Chương 60
“Vừa rồi là ai vậy? Không phải Park Haemin chứ?”
“Sao cậu biết?”
“Cảm giác thôi. Mà sao anh không rủ cậu ta tới?”
“Tôi nên rủ sao?”
Yeongdeok đáp tỉnh bơ như thể chuyện mời người khác đến là việc… chẳng đáng bận tâm. Jihoon vừa thấy phổng mũi, vừa hoang mang chẳng biết nên vui hay nghi ngờ.
“Không cần cũng được, nhưng mấy buổi thế này có nhiều người góp ý thì khách quan hơn.”
“Cậu là đủ rồi.”
“Pff…”
Vừa định gắp miếng gà, Jihoon ho sặc sụa. Giọng cậu cao vút vì sốc:
“Sao anh nói kiểu như đang tỏ tình vậy trời?!”
“Vị giác của cậu thuộc loại rẻ tiền, phổ thông. Chỉ cần cậu là đủ.”
“Biến đi. Đã nói rồi mà cứ phải thêm mắm dặm muối cho đau tim người ta!”
Dù miệng thì càm ràm, trong lòng Jihoon lại âm thầm đắc ý. Ít ra Yeongdeok tin cậu hơn Haemin. Có vậy mới nhờ cậu nếm thử chứ!
Lấy lại tinh thần, Jihoon gắp một đùi gà màu nâu đậm trước mặt, đưa lên mũi ngửi thử.
“Cái này là… gà sốt xì dầu?”
“Đúng rồi.”
“Vậy chắc không sao đâu.”
Tự tin cắn một miếng, vị ngọt mặn quyện đều tràn ra trong miệng. Ừ, xì dầu thì không thể sai được.
Cái khiến cậu lo chính là mấy miếng gà màu hồng pastel và xanh da trời kia kìa. Gà gì mà màu như kẹo bông vậy?
“Cho hỏi thật, mấy miếng gà màu kẹo ngọt đó là sao vậy?”
“Thành quả từ nghiên cứu sáng tạo.”
“Đừng vòng vo, nói thật là nó vị gì đi.”
“Biết kẹo bông với soda chứ? Giống kem làm từ hai cái đó vậy.”
“Khùng. Tôi không ăn đâu.”
Nói xong Jihoon vờ đứng dậy, nhưng rồi lại ngồi xuống. Bởi vì nếu cậu bỏ đi thật, rất có thể Yeongdeok sẽ gọi Park Haemin tới ăn thử thay.
Cuối cùng, Jihoon vẫn chịu đựng, nếm qua hết mấy vị gà kỳ dị kia và lần lượt đưa ra nhận xét:
“Mấy loại xì dầu, cà ri, tỏi, nướng đều ổn.”
“Ừ.”
“Nhưng cotton candy với soda thì… tôi suýt nhổ ra luôn đấy.”
“Ghi nhận.”
“Định thêm nhiều món mới vậy, anh sẽ sửa lại thực đơn à?”
“Đúng. Tôi đang tìm người thiết kế.”
“Để tôi làm cho.”
Jihoon cực tự tin với kỹ năng Photoshop và Illustrator của mình. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt đầy nghi hoặc của Yeongdeok, cậu chột dạ.
“Thái độ đó là gì vậy?! Không tin tôi luôn?”
“Cậu trông chẳng đáng tin chút nào.”
“Quá đáng. Tin tôi lần này thôi. Nếu làm xấu, anh thuê designer khác cũng được mà.”
Yeongdeok không đáp.
Jihoon mặt dày đeo bám, quyết bám đến cùng, cho tới khi Yeongdeok chịu gật đầu.
“Được rồi.”
Dù vẫn lưỡng lự, Yeongdeok cũng đồng ý. Nhìn thấy sự dè chừng trong mắt anh, Jihoon càng quyết tâm chứng minh bản thân.
Lần này tôi sẽ làm cho ra trò!
Lửa quyết tâm bùng lên trong mắt cậu.
“Khi nào chốt menu nhớ báo tôi nha. Giờ tôi phải đi edit video rồi. Gặp anh ở tiệm!”
Jihoon vội vã xỏ giày, phóng ra khỏi nhà Yeongdeok.
Sau khi Jihoon đi, Yeongdeok ngồi xem lại bảng đánh giá, vừa nếm lại gà, vừa suy nghĩ xem nên giữ món nào.
---
Mùi gà thơm lừng lan khắp quán. Tiếng khách nói cười rôm rả, cụng ly bia, tạo nên một bầu không khí sôi động.
Mọi thứ đang diễn ra suôn sẻ.
“Khách tiếp theo. Bao nhiêu người ạ?”
Jihoon ngưng bặt khi thấy người mới bước vào là một người đàn ông đội mũ đen, đeo khẩu trang kín mít, kẻ đã từng khiến cậu thấy cảnh giác.
Cậu thực lòng muốn đuổi người này đi. Nhưng sau cùng, Jihoon vẫn nén lại, lịch sự dẫn người ấy vào chỗ.
Người đàn ông ấy, như mọi khi, gọi một phần gà nguyên con. Cứ như khách bình thường.
Nhưng nếu vậy, tại sao hắn tránh mặt Yeongdeok? Và sao lại luôn che kín mặt?
Jihoon đang lén quan sát thì cửa quán bật mở.
Một người đàn ông trung niên, mặt mũi hằm hằm, xách túi nylon có logo quán bước vào.
“Này! Ai quản lý ở đây? Bán gà 8.900 won kiểu này là không được đâu!”
Giọng điệu trịch thượng khiến Jihoon thấy bất ổn. Cậu tiến tới, hỏi bằng giọng lịch sự:
“Xin lỗi, có chuyện gì xảy ra ạ?”
“Gà dở tệ. Còn dính cả tóc đây này!”
Người kia giơ ra một sợi tóc dài. Nhưng cả Jihoon lẫn Yeongdeok đều cắt tóc ngắn, rõ ràng sợi đó không phải của họ.
Tự giật từ đầu mình ra à?
Jihoon muốn chửi thề nhưng gắng giữ bình tĩnh.
“Thật xin lỗi nếu món ăn không làm anh hài lòng. Chúng tôi xin lỗi vì đã không đáp ứng kỳ vọng của anh.”
“Hoàn tiền đi!”
Người đó dúi cái túi nylon về phía Jihoon, cậu đón lấy mà chưa kịp nghĩ.
Cảm giác nhẹ bẫng. Mở túi ra, Jihoon sững sờ.
Toàn là… xương gà trụi lủi.
Hả?
Mấy câu chuyện khách hàng quái gở trên mạng cậu từng đọc, giờ đang diễn ra ngay trước mắt.
“Xin lỗi, nhưng anh đã ăn sạch rồi mà…”
Không còn mẩu thịt nào dính trên xương, thật sự sạch đến mức đáng ngờ.
“Tôi ép bản thân ăn vì quá tệ. Vậy nên anh phải hoàn tiền.”
“Thật khó để hoàn tiền cho một món đã ăn hết rồi ạ…”
“Hoàn tiền đi!”
Anh tưởng cứ gào lên là được à?
Jihoon nuốt ngược chửi thề vào bụng.
Đúng lúc ấy, Yeongdeok từ bếp bước ra sau khi nghe thấy tiếng ồn.
“Có chuyện gì vậy Jihoon?”
“À, anh là chủ à? Hoàn tiền cho tôi đi!”
“Làm ơn yêu cầu một cách hợp lý.”
Jihoon siết chặt tay, định lên tiếng, thì Yeongdeok đã giơ tay ra giữ cậu lại.
“Seo Jihoon.”
“…Rồi.”
Chỉ gọi tên thôi, nhưng Jihoon hiểu ý là im lặng đi.
Khách trong quán bắt đầu xì xào bàn tán.
Yeongdeok thì có vẻ… thấy trò này khá thú vị.
Một kẻ rắc rối dai dẳng và một gã nghiện kiểm soát, cảnh tượng không phải lúc nào cũng thấy được.
“Tôi không đi đâu hết! Hoàn tiền mau!”
Gã khách ngang nhiên nằm vật ra sàn.
Jihoon sốc đến đứng hình, còn Yeongdeok khẽ cười như xem phim hài.
Tám ngàn chín trăm won mà chơi lầy vậy luôn á? Cũng đáng tiền vé ghê.
“Thôi, cho hắn…”
Chưa kịp dứt lời, một người trong quán bất ngờ đứng dậy, đập tay xuống bàn.
Là người đàn ông đội mũ đen, khẩu trang đen.
“Đừng quấy rối nữa. Cút khỏi đây.”
Giọng trầm, điềm tĩnh của hắn vang lên, át cả tiếng xì xào trong quán.
Yeongdeok khoanh tay, ánh mắt sắc bén nhận ra ngay giọng nói quen thuộc ấy.
“Ở tuổi này mà làm mấy trò như vậy, thấy không biết nhục hả?”
“Liên quan gì tới mày? Lo chuyện mình đi!”
“Chủ quán nên gọi cảnh sát đi. Người này đang làm loạn, yêu cầu vô lý, gây ảnh hưởng tới việc kinh doanh.”
Dù vẫn che mặt, Yeongdeok chỉ cần nhìn dáng đứng, cách nói chuyện là nhận ra ngay.
Không thể lầm được.
Người từng xuất hiện bên cạnh anh suốt một thời gian dài.
“Phải rồi. Gọi cảnh sát là đúng nhất.”
Yeongdeok rút điện thoại ra. Gã đàn ông kia chính là Wonjin, cậu liền cảm thấy lạnh sống lưng trước ánh mắt ấy.
“À, khoan đã… anh định gọi ai thế?”
“Còn ai nữa? Gọi báo cảnh sát về cậu chứ sao. Tôi đã nói rồi mà, nếu cậu còn vác mặt đến đây, tôi sẽ báo.”
“Khoan, khoan đã!”
Wonjin,người trước đó còn hung hăng vừa hiểu ra mình bị lật bài thì hoảng loạn, lao tới định giật điện thoại khỏi tay Yeongdeok…
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Tỏi
(Tò mò không biết là np hay là 1x1 hay là anh nhà độc thân luôn =)) )