Hexion rời khỏi Zero Nine một bước, nhìn xuống Jasper đang ngồi bệt dưới sàn cùng Kang Woo-shin bên cạnh.
Kang Woo-shin đưa tay ra nắm lấy tay Jasper, có vẻ đang tiến hành guiding.
Khi liếc xuống đồng hồ, Hexion nhìn thấy chỉ số của Jasper hiện lên rõ ràng: mức căng thẳng 68%.
“Ồ, xem ra tức phát điên lên rồi.”
Hexion khẽ bật cười, lắc đầu, rồi đá nhẹ vào đầu gối Jasper đang ngồi co lại trên sàn.
“M–mày vừa đá tao đấy à!”
“Chức vụ, họ tên.”
“…Chức… gì cơ?”
Jasper trừng mắt, rồi đứng phắt dậy. Hắn cao ngang tầm mắt Hexion, dí trán vào đối phương như muốn thị uy, nhưng ngay khoảnh khắc đó, một bàn tay bất ngờ từ phía sau thò ra, ấn mạnh mặt Jasper đẩy ra xa.
“A!”
Jasper gầm lên vì bực, tiếng hét bật ra trong cơn tức tối.
Hexio khoanh tay, nhếch môi, như thể đã lường trước điều này.
“Quả nhiên, chẳng kiểm soát được gì.”
Chiến tranh mới kết thúc hơn một năm, hệ thống vận hành hoàn chỉnh mới là lạ. Nhưng như thế này cũng tệ quá rồi.
Hexion lại hỏi lần nữa, giọng vẫn bình tĩnh nhưng rõ ràng đang khá kiềm chế.
“Lặp lại. Chức vụ, họ tên.” Hexion hỏi lại bằng giọng trầm thấp.
Kang Woo-shin vội vã đáp lời:
“H–hạ sĩ ạ!”
“Tôi không hỏi cậu.”
“À… tại vì hạ sĩ Esper Jasper vẫn chưa quen với những việc như vậy nên…”
Hexion nhìn xuống Kang Woo-shin và hỏi: “Cậu là người phụ trách chính của hắn?”
“À, đúng vậy ạ. Do tỉ lệ tương thích cao nên tôi ưu tiên guiding cho hạ sĩ Jasper, nhưng không phải là người phụ trách chính. Ở khu sinh hoạt này, không Guide được phân làm người phụ trách cố định cả.”
Nói cách khác: bị bắt làm việc như trâu chó.
Hexion nhìn Kang Woo-shin với vẻ mặt kiểu “tôi biết ngay”, rồi hỏi tiếp:
“Chức vụ, họ tên.”
“À! Thiếu úy, Kang Woo-shin!” Kang Woo-shin lập tức bật dậy chào theo nghi thức quân đội.
Ngay khoảnh khắc tay anh ta rời khỏi Jasper, kết thúc quá trình guiding, Jasper gầm gừ ngay lập tức.
Thấy cảnh đó, Hexion suýt nữa bật cười thành tiếng.
Nghe đâu Jasper là hạ sĩ, còn Kang Woo-shin là thiếu úy.
Hạ sĩ mà dám gầm gừ với thiếu úy?
Hexion vốn đã tường tận cái nơi gọi là Cục Quản lý Esper và Guide này chỉ mượn danh nghĩa quân đội, chứ thực chất vẫn hỗn loạn bát nháo chả đâu ra đâu. Nhưng không ngờ cái hệ thống tôn ti trật tự ở đây lại đổ nát đến mức này.
…Không, thật ra thì ngờ rồi. Chính vì ngờ nên anh mới đến kiểm tra khu Guide.
Về cơ bản, các Guide được bố trí bắt đầu từ cấp hạ sĩ quan, còn khởi điểm của Esper là từ cấp bình nhì. Có lẽ là để tạo điều kiện cho Guide kiểm soát Esper.
Nhưng trên thực tế, Esper lại vượt trội hoàn toàn về mặt sức mạnh thể chất và năng lực chiến đấu.
Chắc bọn họ tưởng chỉ cần Guide giúp Esper sống sót là có thể dễ dàng giành quyền kiểm soát, nhưng phần lớn Esper đều không thể tự kiểm soát sức mạnh của mình, lúc nào cũng có thể phát cuồng như chó dại.
Điều đó không liên quan gì đến tính cách.
Hexion liếc nhẹ ánh mắt sang Zero Nine.
“Quả nhiên nói Zero Nine ngoan ngoãn không phải nói suông.”
Hexion nhìn chằm chằm vào Jasper. Ánh mắt Jasper ban đầu hướng về Kang Woo-shin, nhưng rồi lập tức quay lại bám chặt lấy Hexion.
Zero Nine mỉm cười nhạt, tay đặt lên vai Hexion, kéo anh lại sát phía mình.
“Đây là Guide của tôi.”
“Gì mà của tôi với của mày ở đây? Guide thì làm gì có chuyện sở hữu riêng!”
Jasper nhe răng cười, tiếng cười có phần dữ dằn, như thể cảm thấy chuyện đó thật nực cười.
“Cũng là tài sản công cộng mà thôi.”
Hexion nhìn hắn bằng ánh mắt hờ hững, như muốn xem thử hắn còn nói tới đâu.
Không hề biết nét mặt của Zero Nine sau lưng mình lúc này đang thay đổi ra sao.
“Nghe đâu tên Guide đó từng sống sót giữa thời chiến loạn, cái cơ thể kiểu đó mà mày cũng ham muốn được cơ à?” Jasper nở nụ cười sắc nhọn lộ rõ hàm răng như thú hoang.
Với Hexion, điều đó chẳng khác gì tiếng chó sủa bên tai, chẳng đáng để bận tâm.
Nhưng với Zero Nine… có lẽ không phải vậy.
Từ phía sau, Zero Nine vươn tay ra, ôm lấy eo Hexion, rồi nhẹ nhàng tựa trán lên vai anh, cất giọng hỏi:
“Ngài Hexion đang giận à?”
“...Zero Nine.” Hexion bình thản giải thích, giọng trầm và đều: “Không phải tôi giận.
Mà là cậu đang giận đấy.”
“À…” Zero Nine siết chặt vòng tay quanh eo Hexion. Rồi chậm rãi ngẩng đầu lên khỏi vai anh.
Khuôn mặt ẩn dưới bóng tối, nhưng trong đôi mắt màu oải hương lại lấp lánh một thứ ánh sáng kỳ lạ.
“Thì ra là tôi đang giận.”
Vụt—!
Jasper lập tức bật lùi về sau. Mắt hắn trợn trừng, đầy ngỡ ngàng. Áp lực ập đến trong một khoảnh khắc, chỉ vừa chạm mắt thôi, toàn thân hắn đã nổi cả gai ốc.
Hexion vẫn thong thả cúi đầu, dùng ngón cái khẽ cạo lớp móng trên ngón trỏ như chẳng có gì xảy ra.
Hừm, một màn “chào sân” cũng không tệ.
Hexion khẽ ngẩng cằm ra hiệu.
ẦM—!
Cơ thể Jasper bị hất văng ra xa, đập thẳng về phía hành lang.
RẦM, RẦM, RẮC—!
Cơ thể hắn như bị một lực vô hình ghì chặt, va vào bức tường trắng, hết lần này đến lần khác. Vôi tường vỡ ra, rơi lả tả như bụi đá.
Mỗi cú va chạm như muốn nghiền nát hắn.
Kang Woo-shin hét lên thất thanh.
Âm thanh cảnh báo ngay lập tức vang lên từ cảm biến giữa hành lang khi tường bị tác động.
Jasper phát ra một tiếng rên nghẹn ngào.
“Kh… khó thở…”
Zero Nine vẫn siết chặt vòng tay quanh eo Hexion. Cậu ôm anh chặt hơn, như thể đang cố kiềm nén chính mình.
Hexion đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu cậu một cái.
Vừa phải thôi. Vừa phải.
Cử chỉ của anh mang ý nghĩa đó.
Thật ra, chỉ cần không giết người, thì chuyện này cũng có thể cho qua một cách đại khái.
“Vừa phải, vừa phải…” Zero Nine lẩm bẩm.
Từ trước đến nay Zero Nine vẫn luôn là một kẻ vượt ngoài khuôn mẫu. Cũng vì thế, nghịch lý thay, cậu chưa từng tham chiến chiến tranh.
Vì không ai biết điều gì sẽ xảy ra nếu Zero Nine mất kiểm soát.
Khi quốc gia lần đầu phát minh ra máy đo dựa trên chỉ số của Esper đầu tiên xuất hiện, Zero Nine đã vượt quá giới hạn đo lường của thiết bị đó.
Esper thứ hai, thứ ba, rồi đến thứ tám, dựa trên tám mẫu đó mà máy đo được hoàn thiện, thế nhưng ngay cả thiết bị hoàn chỉnh ấy cũng đánh giá Zero Nine là vượt ngoài quy chuẩn.
Vì vậy, kể từ khi bị bắt cóc, Zero Nine chưa từng bước ra thế giới bên ngoài, cũng chưa từng một lần toàn tâm toàn ý sử dụng sức mạnh của mình.
Chỉ có một điều chắc chắn:
“Tôi còn chưa làm gì cả.”
Nhưng hiện trường lại đối lập với lời nói ấy.
Mắt Jasper - kẻ đang bị hất văng vào tường - đảo trắng lên. Tiếng thở khò khè vang lên như thể hắn không thể hít thở nổi, cố gắng hớp lấy không khí.
Kang Woo-shin hét lên về phía Hexion: “Cứ như vậy cậu ta sẽ chết mất!”
“Không chết được đâu.”
“Nhưng mà…”
Hexion bĩu môi khẽ tặc lưỡi, nói với Kang Woo-shin: “Chuyện đó để tôi lo.”
Hexion đặt tay lên vai Kang Woo-shin. Anh nở một nụ cười nhẹ. Và chỉ với nụ cười ấy, Kang Woo-shin đã có thể cảm nhận một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
“Tất cả ai dưới cấp tôi, tập hợp lại.”
“...Xin lỗi nhưng, cấp bậc của anh là?”
“Đặc nhiệm.”
Con ngươi của Kang Woo-shin dao động rõ rệt.
“Đại tá.”
“A..” Kang Woo-shin thốt ra một tiếng cảm thán. Ý nghĩa quá rõ ràng.
A, toang thật rồi.
Hexion chạm nhẹ vào má Kang Woo-shin - một cái chạm như để kéo anh ta ra khỏi cơn bàng hoàng. ‘Hiểu rồi thì mau mau hành động đi’ - mệnh lệnh vô hình ấy khiến Kang Woo-shin giật mình thót lên rồi vội vã nhảy vào thang máy.
Còn lại trước mắt họ là Jasper, vẫn đang bị đè bẹp vào bức tường.
“Vẫn chưa thấy dễ chịu à?”
“Tôi không rõ nữa.”
“Đủ rồi.”
“Tôi có làm gì đâu…”
“Thảm hoạ của tôi. Hãy khắc ghi vào đầu cậu là kẻ nằm ngoài mọi chuẩn mực.”
“Vâng.”
Zero Nine áp mũi lên cổ Hexion, hít một hơi thật sâu như để trấn tĩnh, rồi mới chịu buông anh ra.
Jasper, kẻ còn đang mắc kẹt trong tường, rơi bịch xuống sàn với một tiếng động nặng nề.
Hexion bước đến chỗ hắn nằm, thong thả huýt một tiếng sáo ngắn.
“Xem ra… gãy cũng kha khá đấy.”
Gãy toàn thân? Không sao cả.
“Vẫn còn cứu được.”
Hexion vỗ nhẹ lên vai Zero Nine, người vừa lặng lẽ bước theo sau anh. Zero Nine cũng chẳng nói gì. Vì Hexion bảo sẽ xử lý được, nên cậu chỉ khẽ gật đầu. Cậu biết một điều chắc chắn Guide của mình không bao giờ nói dối.
Sau khi Kang Woo-shin biến mất trong thang máy, cánh cửa bên cạnh cũng bắt đầu chuyển động. Rõ ràng là đội quản lý đang đi lên vì chuông báo động vang lên. Hexion không hề nao núng, nhấn nút một thang máy khác trong ba chiếc còn lại.
“Ping.” Chiếc thang vừa dừng ở tầng gần nhất nhanh chóng trượt xuống tầng guiding.
Hexion nghiêng cằm ra hiệu cho Zero Nine: “Lên nhà trước đi.”
“Nhà… ạ?”
“Ừ, từ giờ nơi đó sẽ là nhà của chúng ta.”
“...Nếu tôi đi lên trước, ngài sẽ ở lại xử lý một mình sao?”
“Ừ.”
“Rõ ràng do tôi làm mà.”
“Nhưng cũng là tôi xúi cậu làm. Đừng lo, chẳng có gì to tát.”
“...”
Zero Nine thoáng hiện nét mặt khó tả. Hexion lặng lẽ nhìn cậu, rồi bước lại gần, đưa hai tay khẽ ôm lấy má cậu, kéo sát lại gần mình. Khi hai vầng trán chạm vào nhau, Hexion khẽ nói:
“Hiện tại cậu chẳng có gì trong tay, cũng chẳng biết gì cả. Đừng có tự cao mà xen vào chuyện không thuộc về mình, ngoan ngoãn về nhà đi.”
****
Tôi cứ tưởng trán kề trán nghe nói lời gì đó tình bể bình cơ=)))) anh nói z hông sợ em pé giận à.