└ Vậy nếu tôi bị quái vật nuốt thì sẽ được gặp Kyu hả??
└└ Chỉ khi bạn không chết ngay lập tức thôi ㅇㅇ
└ Anh ấy lúc nào cũng mặc chiếc áo khoác đen đó, kể cả lúc không làm việc nhỉ? Dễ thương quá… ㅠㅠㅠㅠ
└└ Với mái tóc sáng màu và đôi mắt ấy, màu đen thực sự rất hợp với ảnh đóoo ㅠㅠㅠㅠㅠ
└ Nhưng áo sơ mi thì cứ thay đổi hoài. Mấy ngày ảnh cắm trại ở đó vậy?
└└ Tôi thất nghiệp mà
└└└ Có người nào đến chỉ để xem Kyu không?
└└└└ Nhiều lắm luôn. Chỗ đó như cái chợ ý.
└└└└└ Tôi có nên đi không ta…
└ Mấy thánh đi theo dõi người ta thật sự không biết xấu hổ sao?
└└ Nhưng nếu đã định theo dõi một hunter thì chẳng phải phải theo họ vào trong cổng à.
└ Mọi người có thấy bạn trai của Kyu chưa? Có dễ thương không??
└└ Tui không muốn nhận xét về ngoại hình, nhưng mà… mặt cậu ấy hiền và dễ thương lắm. Hai người trông rất hợp. Họ không dính chặt nhau đâu, nhưng tôi có thấy Kyu đặt tay lên đầu người bạn trai ấy một lần. Dễ thương lắm lun í. Có vẻ trong mối quan hệ thì Kyu thích bạn ấy hơn.
└└ Bà có thể đăng một bức hình bạn trai được không? Tui sẽ xóa ngay sau khi xem.
└└└└ Bạn ấy là dân thường mà. Bà bị điên à??? Tui tìm được vài tấm có bạn ấy trong nền rồi xóa hết rồi.
└└└└└ Xin lỗi… ㅠㅠ Tui chỉ hơi buồn khi nghe Kyu đang hẹn hò. Thành thật mà nói, tui thích Kyu với một anh chàng hơn là với con gái…
└ Link tải bị hỏng sau 5 phút… ㅠㅠㅠㅠㅠ
— Thật lòng mà nói, tôi rất vui khi Kyu công khai rồi ㅋㅋㅋㅋㅋ
Tui nói thiệt, ảnh không chơi Instagram, cũng không tham gia guild nào, nên hồi trước tui chỉ có mấy câu chuyện nghe lỏm hoặc vài tin tức lẻ tẻ, có khi chỉ có đúng một tấm ảnh chụp từ xa mà phải nghiền mấy tháng trời luôn. Nhưng giờ thì mỗi ngày mấy bà đều có ảnh để hóng rồi đó he, thề tui vui muốn xỉu luôn á! Tui theo dõi Kyu-ha từ hồi còn chưa đủ tuổi mà chưa bao giờ thấy phê như bây giờ luôn ㅠㅠㅠ
└ Mấy fan Kyu hồi trước viết fanfic bình thường, giờ chuyển hết sang viết gay hết trơn ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ
└ Nhắc mới nhớ, lần cuối ảnh đi đột kích dungeon là khi nào vậy?
└└ Chắc bận hẹn hò rồi ㅋㅋㅋㅋ
Người hâm mộ Hyun Gyu-ha lúc nào cũng khát tin tức hay hình ảnh mới, nên chỉ cần có chút mồi là kéo đến tấp nập. Nhờ vậy, tất cả quán cà phê và nhà hàng gần phòng tiếp dân đều liên tục phá kỷ lục doanh thu hằng ngày. Dù là người dị tính hay đồng tính, các chủ doanh nghiệp nhỏ đều hiểu một điều: ai mang lại tiền thì người đó là nhất. Thế nên, họ đều thật lòng chúc cho cặp đôi này ở bên nhau lâu dài và hạnh phúc.
***
“Thưa ông, thật xin lỗi nhưng nếu không có giấy chẩn đoán thì chúng tôi không thể giúp gì được ạ.”
“Này! Sao lại không làm được! Mắt cậu bị mù à?! Không thấy vết thương chình ình ở đây sao?”
Xưa nay con người luôn nhạy cảm với tính mạng và tiền bạc, mà phòng tiếp dân lại xử lý cả hai thứ đó, nên tập trung rất nhiều người “nhạy cảm”. Nói trắng ra thì đây là tụ điểm của mấy kẻ gây rắc rối.
In Yu-shin đang toát mồ hôi hột đối phó với một người khiếu nại. Có một loại ma thú gọi là “Chó biển” (Sheep Dog). Do cấu tạo hàm giống chó, nên thường có kẻ cố tình vu cho vết thương bị chó cắn là do ma thú này gây ra để đòi bảo hiểm hoặc tiền bồi thường. Đây một dạng lừa đảo rất thường gặp.
Người tệ hại nhất thậm chí còn làm giả cả giấy chẩn đoán, nhưng gã đàn ông này thì chưa tới mức đó. Thay vào đó, hắn chỉ đơn giản là cãi cùn, chỉ tay vào mặt người khác và chửi bới ầm ĩ.
“Con mẹ nó! Mấy người ăn lương từ tiền thuế của tôi mà làm ăn như thế à?!”
Trong lúc gã đàn ông gân cổ quát tháo và Yu-shin lúng túng đối phó, cả hai đều không nhận ra rằng những người khác trong phòng đã thấy Hyun Gyu-ha đang quay lại từ hành lang sau khi ra ngoài nghe điện thoại, và bước về phía họ.
Không chỉ nhân viên mà cả những người khiếu nại khác cũng đồng loạt im lặng, ánh mắt dồn cả về phía đó. Ục. Ai đó còn nuốt nước bọt.
“Loại nhân viên tiếp dân gì mà dám cãi khách à! Gọi cấp trên của cậu ra đây!”
“Thay vì là cấp trên thì người yêu của cậu ấy được không?”
Nghe thấy câu vô nghĩa này, gã đàn ông quay phắt lại, định chửi “Thằng điên nào đây” thì ngửa đầu nhìn lên, nhận ra mặt Hyun Gyu-ha và lập tức tái mét.
“H-h-h-Hyun Gyu-ha?”
“Vâng, tôi là Hyun Gyu-ha.”
“Là cái thằng điên Hyun Gyu-ha đó á?!”
“Có ai tung tin ác ý về tôi như thế sao?”
Nhận ra mình vừa lỡ miệng, mặt gã trắng bệch. Bình thường, nếu không làm việc trong ngành thì gần như chẳng ai gặp được Gyu-ha, nhưng trong giới thợ săn thì những lời đồn về con người anh ta lại lan truyền âm thầm.
Mà hắn vừa mới chửi “thằng điên” ngay trước mặt, lại nghe bảo nhân viên mà hắn gây sự là người yêu của Gyu-ha. Rồi đột nhiên hắn cũng nhớ ra chính mình từng để lại bình luận chửi “thằng gay bẩn thỉu” dưới một bài báo về Gyu-ha.
Gã định chuồn ngay nhưng vai đã bị tay Gyu-ha đặt lên. Nhìn thì chẳng dùng sức mấy, nhưng không tài nào thoát ra được.
“Nghe nói ông bị chó biển cắn à?”
“V-vâng. Chắc… chắc là tôi nhầm. Xin lỗi.”
“Không sao. Vì chó biển có cấu tạo hàm giống chó thường nên dễ nhầm lắm.”
“Đ-đúng vậy ha… ha ha…”
“Nhưng thật ra vẫn có cách phân biệt rõ ràng.”
Gyu-ha mỉm cười thân thiện với gã đàn ông đang toát mồ hôi lạnh, run lẩy bẩy.
“Răng nanh của chó biển có chứa nọc độc. Bên ngoài không dễ nhận ra, nhưng chỉ cần xem chỗ bị cắt là biết ngay. Và đây cũng là cách nhanh nhất. Ta thử kiểm tra nhé?”
“Chỗ… bị cắt… tức là… c-c-cắt chân ra…?”
“Cắt ra xem xong thì sẽ gắn lại ngay. Tôi giỏi bổ rìu lắm, coi như sở thích.”
Vẫn giữ nguyên nụ cười, Gyu-ha rút ra từ không gian phụ một cây rìu nặng trịch, dính đầy máu khô. Gã đàn ông trợn ngược mắt, lăn ra ngất xỉu.
Từ hôm đó, phòng tiếp dân không còn bóng dáng kẻ gây rối nào nữa, và Gyu-ha trở thành “bùa trừ tà” của nhân viên. In Yu-shin, lần đầu tiên từ khi trở thành “người của anh ta”, thấy anh thực sự ngầu.
***
Ba tiếng trôi qua kể từ cuộc gọi sáng. Tiếng chuông reo, Yu-shin lập tức bắt máy.
“Gyu-ha.”
– Đang làm gì thế?
“Ăn trưa. Đang ở cùng một người bạn, ăn tteokbokki.”
– Tôi mải nghĩ về chủ nhân quá nên không nhận ra đã tới giờ ăn. Ăn ở nhà à?
“Không, ở quán ăn vặt trước nhà.”
– Ừm…
Chỉ là trả lời thật lòng, nhưng giọng Gyu-ha nghe ra lại có vẻ hài lòng.
– Tôi muốn nghe giọng chủ nhân lâu hơn, nhưng để bánh gạo không bị nở, tôi cúp máy nhé. Ăn ngon miệng.
“Vâng. Anh cũng ăn trưa đi.”
– Nghĩ về Yu-shin sẽ khiến tôi ăn thật ngon.
Yu-shin cúp máy, thấy Park Seung-gi ngồi đối diện đang nhìn mình với vẻ khó hiểu.
“Lần trước tao thấy đã lạ rồi, mà sao cứ đúng ba tiếng lại gọi như báo thức vậy?”
“Ừ.”
“Anh ta còn đưa mày đi làm, tan làm nữa đúng không?”
“Ừ.”
“Ngày nào cũng ngồi lì ở văn phòng?”
“Ừ.”
“… Yêu nhau thì ai cũng vậy à?”
“Không phải sao?”
Thực ra vì chứng lo âu chia ly nên Gyu-ha mới ngày nào cũng đến, nhưng Yu-shin vốn chưa từng yêu, thấy chuyện này cũng bình thường, dù hơi quá mức. Seung-gi cũng là “ế bền vững” nên chỉ biết nghiêng đầu.
“Thôi, tao có chuyện muốn nhờ.”
“Không.”
“Mày chưa nghe mà!”
“Không cần nghe cũng biết là muốn nhờ tôi mang gì đó từ trong cổng ra cho cậu rồi. Có mua tteokbokki hối lộ cũng không được đâu ba.”
“Thêm cả dồi nữa nha?”
“Mới quen nhau mà đã đi nhờ vả thì kỳ lắm.”
“Mày nhìn là biết ảnh thích mày lắm luôn. Chắc chắn sẽ đáp ứng mày thôi.”
“Nhưng mà…”
Biết Yu-shin rất ngại nhờ người khác, Seung-gi chỉ lầm bầm chứ không ép.
“Sau này nếu đi cổng với nhau, thấy đồ hay thì nhớ nhặt cho tao.”
“Anh ấy đâu có lý do gì mà phải đưa tao vào cổng.”
“Biết đâu lại đi hẹn hò trong cổng thì sao.”
“Xàm quá cha ơi.”
Yu-shin cười xòa, tiếp tục ăn tteokbokki. Đúng là tteokbokki ở quán vỉa hè vẫn ngon nhất.
***
“Yu-shin, đi phá cổng với tôi đi.”
Gyu-ha nói vậy.
Lời này được thốt ra khi Yu-shin đã quen với những cuộc gọi ba tiếng một lần, quen với ly cà phê sáng do trưởng nhóm Hong mua, và quen với việc sáng tối đều được Gyu-ha đưa đón.
Ban đầu, nhân viên phòng tiếp dân cũng ngại Gyu-ha. Nhưng sau khi nhận được cà phê, đồ ngọt mỗi ngày, thỉnh thoảng còn được mời ăn trưa, và quan trọng nhất là từ khi không còn bị dân khiếu nại vô lý làm phiền, họ đều trở nên cực kỳ thân thiện.
Thậm chí, kể cả ai muốn gây sự qua điện thoại hay diễn đàn, chỉ cần nghe đồn Gyu-ha sẽ tìm tới và “chặt chân” là lập tức im re. Nhân viên còn chủ động dựng hẳn một góc chụp ảnh cho fan, coi như cúng bùa hộ mệnh.
Tấm kính ngăn cách cũng được dán film chống nhìn xuyên, nên cảm giác bị fan của Gyu-ha đứng dán mắt vào cửa kính cũng bớt khó chịu hơn hẳn.