Giọng nói bình thản nhưng chứa đầy gai khiến khuôn mặt Zero Nine trở nên trống rỗng. Hexion nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của cậu, khẽ đưa tay lướt nhẹ qua má Zero Nine trước khi lên tiếng lần nữa:
“Cậu đau lòng à?”
“Tôi không đau lòng.”
“Rất rõ ràng.”
“Không, tôi không thấy đau vì tôi chưa bao giờ kỳ vọng gì ở anh. Cách tiếp cận của anh có vấn đề.”
“Vốn dĩ tôi luôn có chút lệch lạc.”
“Chính xác, vậy nên tôi sẽ ngoan ngoãn tránh đường, đúng như ngài khuyên.”
Zero Nine bước vào thang máy, bóng dáng cậu dần mất sau cánh cửa khép chặt. Khi tiếng ding của một thang máy khác vang lên, đội quản lý cuối cùng cũng tới nơi. Họ khoác trên mình đồng phục trắng, cau mày khi nhìn thấy Jasper bất tỉnh cùng hành lang hỗn độn.
“Ở đây đã xảy ra chuyện gì?”
“Khoan đã.” Hexion giơ tay lên, tạo nên một áp lực kỳ lạ khiến cả đội im bặt.
Chỉ sau khi nhìn thấy con số trên bảng hiển thị thang máy Zero Nine leo đến tầng 62, anh mới hạ ánh mắt xuống và bật cười khẽ, nhét tay vào túi áo khoác.
“Có chút sự cố nhỏ thôi, sẽ sớm được xử lý.”
“Sự cố gì chứ? Các anh mới đến mà đã gây chuyện như này rồi, khó mà cho qua được.”
“Khó cho qua chỗ nào?”
“Sao anh lại hành xử như vậy trong khi thừa biết mọi chuyện?”
“Giải quyết tên kia trước đi.”
Hexion hất cằm về phía Jasper đang bất tỉnh.
Đội trưởng thở dài, ra hiệu cho đội mình đến khiêng Jasper đi.
Khi họ nâng hắn dậy, Hexion tiến lại gần đội trưởng, phủi nhẹ vai hắn và lặng lẽ quan sát bảng tên đeo trên ngực.
Trên đó ghi: Liam Miller.
Hexion khẽ bật cười, nhìn chăm chú vào thẻ tên ấy.
“Ra vậy, Đội trưởng Miller, đúng không nào.”
“...Vâng, thưa Đại tá.”
“Ồ, thế nghĩa là tôi không dính dáng gì đến vụ này đúng không?”
Liam Miller im lặng trong giây lát. Hắn biết Hexion khá rõ, bởi họ từng phục vụ cùng chiến trường trước khi hắn chuyển sang đội quản lý tại đây.
Liam cũng từng là lính, điều mà hắn đoán Hexion chưa hề hay biết.
“Lâu rồi nhỉ.”
“Ồ, có vẻ ngài nhận ra tôi.”
Liam và Hexion từng phục vụ trong cùng một đơn vị. Dù Liam không rõ hết mọi chuyện về Hexion Theobald, nhưng cũng đủ biết cái tính cách gai góc, nụ cười mỉa mai khiến người khác mất bình tĩnh, và sự kiên trì cực đoan khi theo đuổi mục tiêu của kẻ trước mắt.
“Thế thì dễ nói chuyện rồi.”
“Tôi sẽ chuyển Esper đến phòng điều trị bên cạnh khu sinh hoạt. Nhưng tôi chắc chắn phải báo cáo chuyện này lên cục trưởng.”
“Không sao. Tôi tự xử lý được ông ta.”
“Rõ…”
Đội y tế đưa Jasper vào thang máy, rồi rời đi trước. Liam đứng lại nhìn Hexion - người đàn ông cao lớn một cách tự nhiên - đang nhìn xuống hắn bằng đôi mắt màu xám tro. Đúng vậy, ánh mắt ấy vẫn khắc sâu trong ký ức Liam. Với nụ cười nhếch mép, Hexion cất tiếng:
“Cậu muốn nói gì à?”
“…Tôi có một yêu cầu.”
“Nói đi.”
“Chúng tôi đang thiếu Guide.”
“Tôi biết.”
“Tôi được biết ngài đã được chỉ định là Guide riêng cho Esper Zero Nine.”
Hexion nhướng mày.
“Ngài có thể hỗ guiding cho các esper khác không?”
“Tại sao tôi phải làm thế?”
Bởi vì lần đó, ngài đã trở về - những lời ấy như muốn bật ra khỏi cổ họng Liam. Hexion nhận ra ẩn ý trong lời của Liam, bật ra một tràng cười khô khốc, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, sau đó trượt xuống đến cẳng tay.
“Tôi hỏi lại lần nữa, tại sao tôi phải làm thế?”
“...Tôi chỉ xin ngài cân nhắc.”
“Liam Miller.”
Hexion cất tiếng, giọng anh trầm thấp như tiếng sấm vang xa, khiến Liam rùng mình. Giọng nói ấy không hẳn là thì thầm, cũng chẳng như tiếng cạo ken két gai người, là một loại âm thanh không dễ diễn tả bằng lời.
Nhưng một điều Liam cảm nhận rất rõ: hắn đã làm Hexion Theobald khó chịu.
“Đừng vượt quá giới hạn.”
“Rõ…”
Hexion đứng thẳng dậy, lại trở về phong thái của một doanh nhân, như thể chuyện ban nãy chưa từng xảy ra. Anh hơi nghiêng đầu, ấn một nút khác trên thang máy rồi dõi theo con số thay đổi khi nó bắt đầu đi lên.
“Báo cáo gửi Cục trưởng thì sao?”
“Có lẽ đã được gửi đi rồi.”
“Nhanh đấy. Tôi thích.”
Hexion không rời mắt khỏi bảng hiển thị của thang máy, tuyên bố:
“Tất cả những ai dưới cấp bậc của tôi, tập trung tại tầng một.”
“Xin lỗi... gì cơ ạ?”
“Đừng can thiệp. Đây không phải chuyện của đội quản lý.”
“Nếu Cục trưởng biết chuyện…”
“Tôi sẽ tự xử lý. Đừng làm mọi thứ rối thêm.”
“Cậu nghĩ tôi bất tài đến mức đó à?” Hexion thầm cười khẩy trong lòng.
Hexion bước vào thang máy vừa tới, nhấn nút tầng cao nhất. Từ phía đối diện, anh trông thấy Liam vẫn đang dõi theo mình. À, lòi ra một kẻ quá quen thuộc với quá khứ của mình.
Hexion tặc lưỡi, nghĩ mọi thứ bắt đầu trở nên phiền phức rồi.
Khi cánh cửa thang máy khép lại, Hexion cũng dần biến mất, anh bắt đầu chìm trong dòng suy nghĩ. Với một quá khứ lẫy lừng như vậy, bất cứ ai quan tâm hẳn cũng biết được kha khá. Nhưng có một kẻ từng tận mắt chứng kiến lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Phiền thật.
Hexion cắn nhẹ móng tay, giấu kín một tay trong túi áo khoác.
Cùng lúc đó, thang máy dừng lại trước văn phòng Cục trưởng. Cửa mở ra, người thư ký bước tới đón.
“Ngài có việc g—”
Chưa kịp nói hết câu, Hexion đã lướt thẳng qua, không chút chần chừ bước vào phòng.
Hexion bỏ ngoài tai lời can ngăn vọng lại phía sau rằng hành vi ấy là không đúng mực, đi thẳng đến chiếc sofa anh từng ngồi trước đó, thản nhiên ngồi xuống, bắt chéo chân, ung dung chờ đợi.
Cục trưởng ngồi sau bàn làm việc trừng mắt nhìn anh bằng ánh nhìn sắc lạnh.
“Ông nhận được báo cáo rồi nhỉ?”
“...Cậu biết mình đang làm cái quái gì không?”
“Giữa chúng ta không cần phải khách sáo.” Hexion nheo mắt, buông lời như thể chuyện chẳng có gì.
Cục trưởng trừng mắt nhìn anh nhưng không đứng dậy khỏi ghế.
Hexion chẳng hề bận tâm đến ánh mắt sắc như dao ấy, tiếp tục cất giọng thản nhiên mà lạnh lùng:
“Cho qua chuyện này đi.”
“Tuỳ tiện sử dụng năng lực trong khu sinh hoạt phải bị xử phạt theo quy định.”
“Chính vì thế tôi mới lên đây, đề nghị tạm bỏ qua quy định lần này.”
“Không có ngoại lệ, vì vậy…”
“Tôi nghe nói ngân sách chính phủ cấp cho khu sinh hoạt gần đây... hơi eo hẹp thì phải.”
Nghe đến đây, ông ta lập tức câm lặng.
“Ông còn hốc năm tỷ trong đó rồi còn gì?”
Gương mặt giám đốc lập tức trở nên căng cứng.
“...Cậu đào bới được bao nhiêu?”
“Nếu tôi muốn, không gì tôi không đào ra, thưa Cục trưởng.”
Hexion từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa, chậm rãi bước về phía bàn làm việc. Mái tóc xám được vuốt pomade gọn gàng, mẫu đồng hồ đắt tiền lấp ló dưới tay áo, chiếc áo khoác cắt may hoàn hảo - tất cả khiến anh trông chẳng giống Guide, mà giống một tay buôn quyền lực hay một ông trùm mafia đến để đưa ra lời đe dọa thì đúng hơn.
“Chi phí bồi thường thiệt hại các vụ bạo phát của các Esper, cùng với việc trì hoãn xử lý đám quái vật. Thậm chí còn có cả chuyện biển thủ phi cơ chiến đấu. Chắc ông không muốn mấy chuyện đó bị báo lên cấp trên đâu... lựa chọn đó, e là không khôn ngoan lắm nhỉ.”
“Cậu không nghĩ mình đang vượt quá giới hạn rồi sao?”
Tên Cục trưởng hét lên, hàm răng nghiến lại như con hổ già không còn nanh vuốt trong mắt Hexion. Anh không hề nao núng, ung dung mỉm cười, một tay đặt lên bàn làm việc ông ta, đầy thách thức nói:
"Năm tỷ đô là cái thá gì đâu.”
“…Cái gì?”
“Tôi sẽ trả, đổi lại, ông đừng xía vào chuyện bọn tôi một thời gian.”
Thấy mắt tên Cục trưởng trợn to, Hexion mỉm cười. Ngạc nhiên thế à? Nếu còn ở gần mình lâu hơn, thể nào ông cũng còn sốc tận óc nhiều hơn thôi.
Hexion rút tay khỏi mặt bàn, nhảy nhẹ lên mép bàn ngồi xuống, một hành động ngông nghênh khiến Cục trưởng nghẹn lời. Hoặc có thể ông ta đơn giản là cứng họng vì con số quá táo bạo.
“Hệ thống này… hỗn loạn đến khó tin.”
Hexion hơi hé các ngón tay, như thể đang chừa ra một khoảng trống đè nén cái gì đó to lớn hơn.
“Tôi chỉ muốn... chỉnh đốn lại chút thôi.”
Cục trưởng không biết nên đáp lại như thế nào. Năm tỷ đô la… một con số khổng lồ vượt quá sức tưởng tượng một người có thể xử lý. Ấy vậy mà cậu ta lại đề nghị sẽ chi trả một cách dứt khoát, nhẹ tênh như không. Giờ ông ta mới thật sự nhận ra khối tài sản khổng lồ mà cái tên Theobald ấy mang theo. Và điều đó không hề dễ chịu chút nào.
“Cậu định chỉnh đốn cái gì?”
"Tôi chỉ đơn giản kéo chút trật tự quân đội vào. Cái mớ hỗn loạn này tồn tại được đến giờ cũng ảo thật.”
“Đám Esper sẽ không bao giờ đồng ý, còn các Guide nữa.”
“Không sao, tôi lo được. Cứ để mặc tôi xử lý.”
Cục trưởng suy nghĩ, hoặc đúng hơn là giả vờ suy nghĩ. Trong đầu ông ta đang tính toán rất nhanh. Cơ hội như thế này sẽ không đến lần hai, và cũng chẳng có khoảng trống nào để mặc cả. Vấn đề duy nhất là chấp nhận hay không, mà thật ra ông ta đâu còn lựa chọn nào khác.
Cuối cùng, ông ta chọn im lặng. Điều đó đã đủ nói lên sự đồng ý của ông ta với đề xuất của Hexion.