Tôi Có Tỉ Lệ Tương Thích Cao Với Esper Cấp Thảm Họa - Chương 35

Vì một cuộc đời tốt đẹp hơn, Hexion đã buông một lời đầy ẩn ý. Anh nói không ai sống một cuộc đời rực rỡ như mình. Câu đó có ý gì?
 
Zero Nine ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Hexion, trong lòng bất giác dấy lên một cảm giác tò mò kỳ lạ. Đôi mắt ấy không hề mang theo chút hơi ấm nào, nhưng lại soi thẳng vào cậu với một sự chính xác lạnh lùng đến đáng sợ, như thể không gì có thể cản bước người đàn ông đó, như thể anh ta chưa từng biết đến thứ gọi là xấu hổ.
 
Và chính trong khoảnh khắc ấy, Zero Nine trông thấy một điều gì đó. Một vết nứt - một kẽ hở mong manh của con người tưởng chừng hoàn hảo trước mắt.
 
Cũng như cách Hexion tìm thấy điểm yếu của cậu, không ngần ngại xé toạc chúng ra, cậu cũng muốn làm điều tương tự với anh. Zero Nine nghĩ, rồi cuối cùng lên tiếng.
 
“Tại sao gia tộc Theobald lại xem ngài như một món đồ?”
 
Đôi môi Hexion mím lại trong thoáng chốc, rồi một nụ cười nhạt chậm rãi hiện lên nơi khóe môi.
 
“Zero Nine, cậu sắc sảo thật đấy.”
 
Ngài ấy thẳng thắn thừa nhận điều đó.
 
Zero Nine thoáng sững người trước sự sẵn lòng bộc lộ một điều riêng tư đến thế. Hexion hoàn toàn có thể làm ngơ, dễ dàng gạt phăng câu hỏi sắc lẻm kia bằng sự dửng dưng quen thuộc, nhưng anh đã không làm vậy. Không phải hôm nay, cũng không phải ngày hôm qua. Mỗi khi bị dồn ép, anh đều nhanh chóng thú nhận.
 
Tôi đứng ở đâu trong lòng ngài, Hexion?
Tôi đã tiến vào trái tim ngài đến mức nào rồi?
 
Zero Nine muốn hỏi, nhưng rốt cuộc lại im lặng.
 
Hexion đứng dậy khỏi sofa, nhẹ nhàng bước qua chiếc bàn thấp. Anh đứng trước mặt Zero Nine, nới lỏng chiếc áo choàng, để lộ những dấu vết chi chít trên da. Zero Nine nhìn thấy cảnh đó, nét mặt lập tức sầm lại.
 
“Zero Nine.”
 
Hexion ngồi lên đùi cậu, ánh mắt đối diện không chút lảng tránh. Vết bầm sẫm màu trên cổ và giọng nói khàn đặc ấy đến giờ vẫn chưa khá lên. Anh khẽ chạm môi vào dấu cắn chính mình để lại trên vai Zero Nine, thì thầm:
 
“Không gì thay đổi cả.”
 
Hexion nói một cách đầy chắc chắn. Zero Nine tự hỏi điều gì làm anh tự tin đến thế.
 
“Cậu vẫn là người đặc biệt trong lòng tôi. Tôi vẫn là Guide của cậu.” 
 
“Và ngài vẫn tiếp tục khiêu khích tôi đúng không?”
 
“Đừng cố sống trong lớp vỏ thú ăn cỏ trong khi rõ ràng là thú săn mồi. Trông không hợp chút nào đâu.”
 
“Ha…”
 
Zero Nine siết chặt eo anh, nở một nụ cười rạng rỡ khi bàn tay lướt qua nơi nhạy cảm nào đó.
 
Hexion khẽ giật mình; cơ thể từng chỉ một lần chấp nhận người khác, nay căng cứng chỉ vì một cử chỉ đơn giản. Zero Nine bật cười.
 
“Được thôi, tôi sẽ thử hành động như một loài ăn thịt xem sao.”
 
Hexion khẽ nhếch môi cười, như thể điều đó cũng hợp với mong muốn của chính anh. Mỗi khi ở bên Hexion, Zero Nine lại có cảm giác như có móng vuốt cào xé lồng ngực. Cậu cần bộc lộ sự bất an ấy với người nói rằng cậu là người đặc biệt. Nụ cười của Zero Nine càng thêm sâu, và Hexion, khi nhìn thấy gương mặt ấy, liền liếm nhẹ nơi khóe môi cậu. 
 
Đúng là một kẻ sành sỏi đồi bại - Zero Nine nghĩ vậy.
 
****
 
Sau đó, đúng như Hexion dự đoán, không có gì thay đổi quá nhiều. Cả hai nhanh chóng quay lại với công việc thường nhật sau khi đám phóng viên - những kẻ đã bị kiện - biến mất.
 
Ngay khi Hexion trở lại, bầu không khí vốn có phần lơi lỏng lập tức trở nên căng thẳng. Kang Woo-shin cùng một vài người khác nhanh chóng nhận ra không khí lạ thường bao trùm lên cả hai khi họ bước vào qua cửa chính, dáng đi và thần thái đều có chút sai sai. Không hoàn toàn tách biệt, nhưng cũng chẳng sóng đôi.
 
Khi nhìn thấy vết bầm tím hằn mờ sau cổ áo sơ mi Hexion, một dấu hỏi lớn lập tức hiện lên trong đầu Kang Woo-shin.
 
‘Chuyện gì đã xảy ra vậy?’
 
Một vết bầm ở vị trí như thế…
 
Ánh mắt anh dừng lại trên Zero Nine, người đang có vẻ hơi mệt mỏi, đi chậm bước sau Hexion. Dù trước đây từng nhận lệnh “ném bọn Esper ra ngoài cửa sổ”, nhưng Zero Nine chưa từng thể hiện xu hướng bạo lực, điều đó đã khiến nhiều người khá ngạc nhiên. Nhưng mà… Esper có xu hướng đặc biệt thích này nọ lọ chai cũng không phải chuyện gì mới mẻ.
 
“Trung úy Kang Woo-shin.”
 
“Có mặt.”
 
Khi Kang Woo-shin chào theo điều lệnh, Hexion chỉ gật đầu đáp lại rồi bước vào thang máy. Hai người đàn ông cùng biến mất sau cánh cửa đang khép lại, và ngay khi nó đóng sập, Kang Woo-shin khẽ thở dài. Không chỉ mình anh nhận ra bầu không khí kỳ lạ ấy, những người khác xung quanh cũng bắt đầu thở ra, cuối cùng được thở một hơi nhẹ nhõm.
 
Kang Woo-shin dõi theo con số tăng dần trên bảng hiển thị tầng, chợt tự hỏi:
 
Chuyện gì đã xảy ra với hai người này vậy?
 
Một Esper cấp thảm họa và Guide của cậu ta. Quả thực rất khó làm ngơ. Nhưng Kang Woo-shin biết mình chẳng có vai trò gì, quyết định giữ mình, không xen vào. Tuy nhiên…
 
“Ăn một mình à?”
 
“À, vâng.”
 
Khi Zero Nine một mình xuống khu vực ăn uống chung, Kang Woo-shin - vốn là kiểu người hay tò mò - không thể làm ngơ mà bước tới ngồi đối diện. Nếu đã đặc biệt đến mức được sống trên tầng 62, thì thông thường bữa ăn sẽ được đưa đến tận nơi, vậy cớ gì phải xuống đây? Sự tò mò khiến Kang Woo-shin hỏi vòng vo.
 
“Không thích đồ ăn được mang lên à?”
 
“Không, không phải vậy đâu,” Zero Nine đáp tỉnh bơ. “Chỉ là ăn cùng một số người... thấy khó chịu thôi.”
 
“…À, ra vậy.”
 
Kang Woo-shin ngay lập tức hối hận vì câu hỏi của mình, thầm rủa bản thân ngu ngốc rồi cắm đầu ăn salad. Suất ăn ở khu vực dùng chung cũng tạm ổn, nhưng tất nhiên không thể so với những bữa được cấp riêng. Điều này khiến người ta không khỏi nghĩ: Chẳng lẽ cậu ta và Đại tá cãi nhau to lắm à?
 
Chuyện Esper và Guide cãi nhau không phải chuyện gì hiếm, họ chiến đấu cùng nhau, chăm sóc nhau sau mỗi trận chiến, nên mâu thuẫn cũng thường xuyên xảy ra. Thông thường, phần thắng nghiêng về phía các Esper. Các Guide không dám để họ vượt quá giới hạn, nên cuối cùng luôn là người nhượng bộ. Vậy nên, sự hiện diện của Hexion trở nên khá kỳ lạ.
 
Một người đàn ông hành xử như thể có thể thuần phục cả một Esper vượt khỏi tầm kiểm soát…
 
Cơn thịnh nộ của một Esper đúng nghĩa là sự bộc phát sức mạnh vô cùng hoang dại. Nếu mất kiểm soát và đạt tới Cấp Độ Bạo phát cấp 5, có thể gây ra hỗn loạn trong bán kính lên đến 70km. Và đó cũng chính là lý do tại sao ai ai cũng thì thầm gọi Hexion là một kẻ điên.
 
“Ừm…”
 
Bề ngoài trông Zero Nine có vẻ bình thản, nhưng tâm trạng dường như chẳng khá hơn là bao. Dù không biểu lộ rõ sự bối rối hay buồn phiền, bầu không khí căng thẳng vẫn khiến Kang Woo-shin lúng túng tìm cách xoa dịu. Anh đảo mắt quanh phòng ăn, rồi dừng lại ở chiếc TV lớn đang phát tin tức về Esper.
 
[Esper D đã một mình chiến đấu chống lại một quái vật đại hình cấp 3, tuy thành công tiêu diệt nó nhưng hiện đang bị thương nghiêm trọng. Cục Quản lý Esper cam kết sẽ hỗ trợ tối đa trong quá trình hồi phục của anh ấy...]
 
Nếu họ đang nói đến một Esper tên bắt đầu bằng chữ D mà còn đủ nổi tiếng để lên bản tin, thì không ai khác ngoài Damian. Một trong năm Esper từng chuyển từ nước ngoài về, thô lỗ và nóng tính đúng như lời đồn. Kang Woo-shin nhẹ nhàng mở lời, cố gắng dẫn dắt câu chuyện.
 
“Chắc họ đang nói về Damian. Một người bạn Guide của tôi ở Quận A bảo cậu ta khó tính lắm.”
 
“Tôi biết.”
 
“Ồ, cậu biết à… Vậy chắc là cũng từng nghe chuyện…”
 
“Tôi nghe rồi.”
 
“À… cậu nghe rồi…”
 
Kang Woo-shin bắt đầu hối hận vì đã ngồi đối diện với Zero Nine, nhưng vẫn tiếp tục ăn. Nếu không ăn, anh sẽ không đủ sức guiding cho Esper. Trong khi đó, Zero Nine hầu như chẳng đụng tới phần ăn của mình. Làm sao cậu ta có được sức mạnh như thế chứ? Khi Kang Woo-shin còn đang trầm ngâm suy nghĩ, Zero Nine đã đặt dao nĩa xuống, bỏ lại phần ăn chưa hết.
 
“Ăn xong rồi à?”
 
“Vâng. Anh cứ dùng bữa ngon miệng.” Zero Nine nhẹ nhàng mỉm cười rồi đứng dậy xin phép rời đi.
 
“Thật là một người dễ chịu,” Kang Woo-shin vừa nhai dở miếng salad, vừa nhìn theo bóng cậu ta nghĩ thầm. Nhưng rồi anh lại nhớ đến vết bầm sâu trên cổ Hexion, chợt nhận ra vẻ ngoài đúng là dễ đánh lừa người ta. Kang Woo-shin cúi đầu xuống, tiếp tục bữa ăn của mình.
 
Zero Nine bước vào thang máy, trở lại tầng 62. Khi đến nơi, cậu không thấy Hexion đâu, nghĩ có lẽ anh đang ở trong phòng ngủ, nên Zero Nine rẽ vào phòng thay đồ. Cậu chọn một bộ đồng phục từ những món Hexion từng tặng, chậm rãi thay đồ, khoác áo sơ mi và quần tây, rồi nhìn chăm chăm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương toàn thân, một hình ảnh trông thật lạ lẫm.
 
Khi cậu vươn tay lấy chiếc áo khoác, một giọng nói cất lên từ phía sau:
 
“Không hợp với cậu chút nào.”


Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo