“Ah…”
Dù chỉ làm tình một cách cưỡng ép, nhưng với người lần đầu trải qua cảm giác thân mật da thịt với ai khác như Zero Nine… cậu không thể nào rời khỏi cái ôm chặt chẽ đang giữ lấy dục vọng đã cạn của mình. Làm tình là như thế này sao? Quay cuồng, nóng bỏng, cận kề cái chết…
“Nâng hông lên.”
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
***
Zero Nine chầm chậm mở mắt.
Mưa đã tạnh, nhưng nhìn ánh sáng mờ nhạt len qua cửa sổ sân thượng có thể thấy thời tiết vẫn chưa khá lên mấy. Và có lẽ trời đã sáng rồi.
Zero Nine tỉnh dậy với cái đầu trống rỗng trong căn phòng mang sắc xanh lam nhạt. Cậu ngồi dậy, bỗng, có một thứ gì đó chạm vào tay. Zero Nine quay đầu lại, trong khoảnh khắc nhìn thấy, cậu mím chặt môi.
Trên giường, trên cơ thể Hexion đang say giấc, phủ đầy những vết bầm tím. Những mảng tối hằn sâu trên cổ đủ nói lên anh đã bị siết cổ thô bạo đến mức nào. Cổ tay, mắt cá chân và đùi đầy những vết dấu tay, tất cả đều là tàn tích do chính Zero Nine để lại. Nơi làn da bị răng cắn đã đóng vảy đỏ sẫm.
Zero Nine cúi đầu nhìn Hexion, người vẫn nằm bất động ngủ, mái tóc rối bời xõa trên gối. Đêm qua… là như thế nào? Dù không cố gắng nhớ, hình ảnh ấy vẫn hiện lên rõ ràng, khiến cậu lạnh buốt đến tận xương.
Cảm giác dùng tay siết cổ Hexion, cảnh tượng bản thân cưỡng ép đâm vào nơi bí ẩn kia, tất cả đều sống động như mới vừa xảy ra.
Trong suốt cơn đau đớn đến tột cùng, người đàn ông mang Hexion này vẫn không rên lên lấy một tiếng.
Zero Nine bất giác chuyển ánh mắt đến môi Hexion. Bầm tím, nứt toác, từng vết tích là từng minh chứng cho thấy sự dữ dội và đau đớn người kia đã chịu đựng.
A, hahaha… Zero Nine bật ra một tràng cười gượng gạo. Không đâu, không thể nào, không…
Cậu đưa tay bần thần che đi đôi mắt, như thể nếu không làm vậy, thứ gì đó bên trong sẽ sụp đổ mất.
Cậu mím chặt môi. Một cơn co thắt buồn nôn dâng trào trong lòng Zero Nine. Cảm giác nôn ọe cuộn lên từ tận sâu trong dạ dày.
Cậu vội vã bật dậy, lao nhanh vào phòng tắm, bám chặt lấy thành bồn cầu, cúi đầu nôn khan. Nhưng vì suốt đêm qua chưa ăn gì, chẳng có gì ngoài dịch mật trào lên từng đợt, cay xè, đắng nghét.
“Aaa… hức…”
Zero Nine không hiểu cảm xúc mình đang trải qua lúc này là gì. Cảm giác bị người đàn ông kia phản bội ư?
Không.
Nhưng nói không biết chắc chắn là nói dối. Cậu biết rõ, quá rõ nữa là khác. Cảm giác đã thô bạo xâm phạm Hexion Theobald dâng lên từng đợt, bắt đầu từ mắt cá chân, rồi lạnh lẽo lan khắp cơ thể.
Zero Nine tiếp tục nôn khan đến khi chẳng còn gì để nôn nữa, cuối cùng đổ gục xuống, hơi thở mỏng manh, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không. Và rồi, một giọng nói vang lên.
“Nếu thấy đau… thì cứ nói đi.”
Đó là giọng Hexion, trầm khàn và vỡ vụn. Anh nói như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, dẫu đôi môi rách toạc vì cố nuốt những tiếng rên rỉ, vẫn cất lời hỏi han đầy quan tâm. Zero Nine cảm thấy ruột gan mình lại quặn lên, dù trong bụng chẳng còn gì để nôn nữa.
Hexion tiến lại gần từ phía sau. Zero Nine vẫn đang quỳ sụp trước bồn cầu, người gục xuống, trông không khác gì một cái bóng người tội lỗi.
Không biết từ lúc nào, Hexion đã khoác lên người một chiếc áo choàng, lớp vải mềm mại khẽ chạm vào vai Zero Nine. Và rồi, một bàn tay rắn chắc, tái nhợt nâng cằm cậu lên, buộc ánh mắt hai người chạm nhau. Đôi mắt Hexion thản nhiên, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ánh nhìn đó khiến thứ gì đó trong lòng Zero Nine như bị bóp nghẹt.
Cậu nhìn anh, nhưng đôi mắt tím nhạt ấy chẳng hề ánh lên chút tia sáng nào.
Hexion hỏi.
“Biểu cảm này là sao đây?”
Câu hỏi của Hexion buộc Zero Nine phải lên tiếng.
“Tại sao anh lại như thế này?”
“Thế này là thế nào?”
“Tại sao anh lại hành xử như thể chưa có gì xảy ra?”
“Vì chẳng có gì xảy ra.”
“Ah…” Zero Nine thốt ra một âm thanh đầy kinh ngạc.
Chẳng có gì lay chuyển được người này ư? Bị thương, bị xé toạc đến mức ấy mà vẫn nói không có gì xảy ra sao? Zero Nine đẩy Hexion ra và đứng dậy. Cậu bước đến bồn rửa, súc miệng. Hexion đứng dựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn theo.
Trong gương, những vết bầm tối màu hằn rõ trên cổ và cổ tay của anh. Hexion nhìn chúng, thầm nghĩ: Trông cũng không tệ.
Nhưng không nghi ngờ gì, nếu Zero Nine biết được suy nghĩ ấy, hẳn sẽ thấy kinh tởm chính mình đến mức chết đi.
Zero Nine rửa mặt, để mặc những giọt nước nhỏ xuống cằm, rồi quay người lại.
Hexion tiến lại gần với một chiếc khăn mềm lấy từ giá treo, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước còn đọng lại trên mặt cậu. Zero Nine không kháng cự, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt lạnh băng. Hexion cũng nhìn lại, ánh mắt bình thản, dường như không chút xao động, chính điều đó càng khiến Zero Nine khó chịu. Sau khi lau khô nước, Hexion quay bước đi về phía cửa, đồng thời lên tiếng:
“Zero Nine.”
“…Vâng.”
“Chúng ta cần nói chuyện.”
“…Về chuyện gì?” Bây giờ sao? Sau khi mọi thứ đều đã bị phơi bày rồi ư?
Hexion khẽ ngân nga như đang cân nhắc điều gì, mắt chăm chú nhìn vào một điểm mơ hồ trong không khí, rồi đặt đại chiếc khăn lên bàn bên cạnh.
“Về cách chúng ta nên đối xử với nhau từ giờ trở đi.”
“…Chỉ là Guide và Esper thôi. Còn gì hơn thế nữa sao?”
“Có chứ.”
“Ngài muốn nói cái quái gì đây?”
“Zero Nine.”
Hexion không còn gọi cậu là “thảm họa của tôi” nữa. Thật kỳ lạ là nó lại khiến Zero Nine cảm thấy khó chịu. Có lẽ bởi danh xưng ấy là thứ duy nhất chống đỡ lấy cậu, dù nó ngấm ngầm chứng minh cậu là một thảm họa, một con quái vật kinh tởm.
Hexion quan sát nét mặt Zero Nine, như thể đang cố đọc hiểu suy nghĩ trong lòng cậu. Đáp lại, Zero Nine mỉm cười nhạt, buông một lời cảnh báo:
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó.”
“Ừ, tôi sẽ cố.”
Hexion ngồi xuống chiếc ghế sofa đặt ở góc phòng. Khi anh vắt chéo chân, những vết bầm tím và dấu răng hằn sâu trên đùi cũng lộ ra theo. Hẳn là rất đau, vậy mà mặt Hexion vẫn không hề thay đổi.
Zero Nine cố tình chọn chỗ ngồi đối diện, hai tay đan lại đặt trên đầu gối. Hexion lặng lẽ chờ cậu sẵn sàng, đồng thời để ý thấy bàn tay kia đang khẽ run lên.
Phải, chính sự dịu dàng này mới khiến Zero Nine hoang mang. Vì từ trước đến giờ, Hexion luôn lạnh nhạt với tất cả mọi người, ngoại trừ cậu.
“Tôi khá hứng thú với cậu. Cậu rất thú vị.”
“...Tôi nên hiểu câu đó theo cách nào đây?”
“Nghĩa trên mặt chữ.”
“Zero Nine, đúng là tôi đang đối xử đặc biệt với cậu.”
“Đặc biệt? Theo kiểu gì? Một thảm họa à?”
“Tôi phải sở hữu thứ tôi hứng thú.”
“Vậy suy cho cùng, ngài cũng chỉ xem tôi là một món đồ thôi sao?”
“Xem cậu là một món đồ à...”
Hexion mỉm cười nhẹ, đôi môi rách nát vẫn cố gắng vẽ nên nụ cười. Zero Nine nuốt khan khi nhìn thấy. Giờ đây cậu đã biết rõ bờ môi đó sẽ ra sao khi bị cưỡng ép.
“Cũng không sai. Zero Nine, kẻ vô danh Zero Nine, là cậu. Một thảm họa đặc biệt, người duy nhất sống sót trong số các bản thể thí nghiệm đầu tiên, những kẻ đã lần lượt gục ngã dưới vũ khí của đất nước tôi.”
Zero Nine hiểu rõ hàm ý ẩn sau lời nói ấy. Cậu thu hút sự chú ý của Hexion không phải vì bản thân, mà vì cái danh “thảm họa đặc biệt” - kẻ sống sót duy nhất trong lứa Espers đầu tiên. Việc Hexion chấp nhận trở thành Guide của cậu, cũng chỉ vì điều đó.
Quả thật, cậu đã dốc toàn bộ sức lực của mình, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một quân cờ bị điều khiển. Hexion đã lợi dụng mọi thứ ép cậu thay đổi bản chất, bắt cậu học cách tổn thương người khác... từ chính cái nơi cậu không thể thoát ra.
Rồi Hexion lại cất lời, như thể nhìn xuyên thấu tâm can cậu.
“Zero Nine, cậu nghĩ mình không thể chịu đựng được việc làm tổn thương người khác sao?”
“...Tôi chưa bao giờ muốn thế.”
“Thật sao. Vậy mà tối qua trông cậu lại khá thoải mái đấy chứ.”
“...”
“Esper vốn mang trong mình một phần bản chất thô bạo. Luồng sức mạnh chảy trong người buộc họ như vậy.”
“Không.”
“Đừng ép bản thân phải kìm nén nữa Zero Nine.”
“Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy.”
“Chưa từng nghĩ như vậy à?”
“Vậy chắc thời gian cậu ở phòng thí nghiệm... quá dài.”
“Toàn bộ nanh vuốt sắc nhọn bị bẻ gãy hết rồi.” Hexion thì thầm.
Zero Nine hít sâu một hơi, không khí lạnh như cắt qua ngực. Người đàn ông này đang cố gắng khiêu khích điều gì? Tâm trạng của cậu ư? Không. Không phải vậy.
Anh đang cố khơi lên những ham muốn nguyên thủy, bản năng thô bạo đã bị chôn vùi sâu trong lớp vỏ nhân tính của cậu, những thứ mà ngay cả chính cậu cũng chẳng nhận thức được, chỉ biết dằn xuống, khóa lại, lặng lẽ giấu đi khỏi ánh nhìn của thế giới.
“Nếu còn muốn sống trong xã hội này, không thể cứ buông thả mọi thứ như vậy...”
“Ngài có ý gì?”
“Zero Nine. Như tôi đã nói, không có Guide nào giỏi hơn tôi đâu.”
Hexion đặt tay lên ngực mình, và ngay khoảnh khắc đó, Zero Nine nhận ra, ngay cả Hexion cũng có những vết nứt bên trong.
Một con người sẵn sàng xem chính mình như món đồ, miễn là đạt được thứ anh ta muốn.
Đây là lần đầu tiên Zero Nine thấy được một khe hở, một cái nhìn thoáng qua bản chất thật của Hexion. Cậu khẽ liếm đôi môi khô khốc.
“Vậy là tôi có ngài và ngài có tôi. Rồi thì sao?”
“Chúng ta không nên cùng nhau hướng tới một cuộc đời tốt đẹp hơn sao?”
***
Tiến đến tương lai tươi đẹp đi ạ
Nói chứ em pé và anh còn một chặng đường dài lắm