“Vào khoảng thời điểm Columbus đến châu Mỹ.”
In Yu-shin bắt đầu kể về những gì cậu trải qua trong dungeon. Lúc đầu chỉ định kể một cách bình thường, nhưng càng nói càng hăng say. Chỉ có Park Seung-gil là người bạn mà cậu có thể thoải mái kể chuyện kiểu này.
Park Seung-gil chăm chú nghe rồi giật mình hỏi:
“Khoan đã, Gyu-ha nói gì cơ?”
“Theo những gì tôi nghe, vào thời đại được lấy làm bối cảnh cho hầm ngục thì điều đó vốn là chuyện hiển nhiên rồi. Ở châu Âu khi ấy, tôn giáo được đặt lên hàng đầu về giá trị, đặc biệt Columbus lại là một tín đồ sùng đạo, nên ông ta chẳng hề ngần ngại dùng danh nghĩa tôn giáo để biện minh cho những cuộc thảm sát.”
“Thế mà Gyu-ha biết được chuyện đó sao?”
“Những người nghiên cứu gate học thì đều biết chứ sao.”
“Họ không có biết đâu!”
In Yu-shin vẫn hào hứng kể tiếp, nhưng khi nhận ra nét mặt kinh ngạc của Park Seung-gil thì cậu mới giật mình. Bị hoảng, Park Seung-gil thốt lên, tay chân rung lên khi nhấm nháp nốt cốc cà phê còn lại.
“Ảo ảnh nó chỉ lóe lên một chốc rồi tắt trước khi hầm ngục kịp nhận ra có người bước vào! Mà ngay lúc đó thợ săn lo dành thời gian chiến đấu và thu thập, chứ hơi đâu nghiên cứu kỹ một hầm ngục mới mở. Cùng lắm là nhìn ảo ảnh để đoán quái trùm rồi bỏ qua thôi. Nhưng làm sao anh ta biết được lai lịch của Columbus chứ? Columbus mà ta biết đâu phải kẻ sùng đạo, hắn chỉ là một kẻ mê vàng thôi à !”
Ừ nhỉ, chuyên gia nói vậy thì chắc đúng.
In Yu-shin nhún vai, nhai tạm miếng bánh mặn cho đến khi Park Seung-gil bình tĩnh lại. Vị bơ mặn thật ngon, nên cậu nghĩ sẽ mua thêm khi về nhà.
“Mày biết gate không hoàn toàn giống Trái Đất mà chúng ta sống chứ?”
“Ừ.”
“Dungeon xảy ra đủ mọi chuyện, thành thử ngày xưa chỉ coi đó là hiện tượng bất thường, giờ học thuật cho rằng đó là thế giới song song.”
In Yu-shin nhíu mày, cái câu “thế giới song song” nghe có vẻ oách hơn “hiện tượng bất thường ” đó.
"Mọi chuyện vẫn được giữ kín ở Nga, nhưng đã từng có một ngục tối được xây dựng trong một thành phố có tên là Trotskygrad."
“Không phải Stalingrad (thành phố mà Stalin đặt tên) mà lại đặt tên Trotskydrad (nhà cách mạng Nga bị Stalin loại bỏ)? Thế tức là ở thế giới song song đó, Trotsky loại bỏ Stalin?”
“Tao đoán vậy.”
“Người ta hay nói Trotsky ghét đặt tên thành phố theo tên mình. Thế giới đó thì khác à? Nghe ảo ma thật.”
Cậu thầm suy nghĩ, nếu là Trotsky thay vì Stalin là lãnh đạo quốc gia, lịch sử thế giới sẽ thế nào?
“Còn nước mình thì sao?”
“À, có chứ… ừm… Tôi nghe nói dungeon ở Bắc Triều Tiên, người ta còn thấy bức tranh chân dung được cho là Kim Il-sung lúc tuổi già.”
“Kim Il-sung đã chạy trốn đến Mãn Châu thời (*)6·25 và sau đó mất tích.”
(*)6·25: thời kỳ chiến tranh Triều Tiên, bắt đầu vào ngày 25 tháng 6 khi Triều Tiên tấn công Hàn Quốc.
“Đúng, nên ở thế giới song song đó, 6·25 không xảy ra, vĩ tuyến 38 được củng cố, hoặc Bắc Triều Tiên dành chiến thắng và thống nhất đất nước.”
“May mà không sinh ra ở thế giới đó thật.”
Nếu xui xẻo, Gaeseong đã là đất Bắc Triều Tiên mất rồi.. Đại Hàn Dân Quốc muôn năm! Niềm tự hào trong cậu bỗng bất ngờ trỗi dậy.
“Dù có ở trong gate, nếu không có kiến thức về môi trường đặc thù, văn hóa hay lịch sử thì chỉ có thể suy đoán đại đại thôi. Mày đâu thể biết người dân thời đó sống thế nào, hay tín ngưỡng của Columbus ra sao giống Hyun Gyu-ha. Chẳng phải anh ta chỉ đang nói dối để ra vẻ uyên thâm trước mặt mày thôi sao?”
In Yu-shin lắc đầu. Chuyện khác thì cậu không rõ lắm nhưng về mảng này, Gyu-ha sẽ không bao giờ làm đến mức đó đâu.
“Anh Gyu-ha còn nói đã thấy trong vài dungeon mà anh ấy sở hữu có Columbus khác. Tao nghĩ anh ấy đã nghiên cứu chút ít rồi ha.”
“Có thể đấy, Gyu-ha học gate học ở trường mình mà.”
“Gyu-ha cũng học đại học Hàn Quốc hả?”
“Mày không biết à?”
Cậu gãi đầu, nhận ra mình còn không biết trình độ học vấn bạn trai. Không ngờ anh ta từng học tại đó nhưng bỏ học.
In Yu-shin liếc quanh phòng. Dù thế, cũng không tìm ra dấu vết của người bỏ học bảy năm trước.
“Nhưng Yu-shin này...”
“KHÔNG.”
“Này, có gì đâu. Chỉ là nhờ bạn trai mày có thể dẫn theo người bạn của mày ké dungeon thôi ấy mà!?”
“Thế vậy thì càng KHÔNG.”
“Anh ta còn gáng xạo ke để tạo điểm nhấn với mày mà, mỗi cái yêu cầu nhỏ nhoi cũng không làm được sao?”
“Nhưng tao chẳng biết sẽ yêu nhau bao lâu đâu… nên thôi.”
Cậu nhận ra mình lỡ lời, mắt Park Seung-gil mở to.
“Chưa quen bao lâu mà mày đã tính đường chia tay?”
“Chỉ là… anh ấy sống ở một thế giới khác với tao quá…”
“Yu-shin à, mày kém gì so với Gyu-ha? Mặt… thì Gyu-ha đẹp hơn. Tiền… Gyu-ha nhiều hơn. Công việc… Gyu-ha thắng áp đảo. Nhân cách… thì cực dễ sống chung nếu không quá thô lỗ . Nhưng bù lại, cậu có thằng bạn siêu cấp vip pro như tao mà. Vui lên nào Shinnie~ .”
Cậu ko rõ cái người này là bạn hay thù nữa.
***
Trên đường về từ phòng thí nghiệm, In Yu-shin chìm trong suy tư.
'Seung-gil tự dưng lại buông mấy lời như thế…’
Chuyện mong muốn mối quan hệ này sớm kết thúc chắc đâu chỉ mình cậu, mà Hyun Gyu-ha cũng vậy thôi. Có lẽ Gyu-ha biết rõ lý do vì sao anh bị thuần hóa. Nếu đi theo anh ta, lấy được viên tinh thạch của con boss ẩn, rồi gặp cả bà lão thánh nhân, thì biết đâu sẽ chấm dứt được tất cả…
Mải nghĩ ngợi trước vạch qua đường, cậu vô thức bước theo những người vừa băng qua bất chấp luật. Giật mình nhận ra thì đôi chân đã đứng trên làn vạch trắng, ngay khi đèn đỏ trước mặt nhấp nháy.
"Hộc."
Vừa định quay đầu thì cơ thể lại được nhấc bổng lên không trung, cảm giác này thật quen thuộc. Chớp mắt, một người đàn ông xuất hiện đẹp đến mức biến cả phong cảnh bình thường của đô thị lớn thành phân cảnh trong cuốn tạp chí. Đồng thời, những tiếng thốt vang lên như la hét khắp nơi.
“…Gyu-ha?”
“Nhiệm vụ bất ngờ của cậu đây, hãy khen ngợi chú chuột cưng đã cứu chủ nhân khỏi nguy hiểm!”
“C-cảm ơn anh.”
“Chỉ nói miệng thôi sao?”
Gyu-ha đang nằm sấp trên không trung đưa đầu lại gần khiến In Yu-shin đỏ mặt. Khi khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, những tiếng hít sâu vang lên khắp nơi. Dù cậu cảm ơn anh đã giũp mình, nhưng cũng đồng thời nghe thấy rõ cả những tiếng xôn xao xung quanh.
“Điên thật rồi, là hunter Gyu-ha kìa.”
“Người bên cạnh là cái cậu bạn trai nhỏ đó hả?”
“Khó tin quá.”
“Cậu ấy y hệt như trong bức ảnh được leak ra vậy…”
In Yu-shin cố không đưa mắt về phía những người rút điện thoại ra quay phim, đồng thời đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc anh như lúc điều khiển tay lái. Không phải lần đầu vuốt, nhưng vì có quá nhiều ánh mắt nên ngón tay cứng lại, lóng ngóng. Cậu gần như không cảm nhận được độ mượt mà của mái tóc sáng màu mềm mại.
“Chủ nhân không thể vuốt ve tôi nhẹ nhàng hơn chút sao?”
Gyu-ha trìu mến nắm lấy bàn tay cậu và đặt một nụ hôn lên đầu ngón tay, phát ra một tiếng “chụt”. Cảnh tưởng gây sốc khiến cả mặt cậu bừng đỏ, máu dồn lên cả khuôn mặt. Trái tim bé nhỏ đập thình thịch không hiểu sao.
Bất giác giật mình, cậu khép các ngón tay lại nhưng anh lại đặt tay lên tóc mình. Khi đầu ngón tay hơi co lại, cậu mới cảm nhận được cảm giác từng lọn tóc vừa dày vừa mềm. In Yu-shin vuốt ve theo chiều tóc, làm phát ra mùi hương thơm quen thuộc của Gyu-ha.
Anh mỉm cười mãn nguyện, dùng cả hai tay nâng eo và đầu gối In Yu-shin rồi bay lên không trung. Đám đông nín thở nhìn họ cuối cùng cũng há hốc mồm.
“Anh Gyu-ha đẹp trai quá!”
“Trời ơi, chắc là người yêu thật rồi!”
Những âm thanh cuối cùng cậu nghe được những tiếng thốt đầy phấn khích từ mọi ngươi. Bình thường anh ta sẽ xách như vác bao tải mà sao giờ lại bế như công chúa vậy…
Nhưng cậu không có can đảm hỏi vì sợ câu trả lời sẽ càng làm xấu hổ thêm mất. Thay vào đó, cậu hạ nhịp tim đang loạn lên và đặt câu hỏi an toàn.
“Gyu-ha, sao anh lại ở đó? Đi đâu vậy?”
“Stalking cậu đấy.”
“…….”
“Đùa thôi, tôi có việc ở trường nên ghé qua, nãy là trên đường về.”
“À, đúng rồi, anh học ở trường đại học Hàn Quốc phải không? Bạn tôi nó cũng học ở đó, hôm nay mới kể.”
“Giờ mới biết tôi học ở đấy à? Mong chủ nhân để ý đến tôi nhiều hơn.”
“Đ-được rồi.”
In Yu-shin quyết định về nhà sẽ học thuộc ngay tất cả thông tin chính thức và wiki của Gyu-ha.
“….”
“….”
Họ đang ở độ cao tương đương tòa nhà mười tầng. Cậu nghĩ đã đến lúc hạ cánh, nhưng Gyu-ha chỉ nhìn chằm chằm xuống đất, tay vẫn ôm chặt lấy cậu.
“Anh còn gì muốn nói với tôi nữa không?”
“Henri Raymond Charles Françoise Đệ Lục, chị sáu của tôi không hay đi dạo à?”
In Yu-shin rụt rè trả lời và hi vọng anh đừng đọc tên đầy đủ, chỉ cần gọi là “Tiểu Lục” thôi là đủ rồi.
“Loài chuột hamster không đi dạo, không cần thiết đâu. Chỉ cần chạy trong bánh xe là tập thể dục đủ rồi. Ngoài lồng càng khó tìm, và khả năng cao nguy hại đến các bé nữa. Tiểu Lục dù thoát khỏi lồng và trốn góc nào thì cũng biết ra khi tôi gọi thôi.”
“Thật đáng tiếc nhỉ.”
Cậu tự hỏi sao việc hamster không đi dạo lại khiến anh thấy tiếc ?… Nhìn sắc mặt anh, cậu cẩn thận hỏi.
“Anh có muốn đi dạo với tôi không?”
“Tôi mang dây dắt đi dạo rồi.”
Như thể chờ đợi lâu từ trước, anh đáp gần như ngay lập tức, rút ra một chiếc dây bằng da thật từ không gian ẩn.
“Dây dắt mọi người hay dùng chỉ được bán cho việc SM, nên tôi không còn lựa chọn nào khác ….”
“Ghê quá đi, coi như nãy giờ tôi chưa nghe gì hết!”
Dù In Yu-shin bịt tai la hét, Gyu-ha vẫn lấy thêm vài chiếc dây khác.
“Muốn thử loại cầm nắm tốt hơn không?”
“Dù tôi có bắt anh đeo thì anh cũng không chịu đâu!”
“Thế thì chúng ta mau triển đi. Tôi là người ngay thẳng, thành thật không biết xấu hổ là gì.”
“Vậy ra chỉ có tôi xấu hổ thôi sao…?”
“Hãy sống một cuộc đời không hổ thẹn, thưa chủ nhân.”
Sau khi chọc tức In Yu-shin một cách thích thú, Gyu-ha mới cho dây dắt vào cổ như chú mèo đã no nê. In Yu-shin thấy hơi bất công, mỗi lần bị trêu đùa, gương mặt anh lại bóng loáng hơn khiến cậu cảm thấy hơi bực bội.
‘Dù không phải ma cà rồng hút máu, nhưng đúng là biết cách hút cạn năng lượng người khác rồi.’
Trên thế giới này có thể loại thú cưng nào làm chủ vui lên bằng cách trêu chọc chủ của nó không?… à, nếu là mèo thì có.
Bỗng cậu nhớ ra một việc cần thiết trước khi đi dạo với Gyu-ha.
“Nhưng anh Gyu-ha, anh không có mũ lưỡi trai hay kính râm trong không gian con sao?”
Edit bởi: Bé Nhím Làm Biếng