải nói gì đó. Phải giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ cần bảo “Đi thôi” là xong. Nhưng miệng cứ cứng đờ, không thể nào mở ra được.
Còn tiếp…