Chương 101
Zzz... Zzz…
"..."
Anh mơ màng đến mức quên cả thở, mãi cho đến khi điện thoại rung lên.
Anh đưa tay ra, nhưng ngón tay cứ lạc trượt khỏi màn hình. Sau vài lần lóng ngóng, cuối cùng chiếc điện thoại cũng bị hất văng xuống sàn.
Hôm nay dường như chẳng có gì thuận lợi. Anh khẽ thở dài, cúi xuống nhặt nó lên.
—
『Chợ Đồ Cũ』
【Người mua: Xin chào】
【Người mua: Ưm, cái ruy băng đó còn bán không?】
Thứ mà người mua nhắc đến chính là chiếc ruy băng Giáng Sinh Seonwoo từng tặng cho Yeongdeok. Hồi đó, nhờ Jihoon chỉ dẫn, anh mới tập tành buôn bán đồ cũ. Nghĩ kiểu này chắc chỉ mấy kẻ ám ảnh mới làm, nên anh đem ruy băng ấy đăng lên mạng.
Đương nhiên, chẳng ai buồn để ý. Đến cả anh cũng quên mất là nó từng tồn tại.
Ấy vậy mà giờ lại có người hỏi mua.
【Vẫn bán】
【Người mua: Vậy gặp trực tiếp đi】
【Được】
Đây là lần giao dịch đầu tiên sau gần bốn tháng, anh liền đi tắm rửa rồi chuẩn bị ra ngoài. Vài tin nhắn trao đổi thêm với người mua cũng đủ để xoá sạch khỏi đầu anh ký ức về giấc mơ kỳ quái ban nãy.
—
Yeongdeok đến cửa số 4 ga tàu điện ngầm hơi sớm và chờ. Đúng giờ hẹn, người mua nhắn tin:
【Người mua: Tôi đang ở trước cửa số 4, đội mũ xanh, áo thun đen.】
Anh đọc tin nhắn rồi đảo mắt quanh quán, nhanh chóng thấy một người phụ nữ khớp với mô tả.
Khi anh bước lại gần, cô ta trông chừng ngoài ba mươi, gật đầu xác nhận ngay.
“Anh là người bán phải không?”
“Ừ.”
“Con gái tôi thích cái này lắm. May quá, chưa ai mua.”
Yeongdeok chẳng buồn quan tâm, cũng không để ý ai mới là người thật sự muốn món đồ. Chỉ mong giao dịch xong cho nhanh, anh liền đưa chiếc hộp ruy băng ra.
Người phụ nữ mở hộp, ngắm nghía rồi xuýt xoa:
“Ôi, còn mới nguyên. Anh thật sự chưa bao giờ dùng sao?”
Anh muốn buông một câu: “Tôi dùng ruy băng này làm gì chứ?” nhưng rồi lại nén xuống. Điều anh cần chỉ là mau giao dịch xong để còn rời đi.
“Con gái tôi mới năm tuổi thôi, còn nhỏ lắm…”
Điều này anh chẳng buồn để tâm.
“Anh bớt chút được không?”
Ra là nhắc con gái mãi cũng chỉ để mặc cả. Đúng như anh đoán.
Yeongdeok chau mày:
“Tôi nhớ là mặc cả sau khi đã hẹn giao dịch trực tiếp bị coi là bất lịch sự.”
“Thôi mà, thanh niên thì bỏ qua cho tôi chút chứ.”
Thanh niên? Chị ta nhìn cũng chẳng hơn anh bao nhiêu tuổi.
Vốn dĩ anh đâu thiếu tiền, nên gằn giọng hỏi lại:
“Chị muốn bớt bao nhiêu?”
“Hừm… 10 nghìn won?”
Một nửa giá niêm yết hai mươi nghìn. Độ trơ trẽn này khiến anh cũng phải bật cười khinh bỉ.
“Vô liêm sỉ thật.”
“Chỉ lần này thôi mà…”
Chị ta cười gượng, đưa một ngón tay lên như van nài.
Anh đã định mỉa mai: “Có muốn gặp thêm lần nữa để chốt giá không?”, nhưng thôi nhịn.
Sau một hồi qua lại, cuối cùng họ thống nhất ở mức 15 nghìn won rồi đường ai nấy đi.
Anh từng nghĩ sẽ hủy giao dịch, nhưng chẳng muốn mất công tìm người mua khác chỉ vì vài nghìn won lặt vặt.
—
Trên đường ra trạm xe buýt về nhà, anh thấy một bà lão ngồi trên tấm chiếu cạnh gánh hàng rong.
Khi anh bước qua, bà ta cất giọng như cố tình để anh nghe thấy:
"Anh có số phận bị xe tải tông đó."
Yeongdeok dừng bước, quay lại, nhếch môi cười lạnh.
"Vớ vẩn."
"Vớ vẩn? Hề, ta đã thấy rồi. Đó là số phận của anh."
Bà lão cười khanh khách.
Anh muốn bỏ ngoài tai những tiếng lảm nhảm của kẻ già lẩm cẩm. Nhưng việc bà ta nhắc đúng “xe tải” khiến anh hơi bận lòng.
"Anh vẫn mắc kẹt trong lưới số mệnh. Nếu không, anh đã chẳng đứng đây nghe một bà già lảm nhảm."
Bà chỉ vào tấm bảng bên cạnh, mời anh ngồi xem bói với cái giá cắt cổ 200 nghìn won. ( Cỡ 3.600.000 vnđ)
Lừa đảo.
Chỉ hai chữ đó đủ để anh quay đi.
Anh bỏ đi, mặc kệ tiếng cười khanh khách vẫn bám riết sau lưng.
Dù đã đi xa, âm thanh ấy vẫn văng vẳng trong tai.
Rồi điện thoại lại rung lên.
Tin nhắn từ Baek Seonwoo.
【Seonwoo: Cha Yeongdeok】
【Cậu lại muốn gì!】
【Seonwoo: Đang làm gì thế?】
【Seonwoo: Tôi vừa nghĩ đến cậu】
Cái giọng điệu đùa cợt nhạt nhẽo.
Anh thật sự tính out khỏi cuộc trò chuyện, thì một tin khác bật lên.
【Seonwoo: Chúng ta còn định nói chuyện trên app này bao lâu nữa? Cho tôi số điện thoại của cậu đi.】
【Seonwoo: Hay tôi cho số tôi trước nhé?】
【Seonwoo: 010-…】
Tính cách như gã, tôi không đời nào đưa số mình đâu.
【Seonwoo: Tàn nhẫn ghê (icon mèo khóc).】
Sau một loạt icon tội nghiệp, Seonwoo gửi tiếp tin nhắn, lần này đi thẳng vào mục đích chính.
【Seonwoo: Tôi đến cửa hàng của cậu hôm nay nhé?】
【Nếu tôi bảo không?】
【Seonwoo: Không á? Tôi vẫn đến thôi.】
Đã định đến thì hỏi làm gì?
Lông mày Yeongdeok giật nhẹ.
Tên này thật trơ trẽn.
【Seonwoo: Không phải có người nào đó từng bảo tôi hãy sống theo ý mình sao?】
【Seonwoo: Vậy thì, coi như cậu đồng ý rồi.】
Gã ta out khỏi khung chat, để lại thông báo duy nhất: đang trên đường đến.
"Đúng là cái đồ phiền phức."
Anh lẩm bẩm, đặt điện thoại xuống.
Ít nhất thì nhờ cái thằng ồn ào đó, tiếng cười ám ảnh kia cũng biến mất.
—
Khi anh lo cửa hàng như thường lệ, Yeongdeok cau mày vì thấy vị khách không hề mong muốn đến đúng như đã nói.
"Cha Yeongdeok."
Cái tên của anh vang lên cùng tiếng chuông cửa, bị kéo dài ra trong giọng điệu nửa trêu chọc.
Seonwoo bước vào, vẫy tay chào với nụ cười vô tội giả tạo.
Trái ngược, lông mày Yeongdeok nhíu chặt thêm.
"Tôi đến đúng như đã hứa."
"Tôi bảo cậu đừng đến mà."
"Nhưng tôi muốn gặp cậu, sao mà nhịn được."
Seonwoo ung dung ngồi xuống bàn trống.
Dù bực, khách vẫn là khách, nên Yeongdeok đến nhận order.
Seonwoo nhìn menu chăm chú một lúc, rồi ngẩng lên.
"Ờ, cho tôi một gà sốt xì dầu, một lon soda, và…"
Đôi mắt gã nheo lại, hẹp hoắt như rắn độc. Thấy cái vẻ ranh mãnh ấy, Yeongdeok chỉ khẽ nuốt xuống, tự nhắc phải kìm mình chịu đựng để không nói mấy lời nhảm kế tiếp cũng bởi anh đang là chủ quán.
“Cho tôi số điện thoại nhé?"
"Cút."
Tiếc là quyết tâm chỉ trụ được nửa giây.
"Cái gì? Cậu vừa đuổi khách à? Cửa hàng này tệ thật, dịch vụ kém quá."
"Và não cậu có vấn đề à?"
"Tôi sẽ không làm phiền đâu, chỉ cần cậu cho tôi số thôi mà!"
"Không."
Đúng lúc đó, Jihoon từ sau lưng anh bước tới, đặt bình nước và mấy cái cốc cái rầm xuống bàn, nở nụ cười gượng.
"Jihoon, lâu rồi không gặp. Nhưng tôi đâu có hỏi cậu." Seonwoo lên tiếng.
"Ở đây nhiều thằng dở hơi lắm, toàn tìm cách tán tỉnh ông chủ. Tôi tưởng cậu cũng vậy."
Không khí lập tức căng ra.
Cả hai vẫn cười, nhưng ánh mắt thì lạnh như băng.
"Hay anh muốn số của tôi?”
“Khỏi, số cậu chẳng đáng."
Yeongdeok đứng nhìn cảnh “giành quyền lực” kỳ lạ giữa Jihoon và Seonwoo mà thấy khó hiểu.
Anh chẳng rõ sao họ phải đấu đá nhau, nhưng miễn là không ảnh hưởng việc kinh doanh, anh mặc kệ.
Thế là anh lặng lẽ lùi vào bếp, bắt đầu chiên gà cho order của Seonwoo.
Trong lúc gà sôi trong chảo dầu, Jihoon đi vào, bực dọc lầm bầm:
"Thằng cha đó bị gì vậy? Ăn trúng đồ ôi thiu à?"
Cậu ta còn xoay tay bên thái dương, ám chỉ Seonwoo điên.
Yeongdeok phì cười vì cái thẳng tính ấy.
"Chắc cậu nói đúng. Tên điên."
Ký ức khó chịu ngày hôm đó lại ùa về. Yeongdeok đưa mu bàn tay lên chà đôi môi mình.
"Để tôi lo phần phục vụ và tính tiền. Anh cứ ở trong này."
"Hôm nay cậu siêng hơn mọi ngày?"
"Tôi lúc nào cũng siêng. Anh biết tôi quý chỗ này đến thế nào mà."
Lời của Jihoon mang theo sự chân thành mềm mại.
Yeongdeok vốn nghĩ Jihoon chỉ hay làm bộ làm tịch, nhưng xem ra cậu ta thật sự gắn bó sâu sắc với quán này.
—
Nhóm dịch Bunz Zm
—
Tụi tui đã fix xong lỗi xưng hô và lỗi đại từ nhân xưng rồi nè, và truyện này vẫn sẽ đều đặn đăng vào thứ 2 và thứ 5 hàng tuần nha.