Lịch Đăng: Thứ 2 và Thứ 5 hàng tuần
Chương 59
Dalsu phá lên cười, tranh thủ chọc quê Jihoon. Nhưng chưa kịp cười được lâu thì bị hắn ta dập ngay bằng một câu đầy sát thương:
“Cha Yeongdeok, kiểu người lý tưởng của anh rõ ràng không phải vậy. Mà tôi thì thích phụ nữ lớn tuổi cơ.”
“Ừ, chắc luôn á.”
Jihoon ngơ ngác trước câu trả lời trái ngược hoàn toàn từ Yeongdeok, trong lòng không khỏi thấy lạ: Anh ta đang nghĩ cái quái gì thế không biết?
“Ủa, cậu cũng thích người lớn tuổi hả?” – Dalsu tỏ ra phấn khích khi phát hiện điểm chung, đến nỗi dù Yeongdeok ngồi tận hai ghế cách đó, tai anh vẫn ong lên vì tiếng hắn ta. Khó chịu, Yeongdeok đưa tay day thái dương, rồi liếc sang Jihoon.
“Cậu thì sao? Mẫu người lý tưởng của cậu là gì?”
“Hả?”
Bị hỏi bất ngờ, Jihoon khựng lại. Trong đầu cậu, Yeongdeok chưa bao giờ là kiểu người sẽ hỏi mấy câu tào lao kiểu này. Nhưng thật ra, Yeongdeok đang có mục đích riêng: anh muốn xác nhận xem Jihoon, người có khả năng trở thành ứng cử viên đã bắt đầu có tình cảm với Lee Eungyeol hay chưa.
“Tôi… cũng không chắc nữa.”
“Câu trả lời điển hình luôn.”
“Sao nghe cứ như đang mỉa mai vậy?”
Bị đâm nhẹ một phát, Jihoon hơi nóng mặt. Nhưng rồi, cậu cố tưởng tượng ra mẫu người mình thích:
“Một người biết nỗ lực, có chút lập dị, nhưng ẩn sâu bên trong lại rất chín chắn.”
Nghe Jihoon mô tả, trong đầu Yeongdeok lập tức hiện ra hình ảnh của Eungyeol, hợp y chang từng chi tiết.
Rốt cuộc lại là Eungyeol.
Yeongdeok bật cười trong bụng, thấy sự đơn giản của Jihoon cũng khá thú vị.
“Cụ thể ghê. Có ai trong lòng rồi đúng không?” Một người đối diện hỏi.
“Không có mà!” Jihoon vội xua tay, giọng hơi dỗi.
Sau màn “bóc trần” mẫu người lý tưởng, chủ đề buổi trò chuyện chuyển sang phim ảnh, sở thích gần đây.
Yeongdeok hầu như chỉ im lặng nghe, ít khi góp lời.
Mãi đến khi có người ngồi chéo bên phải lên tiếng hỏi:
“Anh Yeongdeok có sở thích gì không?”
“Luxury Watch.” Anh trả lời dứt khoát.
Người hào hứng nhất với câu trả lời đó chính là Dalsu.
“Anh chơi game đó không? Chơi thì kết bạn với tôi đi, tụi mình đánh cùng!”
“Thôi khỏi. Tôi đoán chắc cậu chơi dở lắm.”
Nói đến đây, trong đầu Yeongdeok hiện ra đủ thể loại người chơi thảm họa: người dở kinh điển, người thoát game giữa chừng, người đụng tí là khóc lóc, rồi cả mấy đứa chỉ biết… chà đít đồng đội.
Với Yeongdeok, Dalsu chắc chắn nằm trong một hoặc cả hai thể loại đó.
“Ê, tôi cũng rank Bạch Kim đó nha!” – Dalsu kêu lên đầy bất bình.
Jihoon lắc đầu: “Cậu ấy không phải chỉ Bạch Kim đâu. Nằm trong top 500 đó.”
“Thật á? Ghê vậy?” Dalsu mắt sáng như đèn, tấm tắc bảo “Đàn ông chơi game giỏi là mơ ước đó” rồi còn bảo rất ngưỡng mộ Yeongdeok.
Cả nhóm chuyển qua bàn chuyện sở thích, thời gian trôi nhanh như chớp. Tới lúc chuẩn bị tan buổi gặp, Yeongdeok phải về mở cửa tiệm nên cả nhóm quyết định chia tay sớm.
“Dalsu, tôi liên hệ cậu sau nhé. Cậu vui tính ghê á.” Một cô gái cười nói.
“Hở? Tôi hả?” Dalsu đỏ mặt, gật đầu lia lịa.
Một người khác cũng hỏi Jihoon xin số. Thấy vậy, người kế bên cũng tranh thủ xin theo.
Khi Yeongdeok đang nhìn mấy người kia trao đổi liên lạc, một chiếc điện thoại bất ngờ đưa tới trước mặt anh.
Là Haemin.
“Hyung, tôi xin số anh được không?”
“Tôi bảo cậu đừng gọi tôi là hyung rồi mà, sao cứ gọi mãi vậy?”
“Trời ơi, thì vì anh đúng là hyung của tôi mà. Chẳng lẽ bắt tôi giống Hong Gil Dong hả?”
Dù Yeongdeok không thích cái kiểu Haemin cứ dính lấy mình, anh vẫn cầm điện thoại, bấm số vào.
Không lẽ kiểu bám dính như vầy là mở đầu cho một mối quan hệ ám ảnh? Đừng đùa với tôi.
Yeongdeok nghĩ thầm, lạnh sống lưng.
“Lưu xong rồi nè. ‘Yeongdeok-hyung♡’” – Haemin giơ màn hình cho anh xem.
Yeongdeok nhìn thấy trái tim kế bên tên mình thì mặt đơ toàn tập. Biểu cảm như muốn biến thành tảng đá.
Ngay lúc đó, Jihoon từ phía sau bước tới, giật điện thoại Haemin, xoá sạch cái icon trái tim.
“Này! Cậu làm gì vậy?” Haemin la lên.
“Còn gì nữa. Cậu chắc đang để ý ai trong buổi gặp hôm nay đúng không?”
“Gì cơ?” Haemin nhướng mày, cười cười khi Jihoon bối rối.
“Hồi nãy, cậu nói thích người nhỏ nhắn, dễ thương mà…”
“Thì tôi cũng bảo nếu gương mặt hợp gu thì tôi không để ý mấy chi tiết nhỏ còn gì.”
Không khí giữa Haemin và Jihoon bắt đầu trở nên lạ lạ. Cảm giác như có một lớp điện mỏng len lỏi.
Haemin cầm lại điện thoại, quay sang Yeongdeok: “Hyung, tôi liên lạc với anh sau nha.”
Nghe xong, Yeongdeok… hơi hối hận vì đã đưa số.
Thôi kệ. Mình sẽ phá luôn cái motif 'kẻ ám ảnh chỉ có duy nhất một người bạn là nam chính'. Anh âm thầm quyết định sẽ tận dụng Haemin như một công cụ… xã giao.
Còn đang mải bày kế trong đầu, Yeongdeok liếc sang Jihoon, thấy cậu ta đứng đơ, như thể có cái gì nặng trịch vừa rơi xuống tim.
“Gì vậy?”
“Tôi cũng không biết… thấy khó chịu sao đó.”
Jihoon nghiêng đầu, cảm thấy ngột ngạt mà chẳng hiểu lý do.
Dù cố xua đi cảm giác đó, nó vẫn vương lại mãi. Cậu hoàn toàn không hiểu vì sao mình lại thấy như thế chỉ biết những cảm xúc lộn xộn đang quay cuồng trong lòng.
---
Một ngày nọ, sau buổi gặp mặt đó không lâu, Jihoon bất ngờ bị Yeongdeok gọi tới nhà.
Lúc mới bước vào, cậu vẫn còn bình thản, không biết mình sắp đụng phải chuyện gì.
Nhưng vừa hít phải mùi dầu mỡ ngập không khí, rồi nhìn thấy bàn ăn bày đầy món gà chiên, cậu lập tức nhận ra sai lầm.
“Ê… Cha Yeongdeok.”
“Sao?”
“Tôi mới ăn trưa xong…”
“Không cần ăn hết. Tôi chỉ muốn cậu thử từng món một thôi.”
“Anh đang tra tấn tôi đấy à?”
Jihoon đưa tay vuốt mồ hôi trên trán, thấy nóng ran người. Không biết là do dầu ăn hay do số món cần nếm, mắt cậu bắt đầu mờ đi.
“Tôi vừa edit video xong là chạy qua đây, giờ phải đi tiếp…”
“Cậu còn làm video nữa hả? Tôi tưởng cậu bận lắm rồi.”
“Cuối học kỳ mà, tôi có chút thời gian rảnh trước giờ làm.”
“Nếu cảm thấy còn nợ tôi gì đó, thì cứ từ từ trả.”
“Chẳng qua tôi cần tiền gấp vào tháng Một thôi… nên mới tranh thủ làm thêm.”
Nghe vậy, Yeongdeok cảm giác Jihoon đang túng thiếu nên nghĩ bụng “Đã cho mượn rồi thì cho thêm chút nữa cũng không sao”.
“Nếu cần, tôi có thể cho mượn tiếp.”
“Không tới mức phải vay thêm đâu. Chỉ là…”
Jihoon định nói gì đó, rồi lại thôi. Yeongdeok chờ, nhưng mãi không thấy câu nào tiếp theo.
Cuối cùng, thứ phát ra từ đôi môi mím chặt ấy lại là:
“Anh hỏi cái gì cũng hỏi… Mệt ghê! Ăn lẹ đi.”
“Tôi đâu có đào bới gì đâu. Người nổi điên giữa chừng luôn là cậu đó.”
Yeongdeok thật sự không hiểu sao Jihoon cứ đang nói bình thường lại dễ nổi cáu như vậy.
Jihoon, bụng vẫn còn lưng lửng, kéo một dĩa về phía mình.
“Cho tôi chấm điểm món này với.”
Cậu nhận lấy tờ đánh giá mà Yeongdeok đưa, trong đó chia sẵn các mục: hương vị, mùi thơm, trình bày…
“Ủa, sao lại làm kỹ vậy? Định thêm món mới hả?”
“Ừ.”
Vừa dứt lời, màn hình điện thoại đen sì của Yeongdeok sáng lên với thông báo:
【Park Haemin: Anh đang làm gì đó, Yeongdeok-hyung?】
【Park Haemin: Nhớ anh ghê~】
Yeongdeok đọc xong tin nhắn thì lặng lẽ tắt màn hình. Không rep.
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Tỏi