“Chỉ cần một trong những bức ảnh chụp hôm nay lọt ra ngoài, mọi chuyện sẽ trở nên thú vị lắm đấy.”
Nghe đến đó, Damian khẽ giật mình, cứng đờ người. Có thể Zero Nine chưa hiểu rõ, nhưng Hexion nắm chắc con người này trong lòng bàn tay.
Tóc vàng, mắt xanh - vẻ ngoài đúng chuẩn gu người Mỹ ưa thích. Một gương mặt nổi bật, một cái tên quen thuộc trong số ít những Esper có danh tính được công khai. Nói cách khác, hắn là một người nổi tiếng.
Hexion chỉnh lại áo khoác, khẽ gật đầu ra hiệu cho Zero Nine. Cậu liếc nhìn Damian, đôi mắt kia mang theo một sức hút nguy hiểm ẩn sau vẻ lạnh lùng. Không giống với đôi mắt uể oải của bản thân, ánh mắt của Damian lại chất chứa tham vọng như muốn tràn ra. Chính điều đó khiến Zero Nine cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ.
Nếu móc đôi mắt đó ra, liệu mình có thấy dễ chịu hơn không?
Khi đang miên man với suy nghĩ đó, Hexion lại lên tiếng gọi cậu một lần nữa.
“Zero Nine.”
“À, vâng.”
Zero Nine chợt bừng tỉnh, như thể vừa bị kéo khỏi cơn mộng mị. Cậu mới chỉ vừa kịp nhận ra cảm xúc của chính mình. Cơn dâng trào đột ngột, bốc đồng ấy khiến dạ dày như muốn trào ngược tất cả những gì vừa ăn. Dù từng bị con người tổn thương, cậu chưa một lần nghĩ đến chuyện làm hại họ. Vậy mà vừa rồi, cậu lại có ý nghĩ đó.
Thấy Zero Nine đưa tay lên che miệng, Hexion tiến lại gần, nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên, xoay nhẹ cho đến khi ánh mắt cả hai chạm nhau.
“Cậu thấy khó chịu ở đâu à?”
“Không… chỉ là…”
“Vậy hôm nay đừng đi mua sắm nữa. Về nghỉ ngơi thôi.”
Hexion nhẹ nhàng dắt Zero Nine rời đi. Phải đến khi Zero Nine khuất hẳn trong thang máy, Damian mới như thể được giải thoát khỏi áp lực vô hình. Hắn thở hắt ra một hơi dài, chống tay lên bàn giữ thăng bằng. Cảm giác nghẹt thở khiến hắn phải gắng gượng mới đứng vững được. Hắn từng trải qua không ít trận chiến, nhưng chuyện vừa rồi khác hẳn hoàn toàn.
Đôi mắt của Damian trợn to, các mao mạch dưới mắt như muốn vỡ ra, sắc đỏ giận dữ lan dần trong tròng mắt. Hắn nghiến chặt răng. Esper đời đầu, thảm họa, hay bất cứ thứ gì đi nữa… chẳng có nghĩa lý gì.
Damian nhớ lại hình ảnh bàn tay Hexion tàn nhẫn từng ghì chặt đầu hắn xuống lớp đất sỏi thô ráp. Đôi mắt xám lạnh đầy khinh miệt ấy từ trên cao nhìn xuống hắn. Damian thở dài, rồi khẽ bật cười, nhưng lần này không phải vì giận dữ mà vì một thứ cảm xúc hoàn toàn khác.
Khi vẫn còn chìm trong dòng suy nghĩ, một nhân viên phục vụ bước lại gần với vẻ dè chừng, khẽ hỏi:
“Thưa ngài, ngài ổn chứ?”
Damian rời mắt khỏi sàn nhà, quay đầu lại, nở một nụ cười như thể chẳng có gì xảy ra.
“Không sao. Chỉ hơi choáng một chút thôi.”
“Ngài có cần hỗ trợ không?”
“Không, cảm ơn. Nhà vệ sinh ở đâu?”
“Nếu ngài đi theo lối kia rồi rẽ phải, sẽ thấy ngay.”
Damian bước đi thong thả về phía nhà vệ sinh, nhưng ngay khi đến nơi, cơn bức bối bên trong khiến hắn lập tức vội vã. Hắn lao vào một buồng, cuống quýt tháo dây thắt lưng. Khốn kiếp, hắn nắm lấy thứ đó của mình một cách thô bạo. Bao nhiêu lần rồi? Hắn vốn có một Guide, một người từng giữ hắn lại, nhưng giờ người ấy chẳng còn bận tâm đến hắn nữa. Đã lâu lắm rồi hắn mới phải giải quyết theo cách này. Tất cả là tại cái tên chết tiệt đó.
“Ha ha…”
Trong lúc bàn tay di chuyển, Damian lại nghĩ đến đám paparazzi hắn đã thu hút trên đường tới đây. Vẫn còn sắc bén như xưa. À, nhưng những bức ảnh đó chẳng dùng được. Nếu Hexion nổi giận, thì không dễ xử lý chút nào. Nhưng… đâu có ai cấm hắn làm chuyện gì khác, đúng không? Nghĩ đến đó, hắn bật cười khẽ. Khi Damian bước ra khỏi nhà vệ sinh, đã là một lúc lâu sau đó.
✧◝(⁰▿⁰)◜✧✧◝(⁰▿⁰)◜✧
Trong một khoảng thời gian khá dài, Hexion và Zero Nine đã tận hưởng những ngày yên bình không rời khỏi khu sinh hoạt. Zero Nine cũng đã quen với việc các Esper thỉnh thoảng tới quấy rầy. Dù Hexion không nói một lời nào, cậu vẫn thản nhiên ném họ bay thẳng qua cửa sổ. Một số Guide có vẻ có chút bất mãn, nhưng rất hiếm có ai dám lên tiếng. Không nhiều người có thể tự hào vỗ ngực bảo mình có thể sống sót sau cú rơi từ tầng 62, và cũng chẳng ai rảnh rỗi đến mức đi than phiền giữa tình hình hỗn loạn đó.
Dần dần, các Guide được nghỉ phép bảy ngày bắt đầu quay lại làm việc. Kang Woo-shin nhìn khu sinh hoạt mà anh đã lâu không đặt chân tới với ánh mắt đầy luyến tiếc. “A, giá mà được nghỉ thêm một ngày nữa thì tốt biết mấy.” Rõ ràng là một tuần nghỉ ngơi đã khiến anh trở nên dễ dãi với bản thân.
Kang Woo-shin kéo hành lý lạch cạch, bước vào khu sinh hoạt và gần như ngay lập tức bắt gặp những Esper mặc đồng phục đen. Việc gặp các esper không có gì lạ, dù sao trừ khi có chuyện khẩn cấp, các buổi guiding đều diễn ra trong các phòng điều trị bình thường. Thế nhưng, điều các Esper làm sau khi thấy anh, mới là thứ khiến anh há hốc mồm.
“Trung úy Kang Woo-shin, chào mừng trở lại!”
Họ nghiêm trang chào anh. Thật sự chào, không hơn không kém. Thậm chí còn dùng kính ngữ nữa. Kang Woo-shin sững người, đưa mắt nhìn quanh. Đây có phải là khu sinh hoạt anh từng biết không vậy? Nhưng không chỉ riêng anh, những Guide khác cũng đứng lạc lõng giữa bầu không khí đã thay đổi, sau đó nhanh chóng vội vã trở về phòng mình.
Khi Kang Woo-shin bước vào phòng, anh thấy Matthew đang nằm xoài trên giường. Cậu ta bật dậy ngay lập tức khi thấy anh.
“Trung sĩ Matthew Gillot, báo cáo! Trung úy, anh đã về rồi ạ!”
“Cậu bị gì thế? Dùng thuốc gì à?”
“Không có!”
“Nghiêm túc đấy, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy!”
Kang Woo-shin quát lên, hất mạnh chiếc vali sang một bên. Dù vậy, Matthew vẫn đứng thẳng đơ, mặt mày nghiêm túc. Cái cậu Matthew Gillot hay tám chuyện cùng anh trước kia đâu rồi? Kang Woo-shin bực mình hất vali thêm lần nữa rồi ngồi phịch xuống giường, ra hiệu cho Matthew ngồi theo.
“Nói thật đi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?”
“Anh biết rồi mà.”
“Tôi thì biết cái quái gì chứ?”
“Đại tá…”
“Khoan đã.”
Kang Woo-shin giơ tay ra hiệu cho Matthew im lặng. Thái độ thay đổi đột ngột của các Esper và cả Matthew khiến anh bối rối. Anh biết Đại tá Hexion Theobald đã siết chặt kỷ luật, nhưng đến mức này sao? Mới chỉ một tuần mà thôi. Để lấy lại bình tĩnh, anh đưa tay vuốt tóc.
“Mọi người chịu yên lặng chấp nhận hết à?”
“Không, ban đầu Esper cũng chống đối dữ lắm.”
“Rồi sao nữa?”
“Tất cả bị giáng cấp xuống binh nhì hết chứ sao nữa, làm mấy công việc cực nhọc cho biết mùi.”
“…Câu đó nghe không hợp nói với cấp trên lắm nhỉ?”
“Tôi… tôi xin sửa lại ạ!”
“Thôi, bỏ đi. Nhưng bọn họ thật sự là kiểu người sẽ chịu nghe lệnh chỉ vì bị sai vặt sao?”
“Thật ra…”
Matthew thú nhận, trông có phần bối rối.
“Đại tá đã chuyển những Esper chống đối xuống cuối danh sách guiding. Có kha khá người vì thế mà rơi vào Giai đoạn Bạo phát cấp 1.”
“Cái gì cơ?!”
Kang Woo-shin suýt thì ngửa ra sau. Giai đoạn Bạo phát cấp 1? Họ ép Esper đến mức đó sao? Nhưng Matthew nghe bổ sung thêm, có vẻ điều đó cũng không hoàn toàn quá tệ.
“Những người rơi vào Giai đoạn Bạo phát cấp 1 thường được đại tá đích thân guiding.”
“Ngài ấy tự làm à?”
“Ừ thì…” Matthew gãi má, có chút ngập ngừng.
“Dù có bị thương hay gì, guiding vẫn là guiding.”
“Rồi, tôi hiểu rồi.”
Kang Woo-shin đưa tay lên xoa thái dương, cảm giác cần phải tỉnh táo lại. Rõ ràng, trong khi các Guide khác đang tận hưởng kỳ nghỉ ngọt ngào của mình thì toàn bộ cơ cấu trong khu sinh hoạt đã thay đổi. Kang Woo-shin suy nghĩ, liệu mình có thích nghi nổi không? Với cấp bậc trung úy, không có nhiều người ở trên anh. Mà trong số các Esper lại chẳng có ai có cấp bậc trên anh cả
“…Mấy esper giờ ngoan ngoãn theo cấp bậc à?”
“Sau vài lần bị ăn đủ, tự mình nếm mùi địa ngục, giờ họ nghe lời lắm. Nhìn mấy người bị giáng xuống binh nhì rồi khổ sở thê thảm, chắc cũng được khai sáng bớt.”
Kang Woo-shin trừng mắt nhìn Matthew với vẻ trống rỗng. Matthew đáp lại bằng ánh mắt đầy ẩn ý, như thể hiểu rõ nỗi hoang mang trong đầu anh. Kang Woo-shin loạng choạng đứng dậy khỏi giường. Được rồi, mình cần phải nắm chắc tình hình cái đã.
“Đại tá đang ở đâu?”
“Trên tầng 62. Muốn gặp thì phải thông qua đội hành chính trước.”
“Hiểu rồi.”
Kang Woo-shin lập tức lao ra khỏi phòng, hướng thẳng đến tầng 62 qua đội hành chính. Khi từng con số trên thang máy thay đổi, một cảm giác căng thẳng kỳ lạ dần trào lên trong lòng anh. Khi tiếng ting vang lên và cửa thang máy mở ra, một căn penthouse rộng lớn hiện ra trước mắt.
À, trong khi tụi mình phải sống chen chúc trong phòng hai giường chật hẹp, Đại tá lại ở nơi thế này sao…
Kang Woo-shin khẽ rên lên, bị thực tại đè nặng, tay ôm lấy đầu đúng lúc nghe thấy tiếng dép lê đang tiến lại gần. Khi ngẩng đầu lên, trước mắt anh là…
“Ồ, lần này là một Guide à.”
“Trung úy Kang Woo-shin! Tôi có chuyện muốn hỏi!”
“Hừm…”
Zero Nine ngừng lại một chút suy nghĩ, rồi nói:
“Hình như không thể ném Guide từ tầng 62 xuống được.”
“...”
“Ngài Hexion đang tắm. Anh có phiền đợi một chút không?”
Chuyện này cần phải hỏi Hexion mới được. Zero Nine ra hiệu về phía ghế sofa. Mặt Kang Woo-shin tái mét, gật đầu lia lịa, nhẹ nhõm vì không bị ném khỏi tầng 62. Anh ngồi xuống ghế sofa với vẻ ngồi không yên, như đang ngồi trên bàn chông.
********
Mấy năm hong gặp s.ục trước tính sau( ͡°ᴥ ͡° ʋ)