Tôi Đã Thuần Hoá Người Đứng Đầu Bảng Xếp Hạng - Chương 14

Ngoại trừ trưởng phòng Hong, người đến trước mặt Hyun Gyu-ha cũng không dám hé một tiếng, thì cả phòng tiếp dân đều vui ra mặt. Tin đồn hai người đang yêu nhau đã lan khắp nơi, giờ người yêu lại còn ngồi lì trong văn phòng khiến In Yu-shin xấu hổ muốn chết, nhưng cũng chỉ là chút khó xử mà thôi.

Chỉ riêng việc không còn bị dân khiếu nại làm phiền cũng đủ để mức độ hài lòng trong công việc tăng vọt. So với mấy kẻ vừa mở miệng đã quát tháo, chửi bới, thì người đang ngồi trước mặt Yu-shin hôm nay đúng là ca dễ xử lý.

“À… tôi bị quái thú tấn công…”

“Anh có mang theo hình ảnh hay giấy tờ gì để chứng minh thiệt hại không?”

“Xin lỗi, tôi quên mang rồi. Lần sau tôi sẽ quay lại.”

Người kia không rời đi ngay mà lén tiến lại gần Hyun Gyu-ha, kẻ đang giả vờ đọc tạp chí ở phòng tiếp dân. Đúng như dự đoán, đó là một fan giả danh đến gặp anh.

Tuy hơi phiền, nhưng với Yu-shin, người đã được rèn giũa suốt hai năm ở phòng tiếp dân, thì đây lại là chuyện dễ chịu. Không làm tăng thêm khối lượng công việc và quan trọng là chẳng ai bị thiệt hại thật sự.

Cứ tưởng hôm nay sẽ kết thúc yên ả như vậy, ai ngờ Gyu-ha bỗng dưng nói muốn đi công phá hầm ngục.

“Hầm ngục…? Tôi sao?”

"Ừ, mắc kẹt trong cái trạng thái dậm chân tại chỗ bao lâu nay, tôi chẳng thèm bén mảng tới cổng dịch nữa. Giờ thì chắc phải khởi động lại thôi. Dù sao cũng chỉ là một kẻ khốn khổ, thở thôi cũng bị vặt thuế cho bằng sạch.”

“Tôi hiểu là anh cần làm việc, nhưng tôi đi theo có khi lại vướng chân thì sao?”

“Đi cùng chủ nhân thì sao mà vướng được.”

Cái từ “chủ nhân” lại bật ra khiến Yu-shin muốn lấy tay bịt miệng anh ta, nhưng Gyu-ha vẫn tỉnh bơ nói tiếp, “Năng lực của mấy con chó săn cũng hiệu quả hơn khi đi săn cùng chủ nhân, đúng không? Tác dụng tâm lý đấy. Nên tôi cũng sẽ hăng hái như một con… à không, một con chuột vui mừng khi gặp chủ, chạy khắp nơi để săn quái. À mà chuột khi vui có vẫy đuôi không nhỉ?”

Yu-shin không dám nói rằng mình chưa từng nghe về chuột hay dơi vẫy đuôi. Mỗi lần nghe “chủ nhân” là mặt cậu lại nóng ran.

May là đồng nghiệp trong phòng chẳng ai để tâm việc anh gọi “chủ nhân”, “phu nhân” hay “người yêu”. Với họ, vị thánh Gyu-ha, người đã cứu họ khỏi những kẻ gây rối thì gọi thế nào mà chả được.

Dần dần, mọi người cũng xem “chủ nhân” như một kiểu biệt danh dễ thương.

‘Không biết mấy kỹ năng hồi máu, buff mà mình từng dùng cho chuột bạch hay hamster đã thuần hóa có áp dụng được với anh ta không nhỉ?’

***

Đang định để sau giờ làm mới bàn chuyện này thì trưởng phòng Hong lên tiếng. Ông ta vừa liếc Gyu-ha vừa tranh thủ cơ hội, “Ha ha, ngài hunter. Nếu đã định công phá hầm ngục, hay là tiện thể quay một video quảng bá với bên tôi luôn? Giờ anh cũng quen với cục quản lý dị năng rồi, phối hợp chắc sẽ ra một (*) khung hình đẹp lắm, sản phẩm lên hình đảm bảo hút mắt.”

(*) Ở đây, Trưởng phòng Hong dùng từ 와꾸 (wakku), có nguồn gốc từ tiếng Nhật ワク (waku). Trong tiếng Nhật, waku nghĩa là “khung” hoặc “bố cục” (ví dụ như khung hình trong nhiếp ảnh hoặc hội họa).

“Nhà ngoại của tôi là gia đình cách mạng chống Nhật. Nghe tiếng Nhật tôi không được thoải mái lắm.”

“V-vâng, tôi xin sửa lại.”

Chỉ với một câu, Gyu-ha đã khiến người kia im bặt. Anh xoa cằm, suy nghĩ một chút rồi nói, “Nhưng ý tưởng quay quảng bá cũng không tệ. Dù hầm ngục tôi định đi cùng Yu-shin là hầm ngục cá nhân nên không được, nhưng nếu là chỗ khác thì cũng hay.”

“Thật chứ ạ?”

“Nhưng có điều kiện.”

“Xin cứ nói! Tôi sẽ cố hết sức đáp ứng!”

Gyu-ha khẽ ra hiệu. Đang mải làm việc, Yu-shin bỗng thấy cơ thể mình bị nhấc bổng. Cảm giác lơ lửng này giờ cậu đã bắt đầu quen.

Cậu đáp xuống thẳng lên đùi Gyu-ha, một cánh tay lập tức vòng qua eo.

“……!”

Không phải là thứ mềm mại như của mình, mà là cơ đùi rắn chắc, săn gọn. Chỉ cảm nhận bằng mông thôi mà đầu óc đã choáng váng, mặt nóng bừng.

Yu-shin cố nhích mông để giảm tiếp xúc, nhưng bàn tay ở eo giữ chặt không nhúc nhích. Rồi môi anh ta ghé sát tai cậu. Hơi thở nhẹ lướt qua khiến lông tơ dựng đứng, một giọng thì thầm chỉ mình cậu nghe lọt, “Chủ nhân của tôi gan thật đấy, ngay cả khi đang ở văn phòng.”

“……?”

Mất một lúc Yu-shin mới hiểu, cảm giác đang chạm vào mông mình không chỉ là cơ đùi. Cái gì đó dày và cứng đang cọ vào…

‘Ứcccc!!!’

Trong đầu cậu hét lên rồi lập tức bật dậy, lùi sang ghế bên. Khóe môi Gyu-ha cong lên.

[Trạng thái hiện tại: sát ý, hứng thú, vui vẻ.]

‘Đừng có thấy mấy chuyện này thú vị chứ…!’

Không hiểu sao trạng thái mặc định của anh ta lại là sát ý, mà vẫn thấy trêu chọc người khác là trò vui.

Gyu-ha ôm vai Yu-shin, lúc này đã đỏ bừng, và quay sang nói với trưởng phòng Hong.

“Điều kiện của tôi là Yu-shin.”

“Dạ…?”

“Công chức cũng cần thành tích chứ?”

Đương nhiên, người đề xuất ý tưởng quay video quảng bá để tự nâng thành tích đánh giá của mình chính là trưởng phòng Hong.

“Vậy thì thành tích đó, anh hãy cho vào phần đánh giá công việc của Yu-shin luôn đi.”

Nghe vậy, Trưởng phòng Hong trợn tròn mắt, vẻ mặt như thể công sức mình bỏ ra sắp thành công cốc. Ngay cả In Yu-shin cũng bất ngờ. Hong lấy khăn tay lau mồ hôi rồi vội giải thích.

“Yu-shin vốn là nhân viên hợp đồng, lại không phụ trách mảng quảng bá nên…”

“Chỉ cần để tên cậu ấy vào thôi, phần còn lại mấy người làm thực tế sẽ biết cách sắp xếp cho hợp lý.”

Chẳng hề quan tâm công việc trong cơ quan vận hành thế nào, Gyu-ha quay sang nhìn Yu-shin.

“Yu-shin.”

“D-dạ...”

“Cậu định cứ làm hợp đồng mãi à? Mà… nếu ngán đi làm thì tôi cũng có cách nuôi cậu cả đời đấy.”

Yu-shin giả vờ không nghe thấy câu sau, đáp lại.

“Nếu không gia hạn hợp đồng thì tôi phải tìm việc khác thôi.”

“Không thể chuyển sang hợp đồng không thời hạn à?”

“Tôi nghĩ trúng số còn nhanh hơn là chờ cơ hội đó đến với mình.”

“Vậy nghĩa là vẫn có khả năng. Có thành tích tốt thì chắc sẽ được đánh giá cao chứ?”

Nghe giọng điệu kia, Trưởng phòng Hong có cảm giác nếu không được thì Gyu-ha sẽ tìm cách ép phải được, mồ hôi lạnh túa ra.

“T-tôi nghĩ… ờ… chuyển sang phần công việc của Yu-shin chắc là… hoàn toàn có thể! Nếu ngài hunter muốn thì tất nhiên rồi!”

Dù thành tích lớn nhất rơi vào tay Yu-shin thì phần dư ông Hong vẫn được hưởng, nghĩ vậy nên anh ta lập tức gật đầu hưởng ứng. Gyu-ha cũng nhẹ nhàng đáp lại.

“Vậy thì quay quảng bá thôi.”

Một câu nói ngắn ngủi ấy đã làm bùng nổ sự kiềm chế của Kim Ji-yeon, người bấy lâu nay cố nén không “lộ fandom”, không tung bất cứ tin nào vào cộng đồng fan.

“Trời ơi xóm làng nước ơi!!!!!! Gyu-ha đang quay video quảng cáo cho cục quản lý dị năng kia kìa!!!!!!!!!!!!!!”

Ngồi dưới bàn làm việc, Ji-yeon lén gõ điện thoại lia lịa, và ngay lập tức cộng đồng fan bùng cháy.

Vì là cơ quan nhà nước nên vốn dĩ các thủ tục xử lý công việc thường thận trọng, đôi khi còn có phần cứng nhắc, nhưng lần này thì lại nhanh chưa từng thấy.

Trưởng phòng Hong lập tức chạy đi tìm trưởng ban truyền thông số, chưa kịp soạn xong văn bản đề xuất thì bên phụ trách quảng bá đã đồng ý ngay. Quy trình phê duyệt cũng nhanh đến mức kỷ lục.

Một hunter top đầu, ngoại hình nổi bật, lại hiếm khi xuất hiện trên truyền thông, thậm chí chưa từng quay quảng cáo. Nếu có thể mời được Gyu-ha làm gương mặt thương hiệu thì hiệu ứng truyền thông chắc chắn sẽ bùng nổ.

Cục quản lý dị năng vốn bị kẹt giữa các hunter ngạo mạn và những người dân đầy bất mãn, thường xuyên hứng chịu chỉ trích từ mọi phía. Chính vì thế, cơ hội này phải được chốt ngay trước khi anh ta đổi ý, tạo nên một “phép màu” hiếm hoi.

Thực tế, dù có muốn quay với hunter khác thì giờ cũng không còn lựa chọn nào khác. Các bài báo dựa trên tin đồn từ cộng đồng fan đã bắt đầu được tung ra như thể đó là sự thật hiển nhiên.

Chỉ còn một tiếng nữa là tan làm.

Không chỉ trưởng ban truyền thông mà cả thứ trưởng cũng mang hợp đồng chạy tới. Bộ trưởng vốn định đích thân gặp Gyu-ha nhưng đang đi công tác nước ngoài.

Để đảm bảo quá trình đàm phán và rà soát hợp đồng, luật sư Yu, cố vấn của Gyu-ha cũng có mặt.

“Rất hân hạnh được gặp hunter Gyu-ha.”

“Vâng.”

Trước lời chào đầy căng thẳng của Thứ trưởng, Gyu-ha chỉ trả lời hời hợt.

Thứ trưởng nuốt khan. Ông đã phải ép người phụ trách ngân sách đến kiệt sức để xin được khoản tối đa. Với cục quản lý dị năng, đó là số tiền phải “cắt thịt” mới có, nhưng cũng chưa chắc đủ để làm hài lòng một hunter top đầu, người chỉ cần đi một vòng hầm ngục là có thể mang về cả kho không gian đầy đá năng lượng.

“Do chuẩn bị gấp nên vẫn còn nhiều chỗ chưa hoàn thiện. Chi tiết thì…”

“Mấy chuyện đó cứ ghi vào hợp đồng là tôi sẽ quay trong giới hạn không trái thuần phong mỹ tục, còn lại để tôi duyệt là được. Tiền cọc thì đặt mức cao nhất mà các người có thể trả.”

Cắt ngang lời Thứ trưởng, Gyu-ha chẳng buồn đọc hết hợp đồng, đưa thẳng cho luật sư Yu.

“Chỉ cần giữ đúng lời là đưa vào thành tích công việc của Yu-shin.”

“Đương nhiên rồi ạ!”

Thứ trưởng thở phào nhẹ nhõm trước sự “khoan dung” của vị khách quyền lực, miễn là chiều chuộng người yêu thì anh ta chẳng đòi hỏi gì quá đáng. May mắn thay, hợp đồng vẫn nằm trong khoản ngân sách đã chuẩn bị.

“Mau ký thôi, tôi còn phải đưa Yu-shin về nhà.”

Trong lúc ký, chẳng hiểu sao Gyu-ha lỡ tay viết thành chữ (*)“” rồi phải viết lại, tạo nên một tình huống nhỏ ngoài ý muốn, nhưng hợp đồng vẫn hoàn tất suôn sẻ.

(*)Gyu-ha suýt ký cái tên mà Yu-shin đặt cho mình: Henri Raymond Charles Françoise Đệ Thất‘앙리 레이몬드 샤를 프랑소와즈 7

Thứ trưởng hài lòng chụp ảnh bắt tay, còn đội ngũ truyền thông số thì lập tức tung tin ra ngoài. Trưởng phòng Hong cũng thấy phấn khởi vì ít nhất mình vẫn có phần hưởng lợi.

Chỉ có Yu-shin là chẳng thấy vui vẻ gì.

***

“Giờ thì cậu không còn bị say xe nữa nhỉ.”

Về đến trước cửa nhà, Gyu-ha tháo mũ bảo hiểm cho Yu-shin, cậu khẽ vuốt lại mái tóc bị ép bẹp rồi cười nhẹ. Sau những lần đi làm và tan ca bằng xe phân khối lớn của anh, Yu-shin đã quen dần với cảm giác tốc độ đó rồi.

Nhưng điều cậu quen thuộc hơn cả lại là chiếc khuôn mặt luôn áp sát, và nở nụ cười với mình bất kỳ lúc nào. Giờ thì ngay cả khi gương mặt ấy bất ngờ xuất hiện, toát ra thứ hào quang chói mắt, Yu-shin cũng không còn giật mình nữa. Chỉ là thói quen liếc trộm cậu thì vẫn anh ta vẫn chưa bỏ được.

“Vậy nhé, nghỉ ngơi đi.”

Như mọi khi, anh nói lời chào rồi quay đi. Yu-shin bất giác đưa tay giữ lại cánh tay anh. Đến khi bắt gặp ánh mắt Gyu-ha nhìn mình, cậu mới nhận ra đây là lần đầu tiên mình chủ động chạm vào anh. Giật mình, Yu-shin lập tức buông tay.



Edit bởi: Bé Nhím Làm Biếng
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo