Tôi Không Phải Là Yandere - Chương 105

Lịch Đăng: Thứ 2 và Thứ 5 hàng tuần

Chương 105
 
Chỉ là nói chuyện đời thường thôi mà bọn họ cười đùa như đang xem hài kịch vậy. Giữa lúc ấy, một tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang dòng câu chuyện.
 
Nhìn màn hình, Seonwoo vội xin lỗi, giơ tay ra hiệu lịch sự.
 
“Xin lỗi, anh nghe điện thoại chút.”
 
Seonwoo đứng dậy nghe máy, không khí im lặng một chốc rồi câu chuyện lại rôm rả như chưa từng gián đoạn. Lúc này, chủ đề chuyển sang tiểu thuyết, một đề tài quá hợp với không gian cà phê này. Mà nhắc đến tiểu thuyết thì cái tên ấy thể nào cũng xuất hiện.
 
“Không biết tác phẩm tiếp theo của PetitRolang sẽ là gì nhỉ?”
 
Người mở đầu là Choa, rồi Soseki cũng hào hứng góp lời:
 
“Tò mò ghê. Người ta viết thể loại nào cũng đỉnh hết…”
 
“Tôi thì mong là BL. Lâu rồi chưa có BL của PetitRolang.”
 
Gwakdupal vừa dứt câu, Choa giật mình liếc quanh, như sợ anh trai nghe thấy. Cô rõ là lo nếu để lộ sở thích này trước mặt Seonwoo thì sẽ có chuyện.
 
Gwakdupal nhìn điệu bộ căng thẳng của Choa, thầm nghĩ nếu Seonwoo mà thích Yeongdeok thật thì biết Choa mê BL cũng chẳng phải chuyện to tát gì. Nhưng rồi cô không nói ra, chẳng muốn tự nhiên lại xía vào chuyện người khác.
 
“Tôi cũng thích BL, nhưng fantasy cũng được, nhân vật PetitRolang tôi làm fanart gần chết.”
 
“Ủa tôi cũng vậy! Mọi người đọc 'Trong đời thực tôi là kẻ thất bại, nhưng ở thế giới này tôi là Player rank S5' chưa?”
 
Vẫn tiếp tục là chuyện về PetitRolang. Yeongdeok im lặng, mắt dán vào ly dâu latte chưa hề đụng đến.
 
Lại là PetitRolang…
 
Bực thì bực, nhưng Yeongdeok vẫn chăm chú lắng nghe, không muốn bỏ sót thông tin nào về tác giả ấy.
 
Cũng lúc đó, Gwakdupal nhận ra vẻ khó chịu của anh, liếc nhìn rồi hỏi nhỏ:
 
“Vẫn chưa quen khi nghe đến PetitRolang à, Yeongdeok?”
 
Câu hỏi khéo léo ấy khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về anh.
 
Anh thắc mắc: Sao lại hỏi vậy?
 
Nếu anh bảo có, chẳng phải bọn họ sẽ nổi giận như mọi khi, bênh vực cái thần tượng của mình sao?
 
Nhưng có gì đó khác rồi.
 
Ánh mắt bọn họ nhìn anh lúc này không phải kiểu trách móc, mà là như thể: “Cứ nói đi, bọn tôi sẽ hiểu mà.”
 
Sao lại nhìn tôi như thế?
 
Cảm giác lạ lẫm ấy khiến Yeongdeok không quen. Môi anh mấp máy:
 
“Mọi người…”
 
Anh muốn hỏi:
 
Chưa từng ai nghi ngờ về PetitRolang sao?
 
Những điều liên quan đến người đó cứ được truyền tai nhau như truyền thuyết, mà chẳng ai có chứng cứ gì.
 
Có ai thấy kỳ lạ không?
 
Hồi trước chắc anh đã nói thẳng rồi, nhưng lần này, lạ lùng thay, lời không thốt ra nổi.
 
Mình sợ sao? Sợ bị bảo là điên rồi tránh xa mình à?
 
Không thể nào. Anh chưa từng quan tâm đến việc bị ghét cơ mà.
 
Đúng lúc đó, Seonwoo quay lại bàn.
 
“Xin lỗi nhen, mọi người đang bàn gì thế?”
 
“Tiểu thuyết đó. Anh thử đọc fantasy của PetitRolang đi, hay lắm.”
 
DaerimdongFist đáp ngay, dù bỏ qua mấy chi tiết, nhưng cũng không nói sai lời nào.
 
“Fantasy hả? Mà sao mặt Yeongdeok kém sắc thế kia?”
 
Vừa hỏi, Seonwoo vừa đưa tay về phía Yeongdeok như để kiểm tra.
 
Khoảnh khắc bàn tay ấy tới gần mặt, trong đầu Yeongdeok chợt lóe lên ký ức: hình ảnh PetitRolang chìa tay về phía anh trong mơ.
 
Ngón tay Seonwoo vừa chạm khẽ trán Yeongdeok, anh đã giật mình ngả đầu ra sau.
 
Seonwoo cũng hoảng, vội rút tay về, hỏi liền:
 
“Gì vậy?”
 
Giọng cậu ta vang lên khiến ánh mắt đờ đẫn của Yeongdeok dần tỉnh lại. Anh bình tĩnh chỉnh lại tóc mái, đáp gắt:
 
“Đừng có tự tiện chạm vào người tôi.”
 
Seonwoo nghiêng đầu, tự hỏi vừa rồi mình có tưởng tượng không. Dù sao thì phản ứng đó cũng chẳng khác mọi khi là mấy.
 
Seonwoo trở lại, câu chuyện về tiểu thuyết cũng chìm xuống, cả bọn chuyển sang nói chuyện phiếm. Dù chẳng làm gì đặc biệt nhưng thời gian trôi nhanh như kem tan giữa trời hè.
 
“A, bao giờ mới gặp lại ta~”
 
Tới lúc chia tay, Soseki phụng phịu ra mặt.
 
“Chắc sớm thôi. Mới hai tháng nữa là…”
 
“Hè rồi!”
 
Vừa nghe tới kỳ nghỉ hè, Soseki đã sáng bừng mặt mày, chẳng buồn nhớ kỳ thi cuối kỳ còn chắn trước mắt.
 
Cả nhóm vừa rời quán vừa tán dóc, rồi ai nấy chia hướng.
 
“Bọn tôi đi tàu điện ngầm nhé, gặp sau nha!”
 
Gwakdupal và DaerimdongFist vẫy tay rồi hướng về ga tàu. Soseki thì băng qua đường, bảo là phải bắt xe buýt.
 
Còn lại Seonwoo, Choa và Yeongdeok đứng giữa vỉa hè.
 
“Cậu định về tiệm hả, Yeongdeok? Tôi có mang xe nè, đi nhờ không?”
 
Seonwoo xoay xoay chìa khóa xe trên ngón tay, ra ý mời, nhưng Yeongdeok thấy phiền:
 
“Thôi, tôi đi xe buýt là được.”
 
“Nhưng tôi muốn chở.”
 
“Cậu lo cho em gái cậu đi.”
 
“Tôi chở cậu về trước rồi về với Choa cũng được.”
 
“Đúng á! Đi xe anh em đi, oppa. Anh cũng tới buổi diễn của anh ấy rồi mà, ảnh còn chưa từng đưa anh về đâu.”
 
Choa bám lấy tay Yeongdeok năn nỉ. Dù lực cô chẳng kéo được ai, nhưng nhỏ bé và mong manh đến mức anh không nỡ gạt ra.
 
Vậy là anh bị lôi lên xe Seonwoo lúc nào không hay.
 
“Sao cậu không ngồi ghế phụ, cậu đang khinh tôi à?”
 
Seonwoo lẩm bẩm, kiểu nửa đùa nửa thật, rồi còn lôi lý do giàu có ra.
 
Anh chẳng tự nguyện bước lên cái xe này, giờ còn nghe mấy lời chọc ngoáy, chỉ thấy nực cười.
 
“Tôi có định lên xe đâu. Tại em cậu lôi tôi lên thôi.”
 
“Phải á, đừng có đổ thừa oppa. Ảnh tới concert anh còn gì, mà giờ anh cứ toàn kiếm chuyện vặt vãnh.”
 
Nghe Choa bênh Yeongdeok, lông mày Seonwoo giật nhẹ. Cô đâu phải em ruột Yeongdeok, bênh gì ghê vậy?
 
“Với lại, em tính nắm tay anh tới bao giờ? Em buông anh ra đi.”
 
“Á, em xin lỗi!”
 
Choa giật mình buông tay anh ra ngay.
 
Seonwoo liếc gương chiếu hậu, thấy cảnh tượng đó mà càng bực:
 
“Đụng tôi thì hất ra liền, còn Choa thì để tự buông, phân biệt đối xử quá ha.”
 
“Cậu với em ấy giống nhau chắc? Nhìn lại cái tạng người mình đi.”
 
“Giờ anh chấp luôn chuyện đó hả? Tệ thiệt nha.”
 
Bị Choa góp thêm lời, Seonwoo bĩu môi nhếch nhác.
 
Gã cảm thấy như cả thế giới này đều đối xử với mình tệ hơn Yeongdeok.
 
“Rồi rồi, lỗi tại tôi hết. Muốn về đâu, ngài Cha Yeongdeok?”
 
“Tiệm gà.”
 
“Rồi, rõ.”
 
Seonwoo mở định vị chỉ đường tới tiệm gà như lời anh.
 
Trên con đường rộng thênh thang, Choa tíu tít trò chuyện với Yeongdeok, bỏ mặc luôn anh trai mình.
 
“Vui ghê á, được ngồi xe với oppa luôn nè~”
 
Mà Yeongdeok có nói gì thú vị đâu, toàn im lặng nghe thôi, thế mà cô nhóc cứ vui vẻ như thế, thật khó hiểu.
 
Anh chỉ nghĩ: Con bé kỳ quặc thật.
 
Thôi thì đằng nào cũng bị kéo đi, anh dự định thư giãn chút cho rồi.
 
Nhưng tiếng Choa ríu rít bên tai khiến anh chẳng yên nổi.
 
Seonwoo tập trung lái xe, nhưng cứ mỗi lần đèn đỏ là lại liếc gương nhìn Yeongdeok với Choa.
 
Thấy anh dù hơi khó chịu nhưng vẫn trả lời, cũng coi như nể mặt rồi.
 
Vậy thôi mà tim Seonwoo cứ dâng lên cảm giác kỳ lạ.
 
Giống như… gia đình vậy.
 
Nếu mà mình với Yeongdeok gần nhau hơn, thì liệu có được ngồi nhìn khung cảnh thế này mãi không?
 
Ý nghĩ đó khiến khát khao trong lòng cậu càng thêm cháy bỏng.
 
Chắc hẳn… sẽ hạnh phúc lắm.
 
Nghĩ đến đó, Seonwoo thấy người nóng bừng. gã hé cửa kính lấy gió, mà gió trời cũng chẳng làm dịu bớt cơn nóng trong người.
 
Seonwoo gãi cổ sau, cố gắng trấn tĩnh lại.
 
Nhóm dịch Bunz Zm 
Edit/Trans: Mều Bếu

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo