Lịch Đăng: Thứ 2 và Thứ 5 hàng tuần
Chương 62
【Baek Cheongang: Nghe nói sắp tới là tiệc sinh nhật của Chủ tịch Cha Heeseok rồi. Lần này con cũng nên đến đó một lần đi. Gặp mặt chào hỏi lịch sự một chút.】
【Baek Cheongang: Với lại con định chơi piano đến bao giờ nữa? Cũng gần ba mươi rồi đấy.】
Seonwoo mãi mê chơi đàn, đến tận đêm khuya mới phát hiện ra tin nhắn. Cha gã, Baek Cheongang – một doanh nhân thành đạt – luôn nhắc đến Chủ tịch Cha với thái độ kính trọng đặc biệt.
Cũng chính vì ông mà Seonwoo mới lần đầu gặp Cha Yeongdeok.
Khi còn nhỏ, cha Seonwoo từng nói “tụi con bằng tuổi nhau mà” rồi cố tình gán ghép họ lại.
Seonwoo không biết nên trả lời ra sao. Ngón tay gã lơ lửng trên bàn phím, tim đập thình thịch, một cảm giác nặng nề đè nén nơi ngực khiến gã khó thở.
Ước gì đôi tay này không còn chơi được đàn nữa... Có lẽ đến lúc đó, mình mới có thể dứt ra khỏi cái sự cố chấp vô nghĩa mà ai cũng gọi là đam mê.
Vừa lúc Seonwoo siết chặt tay đến mức móng cắm sâu vào lòng bàn tay, một hình ảnh rõ mồn một của Yeongdeok bất chợt hiện lên trong đầu gã, rõ ràng đến kỳ lạ như thể nhìn thấy thật vậy.
Gã vẫn nhớ cảm giác bàn tay Yeongdeok nhẹ nhàng đặt lên tay mình trong lúc chơi Halli Galli.
Đây là cảm giác khi bị ốm sao...?
Seonwoo khẽ cười rồi gõ tin nhắn bằng hai ngón cái.
【Được rồi. Con sẽ tham dự buổi tiệc.】
Gửi xong tin nhắn, Seonwoo quay lại với cây đàn piano. Nhưng kỳ lạ thay, gã lại không thể nhấn phím nổi.
Cảm giác như tâm trí đang bị hút vào khoảng không vô tận. Cuối cùng, Seonwoo gục đầu xuống phím đàn. Những nốt nhạc chói tai vang lên loạn xạ.
“Cha Yeongdeok...”
Seonwoo nghĩ tới gương mặt lúc nào cũng vênh váo của người đó.
“Nếu sinh nhật Chủ tịch Cha sắp tới rồi thì... ngày mười bảy tháng một là sinh nhật của Yeongdeok... sao?”
Chà, liên quan gì đến mình.
Seonwoo lắc đầu, xua tan ý nghĩ vẩn vơ, rồi nâng đầu dậy, đặt tay trở lại lên phím đàn.
---
Ngày mười sáu tháng một, chỉ hai ngày trước buổi tiệc sinh nhật của Chủ tịch Cha Heeseok, Yeongdeok đang chuẩn bị cho một màn ra mắt đầy kịch tính.
Anh đã sắp xếp người trông cửa hàng thay, chọn sẵn trang phục, chuẩn bị loa tay và một xấp tờ rơi.
Trong lúc kiểm tra xem còn thiếu gì không, điện thoại anh rung lên.
【Seo Jihoon: (ảnh 1)】
【Seo Jihoon: (ảnh 2)】
【Seo Jihoon: Mẫu thực đơn. Anh thấy cái nào ổn hơn?】
【Seo Jihoon: Có gì cần chỉnh thì nói nhé.】
Thực đơn Jihoon thiết kế hả? Không kỳ vọng nhiều, nhưng mà...
Yeongdeok phóng to ảnh lên xem kỹ.
Nền trắng, điểm xuyết vài nét đỏ, logo “Gà Rán Yeongdeok” nằm gọn ở góc phải dưới.
Bố cục đơn giản, dễ đọc đến mức Yeongdeok phải nghĩ thầm, Đúng là sên cũng có tài.
【Ngoài mong đợi đấy. Thành thật mà nói, tôi chẳng trông đợi gì nhiều.】
【Seo Jihoon: Anh nói vậy nghe phũ thật đấy.】
【Seo Jihoon: Vậy anh chọn cái nào?】
Một mẫu dọc, một mẫu ngang. Trong mắt Yeongdeok, kiểu ngang có vẻ hợp hơn.
【Tôi thấy mẫu thứ hai ổn hơn.】
【Seo Jihoon: Okie, còn gì cần chỉnh không?】
【Không.】
【Seo Jihoon: Vậy để tôi làm bản cuối gửi anh sớm.】
Sau đó, Jihoon không nhắn thêm gì. Yeongdeok đoán cậu ta bận làm việc, còn anh thì tiếp tục với việc đang làm dang dở.
11:58, 11:59 rồi đến 12:00. Đồng hồ trong cửa hàng nhích sang ngày 17 tháng Một.
Ngày mai là tiệc sinh nhật của ông già đó rồi.
Yeongdeok nhếch môi cười lạnh, gọi với ra:
“Seo Jihoon.”
Jihoon đang nghịch điện thoại giật mình, lúng túng quay lại. Có lẽ bị bắt gặp chơi điện thoại trong giờ làm nên mới cuống như thế.
Nhưng vì đang vui nên Yeongdeok cũng rộng lượng cho qua.
“Ngày mai tôi không trông cửa hàng được.”
“Vậy nghỉ à?”
“Không. Tôi thuê đầu bếp rồi. Trước là bếp trưởng khách sạn có tiếng đấy, nhưng về hưu rồi, không có việc gì làm nên tôi thuê ổng nấu một ngày.”
“Chắc không giòn bằng gà tôi chiên đâu.”
Yeongdeok cười đắc ý, rồi lập tức thu lại vẻ hả hê khi nhận ra mình cười có phần... tự mãn quá đà.
“Tôi giao hết lại rồi. Ngày mai cậu chỉ cần phối hợp với ông đầu bếp là được.”
“Ngày mai anh đi đâu?”
“Ông nội tôi có tổ chức sinh nhật. Ổng cô đơn, mời tôi tới cho vui. Tôi thấy cũng nên đến góp vui một chút.”
Cha Yeongdeok... góp vui?
Jihoon hơi nghi ngờ. Cậu không tưởng tượng nổi cảnh Yeongdeok ca hát hay nhảy nhót, nên chắc chắn là có chuyện gì đó khác.
“Anh định làm gì ở đó vậy?”
“Không có gì lớn. Gây chút náo loạn thôi.”
Gây náo loạn á... nghe vậy mà không phải chuyện nhỏ rồi.
Trong đầu Jihoon hiện lên cảnh Yeongdeok làm loạn buổi tiệc. Hình ảnh đó... lại quá hợp với anh ta đến nỗi Jihoon thở dài bất giác.
Cái hình tượng rối rắm này... từ khi nào đã gắn liền với Cha Yeongdeok thế không biết.
“Tại sao anh muốn gây chuyện? Nếu ghét thì cứ đừng đi thôi?”
Không biết hoàn cảnh cụ thể nên Jihoon thật sự không hiểu vì sao Yeongdeok lại phí thời gian làm chuyện vô nghĩa như vậy.
“Họ cứ đeo bám mãi. Với lại... tôi còn có việc riêng muốn giải quyết.”
“Việc riêng? Việc gì?”
“Không liên quan đến cậu.”
Vì nghe có vẻ là chuyện gia đình, Jihoon cũng không hỏi thêm. Nhưng trong lòng vẫn thấy kỳ lạ.
Yeongdeok từng nói mình nghỉ việc vì thấy mọi thứ vô nghĩa nên mới mở quán gà.
Nếu nguyên nhân thật sự liên quan đến “việc riêng” này...
Trong lúc Jihoon đang miên man suy nghĩ, một vị khách ngoài sảnh gọi món.
Cậu vội vàng rời quầy, gạt bỏ suy nghĩ trong đầu để đi tiếp khách.
---
Sau khi dọn dẹp chuẩn bị đóng cửa, điện thoại Yeongdeok bỗng reo lên.
Là tin nhắn từ Jihoon.
Gì vậy trời, rõ ràng đang đứng ngay đây mà còn nhắn tin?
Anh mở cuộc trò chuyện ra.
【Seo Jihoon: (ảnh)】
Là bản cuối của thực đơn “Gà Rán Yeongdeok”, bản mà Yeongdeok mới khen hồi chiều.
Lúc trước đã đẹp rồi, bản này còn chỉn chu và sắc nét hơn.
“Đây là bản cuối à?”
“Ừ. Anh không biết tôi đã vất vả thế nào để làm kịp giờ đâu.”
“Làm kịp giờ? Có hạn chót đâu?”
Trước câu hỏi của Yeongdeok, Jihoon ngậm miệng, rồi lặng lẽ chỉ vào đồng hồ.
2:15 sáng.
Gì mà nhìn đồng hồ?
Chưa hiểu ra, Yeongdeok liền hỏi lại, Jihoon thở dài.
“Ngay sau nửa đêm là sinh nhật anh rồi. Tuy không đáng gì, nhưng đây là quà sinh nhật tôi làm cho anh.”
“…Cái gì cơ?”
“Tôi định đúng 0 giờ gửi, nhưng lúc đó khách đông quá. Dù sao thì... chúc mừng sinh nhật.”
Khoảnh khắc ấy, dù thấy thật ngốc, Yeongdeok lại có cảm giác như thời gian trôi chậm lại.
Cả quán chìm trong tĩnh lặng. Anh chỉ còn nghe thấy tiếng kim giây tích tắc đều đều.
Chợt tỉnh, anh rút điện thoại ra xem.
Ngày 17 tháng Một.
Sinh nhật anh, điều mà chính anh cũng không nhận ra đang hiện rõ trên màn hình.
“Không phải ngày lễ gì, vậy mà cậu vẫn nhớ. Cậu rảnh quá ha.”
“Biết mà. Tôi đã không trông mong gì lời tử tế rồi, nhưng không ngờ anh lại... vô tâm đến vậy.”
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Mều Bếu