Trong đầu In Yu-shin hỗn độn một mớ suy nghĩ.
Hiện tượng dungeon break chỉ xảy ra khi quy tắc bị phá vỡ, viên tinh thạch của boss ẩn xuất hiện, rồi tiếng gọi… “cứu với”?
Dường như Hyun Gyu-ha biết hết tất cả những hiện tượng này, thậm chí cả những điều mà cậu chưa hề nhận ra.
Môi cậu run rẩy muốn hỏi đủ thứ, nhưng vì các câu hỏi chất chồng, khiến lưỡi lại nặng như chì.
Cuối cùng, cậu chỉ kịp thốt ra một câu hỏi duy nhất:
“Vậy… cái mà anh nói đang tìm kiếm, chính là cái đó sao?”
“Nói cụ thể hơn, đó là hiện tượng cực kỳ hiếm gặp. Chỉ xảy ra khi tôi bơm mana vào tinh thạch của boss ẩn rơi ra từ một dungeon nhất định. Cậu có thể coi nó như một món vật phẩm độc nhất vô nhị vậy. Có lẽ vì có sự tương tác tốt với cậu Yu-shin nên nó đã xuất hiện ngay lập tức.”
“…Nếu tôi hỏi kỹ hơn, anh sẽ nói cho tôi biết chứ?”
“KHÔNG.”
Việc anh ta từ chối thẳng thừng ấy chẳng khiến cậu giận dữ. In Yu-shin chỉ thở dài, đầu óc quá tải khiến cơ thể cậu cũng trở nên bơ phờ.
Hyun Gyu-ha nhìn cậu một lúc, rồi mới mở miệng:
“Vì đây là một cái tên chỉ phát âm được ở nơi này, nên tôi sẽ nói cho cậu điều này. Bà lão lúc nãy mà cậu thấy chính là Spunta Marchi, tức thánh nhân của thứ ba.”
“Ra vậy…”
Đã gặp hư thần, nên gặp thánh nhân cũng không còn gì đáng ngạc nhiên. Rốt cuộc, chuyến đi đầu tiên vào dungeon cũng chỉ là bị cuốn theo lý do của Hyun Gyu-ha.
Anh ta chẳng hề giải thích đầy đủ nhưng lại cứ hay thao túng, khiến cậu vô thức liếc mắt hằn học. Nhìn thấy vậy, Hyun Gyu-ha dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt quanh mắt cậu.
“Nhìn ánh mắt nghiêm nghị của chủ nhân mà tôi thấy đau lòng. Bởi vì cậu quá dính líu đến chuyện này, và nó sẽ không phải là điều tốt đẹp cả.”
“…Anh Gyu-ha đúng là trơ trẽn thật đấy.”
“Cảm ơn vì lời khen.”
Anh cười tươi, đưa tay ra:
“Đổi lại, tôi sẽ đưa cậu về nhà an toàn. Muốn đi kiểu nào?”
“Tôi muốn bay trên trời.”
“Vậy thì từ tàu lượn đến rơi tự do, tôi sẽ đảm bảo cho cậu trải nghiệm đủ cả.”
Chẳng bao lâu sau…
“Hôooaaah!”
“Thích đến thế à? Cơ thể cậu Yu-shin thành thật thực đấy.”
“Nhanh quá đi!”
“Cậu không được nói chuyện kiểu trẻ con với cậu anh hơn sáu tuổi đâu nhé.”
“Cao quá trời luôn nè!”
In Yu-shin hét lên sung sướng khi bị quăng quật giữa bầu trời trống trải phía trên bầu trời dungeon. Cảm giác hồi hộp, phấn khích và chân thực hơn bất cứ thứ gì cậu có thể trải nghiệm ở công viên giải trí, chắc chắn đã giải tỏa căng thẳng cho cậu.
Có rất nhiều điều đáng buồn trước đó, nhưng cuối cùng thì cũng có một kết thúc có hậu.
***
Trên mái nhà của In Yu-shin.
Hyun Gyu-ha chăm chú nhìn hai mảng thịt đặt trên lòng bàn tay mình. Chúng gần như giống hệt nhau về hình dáng và sắc máu, chỉ khác nhau về kích thước: mảng bên trái thì nhỏ, bên phải thì lớn hơn.
Khi anh đưa hai tay lại gần nhau, các mảng thịt tự động dịch chuyển. Chúng co giật như sinh vật sống, quấn lấy nhau rồi từ từ trở thành một thể thống nhất, như vốn dĩ đã là một từ đầu.
“Giờ chỉ còn lại ba mảnh thôi nhỉ…”
Sau hai mươi năm rượt đuổi mà chỉ gom được bốn mảng.
Hyun Gyu-ha nhìn chằm chằm, rồi cất các mảng thịt vào không gian phụ, nằm ngửa và nhắm mắt lại. Góc nhìn vẫn ánh lên các tọa độ lấp lánh.
Dù có kiểm tra hàng trăm lần cái định vị nhưng chỉ khi gần bên, anh mới cảm thấy an tâm tuyệt đối.
Gyu-ha đang tận hưởng cảm giác an toàn, lại ngồi bật dậy khi nghe tiếng cửa trước mở. Nhoài người ra khỏi mái nhà, anh thấy In Yu-shin bước ra ngoài đã thay bộ đồ thể thao, rõ ràng là chuẩn bị đi đâu đó.
‘Hóa ra hôm nay cậu ấy không nghỉ ngơi như mình tưởng.’
Biết bên ngoài nguy hiểm đến mức nào, anh càng không thể để chủ nhân đi một mình được.
Hyun Gyu-ha vẫn nằm sấp với kỹ năng tàng hình được kích hoạt, từ từ bay theo In Yu-shin.
“Tiểu Lục, anh đi đây. Em giữ nhà thật tốt nhé.”
“Phịch!”
In Yu-shin không hề hay biết rằng Hyun Gyu-ha đang bám sát ở phía trên, cậu bước nhanh xuống cầu thang tầng thượng. Ngôi nhà cũ nằm trên tận đỉnh con dốc. Vì quen đi xe máy cùng anh ta, việc đi bộ với cậu giờ lại thấy lạ lẫm.
“Giá mà ga tàu điện gần hơn một chút thì tốt biết mấy.”
Dù đi bộ cũng như tập thể dục, cậu vẫn thấy hơi bất tiện. Nếu sống gần ga, với số tiền ít ỏi và lương hạn chế cũng không thể thuê nổi một căn nhà.
Vì đang là ngày cuối của kỳ nghỉ dài ba ngày, nên ban ngày vẫn đông người qua lại. Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi ngược chiều suýt đụng vào In Yu-shin bỗng hét lên và ngã nhào.
“Áaah!”
Cánh tay người đàn ông bị vặn theo một góc kỳ quái.
“Anh ổn chứ ạa!?”
Liệu có nên gọi 119 khi cánh tay bị gãy không? Trong lúc bối rối, vài người tụ tập lại, và đúng lúc xe tuần tra đi ngang cũng dừng lại.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?”
“Ông ấy tự nhiên ngã xuống!”
Cảnh sát đến vội vàng và đỡ người đàn ông. Một trong số họ thoáng nghiêng đầu, rồi lấy điện thoại ra kiểm tra tờ truy nã.
“Ê, người này phải chăng là Park Geun-cheol?”
“Cái gì?”
“Nhìn đây kìa.”
Một cảnh sát khác cũng trợn tròn mắt, lật đi lật lại giữa khuôn mặt người đàn ông và tấm ảnh truy nã. Người đàn ông, vừa hét lên lúc nãy, định bỏ chạy thì bị bắt kịp.
“Á, chết tiệt! Đau quá!”
“Im đi đồ khốn! Bà cụ phải nhập viện vì mày mà giờ vẫn chưa được xuất viện đó!”
Trong lúc cảnh sát nhồi nhét người đàn ông đang kêu đau vào xe tuần tra, một cảnh sát khác quay sang hỏi In Yu-shin.
“Cậu đã bắt được anh ta à? Trông anh ta đột ngột ngã xuống vậy, cậu có phải là người thức tỉnh không?”
“Không, tôi cũng không biết vì sao anh ta ngã.”
“À, vậy sao? Cậu không bị gì chứ? Thằng cha này chuyên móc túi và giật túi, khá nguy hiểm. Tháng trước còn khiến nạn nhân phải nhập viện nữa cơ.”
In Yu-shin vội kiểm tra, nhưng điện thoại vẫn nguyên vẹn. Đó cũng là thứ duy nhất có thể lấy đi. Dù hơi kỳ lạ vì cánh tay anh ta bị gãy, may mà không có thiệt hại nào đáng kể, và hắn đã bị bắt ngay. Cậu tự nhủ, có lẽ nào là bị “nguyền rủa” hay trúng chiêu gì đó chứ…
Vụ việc nhanh chóng kết thúc. Khi xe tuần tra đi xa, đám người xung quanh cũng tản ra. In Yu-shin tiếp tục bước đi.
“Cái xe kia sao lại thế nhỉ!”
“Nguy hiểm kìa!”
Khi vừa đến gần cửa vào ga tàu điện ngầm, một tiếng hét vang lên. Một chiếc xe tải lao theo hướnh chéo, vượt qua vạch giữa đường. Cạch! Kịch! Các xe liên tục thắng gấp, khiến đường nhanh chóng hỗn loạn.
Trước khi chiếc xe tải lao vào vỉa hè nơi In Yu-shin đứng…
“…!”
Như thể đụng phải bức tường vô hình, chiếc xe dừng hẳn. Động cơ tắt ngay lập tức, đồng thời bánh xe đang quay cũng dừng lại.
Mọi người vốn cứng người vì sợ hãi mới thở phào nhẹ nhõm. In Yu-shin cũng lau gấp tim mình. May mà không xảy ra tai nạn lớn.
“Ôi, chết thật, suýt chút nữa là tai nạn rồi.”
“Nhưng sao lại dừng hẳn đúng trước khi lao vào vỉa hè nhỉ?”
“Chắc là có thức tỉnh giả nào đã dừng nó.”
Mọi người lấy điện thoại quay video, nhưng thức tỉnh giả mà đáng lẽ phải xuất hiện để khoe công thì vẫn không thấy đâu.
Sau đó, cảnh sát và nhân viên y tế đến, đưa người lái xe mất ý thức ra khỏi xe.
‘Hôm nay từ sáng đến giờ đã quá mức nghiêm trọng rồi.’
Trái tim nhỏ bé của In Yu-shin vẫn không thôi loạn nhịp. Cậu lén đi vào con hẻm phía sau cửa hàng, hít thở vài nhịp sâu. Hí… hí, phù…
Bình tĩnh rồi.
‘Ramaze… xin lỗi vì đã dùng kỹ thuật thở của anh như thế.’
Chắc cũng không phải nhờ kỹ thuật thở, mà là vì nhớ tới khuôn mặt trơ trẽn của Hyun Gyu-ha nên mới bình tĩnh được. Dù sao cậu cũng cảm thấy một chút tội lỗi rồi thận trọng bước xuống cầu thang vào ga tàu.
Sau một lần đổi tuyến, In Yu-shin đến trường đại học Hàn Quốc. Cậu mua cà phê và (*)bánh mì muối để ban thưởng cho nô lệ đáng thương đang bị chèn ép trong phòng thí nghiệm, rồi gõ cửa phòng. Vì đã từng tới nên không khó tìm.
(*) Bánh mì muối, phiên âm tiếng Hàn của từ "shio-bbang" trong tiếng Nhật, là một loại bánh mì được làm bằng cách lăn bơ vào bột và rắc muối lên trên. Với hương thơm bơ nồng nàn đặc trưng và vị mặn đậm đà, bánh mì muối đã trở nên vô cùng phổ biến ở Hàn Quốc và hiện đang là sản phẩm bán chạy nhất.
“Ê, nô lệ, có ở đây không?”
Cậu nói thoải mái như vậy vì biết hôm nay trong phòng có mỗi Park Seung-gill. Anh ta mở cửa, khuôn mặt tái nhợt như xác sống rồi ra hiệu.
“Phòng nghỉ.”
In Yu-shin đáp đại một tiếng rồi đi theo bạn mình. Chỉ sau khi nạp năng lượng bằng cà phê trong phòng nghỉ yên tĩnh, Park Seung-gil mới lấy lại được chút hình dạng con người.
“Còn mọi người đâu hết, sao chỉ có mỗi mày?”
“Giáo sư đi hội thảo rồi, còn tao phải ở lại để kiểm tra phản ứng.”
“Thức trắng đêm à?”
“Ừm, tao ngủ chợp mắt được có tí.”
Cậu lấy một món quà từ trong túi ra để động viên người bạn đang lẩm bẩm trong khi nhâm nhi tách cà phê.
“Thứ bảy tao đã đi dungeon với Gyu-ha.”
“Vãi cả chưởng! Mày lấy được thứ quý giá thế này sao? Không thể nào!”
In Yu-shin nhún vai, trêu Seung-gil:
“Chưa đến lúc cho mày xem đâu.”
“À há, chắc đây là phản ứng kinh doanh kiểu ‘showmanship’ để chiêu mộ cho khách hàng chứ gì? Dù sao thì bọn bây hẹn hò ổn không?”
“Tao không biết đó có phải là một buổi hẹn hò không… nhưng mọi chuyện diễn ra tốt đẹp.”
Tất cả những gì cậu mang về từ hầm ngục trước khi nó được dọn dẹp và đóng cửa hoàn toàn chỉ là cát, nước biển và vài cành cây gãy. Thật lòng mà nói, với đôi mắt non nớt của cậu, cậu không thể phân biệt được cát bên ngoài hầm ngục và cát bên trong, nhưng Park Seung-gil vẫn hớn hở nhận lấy.
“Tụi mày đi cái dungeon nào vậy?”
Edit bởi: Bé Nhím Làm Biếng