Khi tôi trở về phòng, những mảnh kính vỡ đã được dọn dẹp, băng gạc và thuốc được để ở trên bàn. Tôi thành thục trị liệu cánh tay bị thương của tôi và lấy ra một mảnh giấy bút. Tôi cần tóm tắt lại tình hình của bản thân một cách khách quan.
Trước hết, mệnh lệnh của Cheon Sa-yeon. Mệnh lệnh đó cần phải hoàn thành. Nếu tôi không theo tiến trình của cuốn tiểu thuyết, sẽ có một số sự thay đổi, và bây giờ tôi không thể công khai thách thức Cheon Sa-yeon. Tôi muốn loại bỏ chúng ra khỏi tim mình nhưng không thể vì sự đau đớn mà cơ thể tôi cảm nhận được. Cheon Sa-yeon là trùm phản diện, kẻ mà không có cả máu hay nước mắt, cho nên nếu tôi trái mệnh lệnh của hắn, hắn sẽ trừng phạt tôi một cách tàn nhẫn.
Tôi đã đúng khi mà để mắt đến hắn, ít nhất cho tới khi tôi tìm thấy một nơi để ẩn náu. Tôi di chuyển cây bút:
[1. Bất kỳ cảm giác đau hay cảm giác nào trên cơ thể đều rất chân thực. Có thể sẽ chết.
Nếu muốn sống thoải mái, thích cái gì, là phải lập tức mua ngay.
Tôi cần tìm cách để cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Cheon Sa-yeon.]
Tôi viết hết các ý định ra và ném cây bút đi, sau đó dựa lưng vào sô pha. Tôi cần đi gặp ‘Xích Hoả Nữ Vương’ ngày mai và bắt cóc cô ấy, nhưng có quá nhiều thứ mà tôi không biết.
“…Tôi không biết cách sử dụng năng lực của mình.”
Tôi đã tự tin rằng tôi có thể dùng dao hoặc súng một cách thành thạo. Nhưng nếu chỉ dùng mỗi súng đạn, tôi sẽ không thể đe dọa hay bắt có ai đó tự nhiên được. Tôi nhìn xuống đôi bàn tay trống trơn của mình. Nó làm tôi nhớ đến bàn tay cũ của tôi, xấu xí, đầy sẹo và gồ ghề. Để mà so sánh, tay của Han Yi-gyeol nhỏ hơn nhiều, trắng và mềm mại… Quả thực là đôi bàn tay rất tinh tế
Tuy nhiên, đôi tay xinh đẹp này lại không thể phô ra năng lực điều khiển gió của Han yi-gyeol. Trong cuốn tiểu thuyết, cậu ấy có thể điều khiển gió một cách thuần thục bằng một tay. Tôi nhìn vào lòng bàn tay đang mở ra của tôi một lúc, cho tới khi sự mệt nhọc dấy lên và tôi nằm ườn trên giường. Mặc dù không làm gì nhưng tôi vẫn rất mệt.
‘Mình đã làm đếch gì mà phải nhận lệnh sai khiến của tên đó (Cheon Sa-yeon) vậy.’
Tôi tặc lưỡi. Tôi nhớ đến đời trước khi mà tôi lớn lên trong cô nhi viện và vật lộn để sống sót. Nếu tôi có khả năng điều khiển gió, tôi đã có thể có một cuộc sống thoải mái và tự do hơn. Ngay từ đầu, Han Yi-gyeol đã bị bắt ép vì em gái của cậu ta.
…thực tế, tôi thậm chí không thể hiểu được điều đó vì tôi chưa bao giờ có thứ gọi là “em gái” trong đời.
Tôi nhắm mắt, bỏ lại đằng sau những suy nghĩ khó chịu. Ngay lập tức, áng mây mờ bao phủ tâm trí tôi và bóng tối kéo đến.
***
“Ugh… Ugh…”
Đôi mắt của cậu ấy nhoè đi. Những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên gương mặt cậu ấy, và đôi tay bẩn thỉu trên sàn xi măng thô ráp xám xịt. Cậu ấy gần như không thể nâng được đầu dậy và nói bằng cái giọng run rẩy cầu xin.
“Làm ơn, hãy ở lại… với tôi…”
“Đúng là dai như đĩa.”
Giọng nói lạnh lùng cắt ngang lời cầu xin. Hắn nhìn xuống một cách khinh miệt.
Đôi môi khẽ mở gọi: “Han Yi-gyeol.”
“Tôi đã nói rất rõ. Tôi lợi dụng em gái cậu làm lý do, nhưng giờ thì kết thúc rồi. Đứa em gái bé bỏng của cậu đã chết và bây giờ cậu đã hết tác dụng với tôi.”
“……”
“Hiểu rồi thì tốt, biến đi cho khuất mắt tôi. Nếu để tôi mà nhìn thấy cậu một lần nữa…”
Hắn không nói hết lời đã quay lưng đi, như ghét phiền phức. Cậu run rẩy siết chặt lồng ngực mình nhìn tấm lưng người đàn ông dưới cái nhìn của cậu dần biến mất.
“Ôi, không… không, tôi…”
Nếu ngay cả anh cũng rời đi thì sao đây? Làm sao tôi có thể đơn độc sống tiếp cơ chứ?
Lồng ngực cậu ấy đau đớn như thể bị dao cắt. Nước mắt làm mờ đi ánh nhìn của cậu. Cậu cưỡng ép cơ thể run rẩy của mình vươn tay ra, nhưng ngay cả góc áo của hắn cậu cũng không nắm được.
“Không, làm ơn… Làm ơn, mang tôi theo. Tôi sẽ vì anh làm tất cả.”
“Lôi cậu ta đi.”
“Rõ.”
Hai cánh tay của cậu bị ghìm chặt. Cậu tụ gió lại tại đầu ngón tay theo phản xạ để gạt chúng xuống, nhưng cuối cùng, cậu không thể làm gì cả. Cậu sợ rằng hắn sẽ ghét cậu hơn nếu cậu làm loạn ở đây—mặc dù cậu biết tất cả đã quá muộn rồi.
“Hức, hức, ah… làm ơn…”
Làm ơn, làm ơn.
Làm ơn…
***
Đôi mắt tôi bỗng mở to ra.
“Làm ơn…”
Tôi lẩm bẩm mấy từ vô nghĩa và ngồi dậy. Khi tôi cúi đầu xuống, nước mắt rơi lộp bộp xuống tấm chăn. Bụng tôi đang sôi lên và cơ thể thì nóng bừng. Ư, tôi rên rỉ và lấy tay vuốt mặt mình. Nó ướt át và tôi cảm thấy rất bẩn.
“Ha, Cheon Sa-yeon… thằng chó đẻ.”
Vì một thằng không ra gì mà để rơi nước mắt. Tôi bực bội ném quần áo và vào phòng tắm để bật nước. Sau khi tắm nước lạnh, tôi cảm thấy đỡ hơn một chút. Tôi kiểm tra thời gian và thấy mới hơn 11 giờ sáng.
Tôi mặc áo tắm vào và uống chút nước. Tôi nghĩ:
‘Sao mình lại có giấc mơ đó?’
Cái đoạn mà Cheon Sa-yeon bỏ rơi Han Yi-gyeol là khoảng giữa cuốn tiểu thuyết. Đó là một giấc mơ không phù hợp hoàn cảnh cho lắm.
“Cũng chẳng biết nữa.”
Tôi đặt cốc nước xuống và thở dài. Mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nếu bỏ qua những câu hỏi mà bạn không tìm thấy câu trả lời, mặc dù bạn đã nghĩ về nó. Nhưng có một số thứ vẫn phải kiểm tra.
Tôi duỗi tay và bẻ các ngón tay. Trong một khoảnh khắc ngắn, có một đoạn trong giấc mơ khi mà Han Yi-gyeol cố gắng sử dụng sức mạnh của cậu ấy. Một cảm giác kì lạ như có hơi lạnh chạy dọc cơ thể. Tôi phải bắt lấy nó!
Khi tôi nhắm mắt lại và tập trung, tôi cảm giác trong tim lành lạnh, thật bất ngờ—nó như là khói và nước. Năng lượng đang tập trung trong tim tôi di chuyển theo ý muốn của tôi. Và khi năng lượng chảy dọc theo cánh tay rồi đi xuống bàn tay, tôi nghe thấy tiếng gió rít như trong cuốn tiểu thuyết.
Tôi mở mắt ra và chỉ vào cốc nước trong tay. Rồi sau đó, nước trong cốc bay lên không trung thành hình dạng của một xoáy nước. Dù hơi kỳ quặc nhưng quá là easy.
“Nếu không mơ thấy nó thì chắc còn lâu mới xài được.”
Dù vậy, tôi vẫn mừng khi biết cách sử dụng sức mạnh. Tôi muốn kiểm tra thử năng lực này mạnh đến đâu thêm chút nữa. Nhưng tôi không thể làm loạn trong phòng khách sạn được, nên đành ra ngoài vậy. Quan trọng hơn, tôi cần phải đi bắt cóc “Xích Hỏa Nữ Vương.”
***
Tôi đặt phục vụ phòng một suất ăn trưa. Bởi vì đây là căn phòng mà Cheon Sa-yeon đặt cho tôi, nên tôi đã cố tình gọi món đắt tiền. Được biết đến với danh bang chủ của một bang hội khét tiếng, giá tiền này với hắn chắc cũng như muối bỏ biển.
Khi đang đợi đồ ăn tối, tôi bật TV và chiếu lên tin tức mới nhất. Xem bảng tin là cách tốt nhất để biết được chuyện gì đang diễn ra trên thế giới. Hứng chí bừng bừng, tôi mở to mắt khi nghe thấy giọng của thông báo viên ngay sau đó.
[‘Xích Hoả Nữ Vương’ Cha Soo-yeon, người đã đi trinh sát ở khu vực G7, sẽ quay trở lại vào ngày hôm nay. Phần lớn khu vực G7 bị xâm chiếm bởi quái vật cấp B, nhưng diện tích quá lớn nên rất khó để thăm dò. Cô ấy sẽ ra cổng vào khoảng 3 giờ chiều, và bang hội hiện tại đang…]
Tôi cẩn thận nhìn hình ảnh phát ra cạnh thông báo viên. Một người phụ nữ tóc đỏ, mắt sẫm màu với khóe môi hơi giương lên. Ai thèm quan tâm đây là văn ngựa đực cơ chứ. Cô nàng đúng là một mỹ nhân.
Cha Soo-yeon. Chắc chắn là cái tên tôi nhìn thấy trên cuốn tiểu thuyết. Cô xuất hiện vài lần ở đầu truyện, nhưng lại không xuất hiện thêm ở nửa phần sau. Tôi không nghĩ cô ấy lại có tính cách mạnh mẽ đến thế…
Sau khi thông báo viên giải thích xong, màn hình thay đổi và phóng viên tại cổng của khu G7 bắt đầu phát sóng trực tiếp. Cánh cổng khá đông phóng viên và những thành viên bang hội của Cha Soo-yeon. Tôi phải đưa Cha Soo-yeon ra khỏi đó và bắt cóc cô ta ư? Điên à.
Sau khi live stream kết thúc, phục vụ phòng cũng mang đồ tới và chuyển sang chương trình tiếp theo. Sau khi hưởng thụ xong bữa ăn xa xỉ, tôi thay quần áo đã được Cheon Sa-yeon chuẩn bị sẵn và vớ lấy cái ví. Dù có nguy hiểm hay không, tôi vẫn phải đến cổng khu G7.
Tôi đang tự hỏi liệu có ít nhất một lính gác đi theo sau tôi không, nhưng cuối cùng không có ai ở hành lang. Tôi ra khỏi khách sạn một mình và phủi mông quay đi.
Anh nghĩ dùng em gái bé bỏng là xích tôi lại được à. Mơ đi.
Lần đầu tiên chạm mặt với bên ngoài bình thường hơn tôi nghĩ. Không có mấy thứ như xe bay hay quái vật gầm thét trên đường phố. Nghĩ lại, trong tiểu thuyết, họ nói rằng chỉ có một phần nghìn người có dị năng.Trong số đó, những năng lực thay đổi dựa cấp bậc, cho nên rất ít người có năng lực có thể tiến vào cánh cổng mà quái vật cư trú.
“Chẳng hiểu gì hết.”
Tôi đi dọc con phố, vuốt ve cổ tay mình. Tôi muốn kiểm tra xem năng lực của tôi mạnh như thế nào, nhưng thế giới này thật yên bình. Nếu bạn dùng năng lực bừa bãi ở đâu đó, bạn có thể bị tóm bởi cớm.
Ngay khi tôi đang suy nghĩ xem phải làm gì, tôi nghe thấy một tiếng hét chói tai ngay bên kia con đường.
“Cháy! Toà nhà này cháy cmnr!”
“……”
Tôi có nên xem đây là cơ hội tốt không nhỉ?