Tôi Không Muốn Phải Tái Sinh Như Thế Này - Chương 1

Tôi đang ở nơi quỷ quái nào đây?

Tôi nhìn quanh căn phòng lóa mắt rồi từ từ đứng dậy. Sau khi cẩn thận quan sát nội thất bên trong căn phòng, nó sáng lấp lánh đến mức khiến mắt tôi đau nhức, tôi vô thức đặt tay lên bụng.

“Cái quái gì…”

Tôi bình tĩnh xuống giường và nhìn lại cơ thể mình. Những vết sẹo từng phủ kín toàn thân giờ đây đã biến mất, và tầm nhìn của tôi có vẻ thấp hơn một chút.

“Cái đ*o gì thế này…”

Sẹo biến mất, và tôi cũng trở nên thấp hơn. Quan trọng hơn, tôi không còn thấy cơ bắp quý giá của mình đâu nữa. Trước đây, mỗi lần cởi áo ra, tôi luôn tự hào về cơ bụng sáu múi khiến mọi người phải trầm trồ: “Nhìn anh ngầu quá, Hyung!” Nhưng giờ thì… mất hết rồi.

“Ồ!”

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu, tôi vội vàng đưa tay xuống giữa hai chân để kiểm tra. May mà kích thước vẫn ổn. Tất nhiên, nó chẳng thể nào so sánh với cơ thể ban đầu của tôi được.

“……”

Sau khi nhìn quanh một lần nữa, tôi ngồi phịch xuống giường và chìm vào suy nghĩ. Trước tiên, tôi phải hiểu rõ tình huống hiện tại.

Ký ức cuối cùng của tôi là cảnh mình vật lộn ôm lấy chỗ bụng bị đâm. Vết thương nghiêm trọng đến mức nào thì không rõ, nhưng chết vì bị chính đứa em trai yêu quý phản bội thì thật đáng xấu hổ. Khi đâm dao vào bụng tôi, nó cứ lắp bắp nói gì đó như là xin lỗi hay nó không còn lựa chọn nào khác.

“Vậy… là mình đã chết sao?”

Bị phản bội không phải chuyện hiếm lạ gì, nhưng lần này tình huống hình không ổn thật rồi. Đâm thẳng vào chỗ hiểm như vậy, chắc chắn cơ thể tôi không thể chịu nổi.

Tôi bật cười chua chát.

Bao năm qua tôi đã vật lộn để sống sót, dẫm lên người khác để tiến lên, vậy mà lại chết một cách lãng xẹt thế này sao?

“…Vậy rốt cuộc cơ thể này là sao đây?”

Tôi sững sờ trước một thực tại mà mình chưa từng tưởng tượng đến. Thực ra, tất cả những điều này có thể chỉ là một giấc mơ, và tôi vẫn đang nằm trong bệnh viện. Điều đó hoàn toàn có khả năng. Người ta vẫn có thể mơ thấy những giấc mơ sống động như thật. Ít nhất thì tôi cũng nên kiểm tra thử.

Tôi bật dậy và lục tìm khắp phòng khách sạn. Nhưng dù tìm đến đâu, tôi cũng không thấy con dao hay cái kéo nào. Tôi cầm một chiếc ly ném xuống sàn. Thủy tinh vỡ tan, văng tung tóe khắp nơi. Chắc lát nữa dọn dẹp sẽ hơi phiền phức, nhưng ai quan tâm chứ? Thành thật mà nói, tất cả những điều này giống một giấc mơ hơn là hiện thực.

Tôi nhặt một mảnh vỡ sắc nhọn lên và ấn vào cổ tay mình. Máu đỏ tươi phun ra từ làn da trắng bệch. Chừng đó chưa đủ, tôi vung mạnh cổ tay, để dòng máu đỏ tuôn trào.

“…Đau quá.”

Sao lại đau chứ?

Tôi ngẩng đầu nhìn những giọt máu nhỏ xuống sàn, và trong gương, tôi thấy một gương mặt xa lạ. Dưới mái tóc nâu mềm mại là một gương mặt thanh tú, trông cũng khá ổn. Nhưng làn da quá nhợt nhạt, cơ thể gầy gò đến mức thiếu sức sống. Chậc, chậc… đáng lẽ cậu nên tập luyện nhiều hơn.

Gương mặt phản chiếu trong gương khẽ nhăn lại. Dù đây là mơ hay thật, nếu tôi còn cảm nhận được cơn đau này, thì tốt nhất là nên cẩn thận. Tôi thở dài, còn đang suy nghĩ xem nên làm gì với cánh tay đang chảy máu thì cánh cửa bỗng bật mở, và ai đó bước vào.

“Han Yi-gyeol! Đừng có ngủ nữa, dậy mau! Chủ nhân… Cái gì vậy!?”

Người đàn ông đang hùng hổ tiến lại gần tôi bỗng khựng lại, nhìn tôi với ánh mắt vừa thương hại vừa khó hiểu.

“Cậu bị gì thế? Cậu thật sự tự làm mình bị thương à?”

“……”

“Trời đất, cậu bày ra cái mớ hỗn độn gì thế này… Đúng là đồ bỏ đi.”

Hắn lắc đầu dữ dội. Tôi lặng lẽ lắng nghe những gì người đối diện đang nói, nhưng trong đầu chỉ xoay quanh một điều duy nhất, là ký ức của tôi.

Han Yi-gyeol.

Tại sao cái tên này lại quen thuộc đến vậy? Han Yi-gyeol… Han Yi-gyeol…

“À.”

Sau một hồi nghiền ngẫm, tôi ngẩng đầu lên như thể vừa nhận ra được một chân lý. Han Yi-gyeol! Đó là nhân vật trong cuốn tiểu thuyết tôi đã đọc hôm qua. Một nhân vật phụ nghoẻo sớm xuất hiện trong Vực Thẳm.

“Này, ‘à’ cái gì? Khả năng nói chuyện của cậu thoái hóa rồi à? Thôi bỏ đi. Mau ra ngoài nhanh lên, Chủ nhân đang gọi đấy.”

Người đàn ông kia thô bạo kéo tôi đi mà chẳng thèm để ý đến cánh tay đầy máu của tôi. Khi bước ra khỏi phòng và đi dọc theo hành lang khách sạn, đầu óc tôi vẫn quay cuồng, chưa thể tiếp nhận thực tại.

Thật sao? Thật sự luôn? Vô lý vậy mà cũng diễn ra được ư? Tôi không chỉ xuyên vào thân xác của ai đó, mà còn là một nhân vật trong tiểu thuyết?

Và tại sao lại phải là cậu ta?

‘Khoan đã.’

Nghĩ đến đây, tôi mới nhớ ra Vực Thẳm là loại tiểu thuyết gì. Vực Thẳm là một bộ truyện theo hướng nam chủ, tức là số lượng nhân vật nữ nhiều hơn hẳn so với nam. Cuối cùng, tất cả bọn họ đều trở thành những cô gái điên cuồng vì nam chính, khóc lóc đòi tình yêu của hắn.

‘Đệt… Han Yi-gyeol vạn tuế. Cảm ơn cậu rất nhiều.’

Đột nhiên, thiện cảm của tôi dành cho Han Yi-gyeol tăng vọt. Được rồi, cậu ta có một gương mặt đẹp, đầu óc cũng không tệ, quan trọng nhất là, cậu ta là đàn ông! Vẫn là đàn ông!

“Vào đi.”

Tôi âm thầm cầu nguyện với vị thần nào đó đã đưa tôi vào cơ thể này, nhưng ngay lúc đó, người đàn ông dẫn tôi đi đã mở cửa phòng và đẩy tôi vào một cách thô bạo.

Căn phòng khách sạn trước mặt tôi trông rộng rãi và xa hoa hơn nhiều so với căn phòng ban đầu của tôi.

“…Cánh tay của cậu sao vậy?”

Đang đứng yên quan sát căn phòng, tôi bỗng nghe thấy một giọng nói lạ vang lên từ phía sau. Tôi quay lại và thấy một người đàn ông vừa bước ra từ phòng tắm.

Tấm áo choàng trắng không thể che giấu hoàn toàn cơ thể rắn chắc của hắn. Tôi chậm rãi ngước nhìn lên, mái tóc đen còn ướt rũ xuống khi hắn tùy tiện lau bằng tay. Đó là một gương mặt chỉ có thể dùng từ hoàn mỹ để miêu tả.

Ngay cả một diễn viên nổi tiếng, người luôn đến salon để giữ gìn nhan sắc, cũng khó mà đẹp được như vậy.

Gương mặt của người đàn ông này có thể khiến hắn trông như một tín đồ sùng đạo, hoặc một kẻ sát nhân xảo quyệt trong bóng tối.

Bắt gặp ánh mắt tôi, hắn nhìn thẳng vào tôi một lúc lâu, rồi lạnh lùng buông một câu.

“Hạ mắt xuống trước khi tôi móc chúng ra.”

“…”

Nghe vậy, tôi lập tức chắc chắn hắn là ai. Hắn chính là kẻ khiến Han Yi-gyeol trong nguyên tác lúc nào cũng run rẩy sợ bắn người, Cheon Sa-yeon.

Cheon Sa-yeon nhìn tôi một lần nữa, hỏi, “Tay của cậu bị gì?”

Tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời một cách lịch sự.

“Không có gì.”

“…”

Cheon Sa-yeon nghe xong, nhìn tôi với ánh mắt ‘Cậu bị điên à?’ Tôi đã trả lời đúng mà? Tôi còn cố gắng dùng thái độ tôn trọng nhất có thể đấy chứ.

Vì Han Yi-gyeol trong nguyên tác quá trầm lặng nên tôi không có nhiều tư liệu tham khảo. Theo những gì tôi nhớ, Han Yi-gyeol lúc nào cũng run rẩy trước Cheon Sa-yeon, chỉ biết cúi đầu, và khi đứng trước nam chính thì cứ ngoan ngoãn nghe lệnh, rồi cuối cùng bị đánh tơi tả.

Tôi hoàn toàn không biết cách cư xử của một kẻ nhút nhát. Xung quanh tôi trước đây toàn là mấy tên lực lưỡng, hiếu chiến. Han Yi-gyeol thì lại giống một bông hoa mong manh, một kiểu người mà tôi chưa từng tiếp xúc bao giờ.

“Tôi nghe nói ‘Xích Hỏa Nữ Vương’ sẽ sớm dọn sạch  khu vực G7 và rời cổng vào chiều mai.”

Xích Hỏa Nữ Vương. Cái tên này… Vì Vực Thẳm được viết cách đây mười năm, nên cách đặt tên có hơi trẻ con.

“Gió khắc hỏa, rất tốt. Đi bắt cô ta về. Nhớ để tên nhóc của hội Roheon biết tin.”

Xích Hỏa Nữ Vương là ai nhỉ? …Khi tôi đang thẫn thờ lắng nghe, bỗng nhiên trong đầu bật ra đoạn tiếp theo của cuốn tiểu thuyết. Nếu tôi nhớ không lầm, ở phần đầu truyện, nam chính đã giải cứu một người phụ nữ bị bắt cóc. Xích Hỏa Nữ Vương mà Cheon Sa-yeon muốn bắt chính là cô ấy, còn “tên nhóc của hội  Roheon” là ám chỉ nam chính.

Lúc đó Han Yi-gyeol đã làm gì nhỉ? Hình như cậu ta bị nam chính đánh cho một trận. Không, không chỉ vậy.

‘Mình không nhớ nổi Xích Hỏa Nữ Vương là ai…’

Trong truyện có quá nhiều nhân vật nữ xuất hiện, khiến tôi bắt đầu rối. Ban nãy tôi còn tự tin vào trí nhớ của mình, giờ lại thấy mơ hồ không chắc lắm. 

Cheon Sa-yeon rút ra một điếu thuốc, đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống quang cảnh đêm của Seoul rồi cau mày.

“Hiểu rồi thì còn đứng đó làm gì?”

Tôi định hỏi hắn Xích Hỏa Nữ Vương rốt cuộc là ai, nhưng rồi dừng lại. Có quá nhiều thứ tôi không hiểu, mà Cheon Sa-yeon thì lại là trùm cuối. Tốt nhất bây giờ nên lặng lẽ rút lui.

Tôi hé miệng, nhưng nghĩ đến cảnh bị lại bị hắn dùng ánh nhìn mắt kẻ điên nhìn tôi, tôi chỉ im lặng gật đầu rồi xoay người rời đi. Sau lưng, tôi nghe thấy tiếng hắn “Hửm?” một tiếng, nhưng không có vẻ gì nguy hiểm nên tôi cứ thế bước ra khỏi phòng.

Ngoài hành lang, người đàn ông dẫn tôi đến lúc nãy vẫn đang đứng chờ. Nhìn thấy tôi, hắn nhếch môi cười nhạt.

“Hôm nay cậu bị gì vậy? Bình thường cậu toàn ra ngoài với bộ dạng sắp khóc mà.”

Đó chỉ là một sự khiêu khích rất ấu trĩ. Theo tôi, vấn đề nằm ở cả tính cách lẫn ngoại hình của Han Yi-gyeol. Một gương mặt trông hiền lành và yếu đuối rất dễ bị xem thường. Nếu vẫn là khuôn mặt của tôi trước đây, mấy kẻ trẻ con này chắc chắn không dám nói năng lỗ mãng như vậy.

Tôi chỉ nhướng mày rồi lướt ngang qua hắn. Suốt quãng đường trở về phòng, tôi vẫn nghe thấy tiếng chửi rủa sau lưng, nhưng tôi giả vờ không nghe thấy.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo