Lịch Đăng: Thứ 2 và Thứ 5 hàng tuần
Chương 64
Jihoon lén liếc gương mặt Yeongdeok, nhưng chỉ thấy một biểu cảm vô cảm lạnh tanh như thường lệ. Cậu không trông chờ một màn xúc động đẫm nước mắt hay lời cảm ơn long trọng gì cả… nhưng cảm giác hụt hẫng thì vẫn cứ len lỏi.
“Đừng đứng đực ra đó. Thổi mấy cây kẹo nến đi.”
“Ý cậu là tôi á?”
“Chứ hôm nay sinh nhật ai?”
“…Tưởng vụ sinh nhật này kết thúc rồi chứ, vẫn chưa xong à?”
Qua mấy câu lầm bầm của Yeongdeok, Jihoon hiểu ra: với anh, sinh nhật cũng chẳng khác gì mấy ngày như Giáng Sinh hay Tết đều là những mốc thời gian chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt.
Thấy Yeongdeok chẳng có vẻ gì sẽ thổi nến, Jihoon đành đặt chiếc bánh xuống bàn.
“Và… tôi cũng mang cả canh rong biển đến.”
Cậu lục túi, lấy ra một hộp nhựa bên trong là canh rong biển nóng hổi, đặt ngay trước mặt Yeongdeok. Nhìn chằm chằm vào bánh kem và bát canh, Yeongdeok hỏi với vẻ mặt mơ hồ:
“Cậu làm tất cả chuyện này là vì gì? Muốn tôi trả ơn à?”
“Hả?”
“Chúng ta cũng chỉ là hàng xóm, cùng lắm là đồng nghiệp. Vậy tại sao cậu phải làm vậy? Tôi không hiểu nổi.”
Gương mặt Yeongdeok vẫn vô cảm như thường, nhưng lần này lại hiện lên nét nghiêm túc như thể anh thật sự đang tìm kiếm một lời lý giải.
“Cậu bỏ công sức như thế, chẳng lẽ không mong được đáp lại gì sao?”
“Không phải vậy… Anh lúc nào cũng nói mấy câu khiến người ta tổn thương như thế…”
Jihoon không biết nên giận vì Yeongdeok đang xem nhẹ sự chân thành của mình, hay nên giận vì anh cứ cố chấp dựng lên một bức tường rạch ròi như thế giữa hai người.
Cậu cắn môi dưới, nghẹn lời.
“Nếu không phải vậy, thì là vì lý do gì?”
“Chỉ là vì… vì anh…”
“Vì tôi?”
Câu nói nghẹn lại trong cổ họng Jihoon. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu cũng chẳng rõ tại sao mình lại làm đến mức này.
Lẽ ra chỉ cần gửi thiết kế thực đơn, chúc một câu "sinh nhật vui vẻ" là xong.
Jihoon không trả lời. Một tiếng thở dài khe khẽ thoát ra từ môi Yeongdeok.
“Biết ngay mà. Cậu cũng chẳng biết rõ lý do.”
“Khỉ thật… tôi không biết. Tôi cũng chẳng hiểu mình đang nói gì nữa…”
Tại sao anh không thể chỉ cần nói một câu cảm ơn?
Bàn tay Jihoon siết chặt, cậu lại một lần nữa nhận ra rằng cậu và Yeongdeok vốn dĩ chẳng hợp nhau.
“Vậy… anh vẫn không chịu thổi nến à?”
“Nến để thế này nguy hiểm lắm. Tôi thổi là được chứ gì.”
“Và nhớ ước điều ước nữa đấy.”
“Ước à? Nếu chỉ ước thôi mà khiến ước mơ thành hiện thực thì cần gì ai phải cố gắng nữa.”
“Im miệng và thổi nến đi.”
Trước sự giục giã của Jihoon, Yeongdeok nhìn vào mấy cây nến lập lòe ánh lửa trên mặt bánh.
Sinh nhật chẳng qua chỉ là ngày trong năm trùng khớp với lúc mình sinh ra.
Chẳng bao giờ có ý nghĩa gì hơn thế… phải không?
Một cảm giác lạ len vào trong ngực. Vừa nhẹ, vừa bồng bềnh.
Yeongdeok thổi tắt nến.
Khi ánh nến vụt tắt, Jihoon vỗ tay lúng túng.
“Sinh nhật vui vẻ…”
“Tôi mất đếm luôn rồi. Cậu nói bao nhiêu lần rồi ấy nhỉ? Một lần là đủ rồi.”
“Anh than thở ghê thật… Thôi ăn sáng đi.”
Jihoon bắt đầu bày cơm và các món ăn kèm mà cậu đã chuẩn bị, đặt bên cạnh bát canh rong biển.
“Nhưng tôi ăn bánh mì sáng nay rồi.”
“Sao cơ? Ăn tiếp đi. Sinh nhật thì phải ăn canh rong biển chứ.”
“Đâu phải lúc nào cũng bắt buộc…”
Dù miệng lầm bầm, Yeongdeok vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, cầm muỗng.
Khi ăn một thìa canh rong biển, anh cảm thấy dạ dày mình như phồng lên, có lẽ vì ăn thêm khi đã no.
Thế nhưng lạ thay, cảm giác đó không khó chịu chút nào.
Yeongdeok mỉm cười nhè nhẹ trong khi Jihoon vẫn đang nhìn chằm chằm vào bát canh.
---
Tại một khách sạn đang tổ chức tiệc sinh nhật cho Chủ tịch Cha Heesuk, phần lớn khách mời là người nhà hoặc những mối quan hệ thân thiết.
Trong đại sảnh lộng lẫy, những vị khách mặc lễ phục chỉnh tề thi nhau đến chúc mừng sinh nhật Chủ tịch và cầu chúc ông sống lâu trăm tuổi.
Seonwoo, theo cha mình đến dự, chào Chủ tịch trước rồi mới nhìn quanh khắp sảnh tiệc.
Nhìn mãi mà không thấy bóng dáng Yeongdeok đâu.
Khi Seonwoo đang xem đồng hồ và đợi anh đến, thì trước cổng khách sạn, một chiếc xe tải cũ kỹ đỗ lại.
Yeongdeok tắt máy, bước xuống từ chiếc xe rung lắc… với một bộ trang phục khiến người ta nghẹn lời.
Vài vị khách tình cờ đi ngang đều ngoái nhìn anh đầy tò mò.
Yeongdeok mặc áo nỉ cam in hình cà rốt, khoác bên ngoài là áo lông hồng rực màu chim hồng hạc, quần hoa sặc sỡ, tất ngủ và dép ba sọc.
“Cuối cùng cũng tới rồi.” Yeongdeok lẩm bẩm, ngẩng đầu nhìn khách sạn qua cặp kính râm hình trái tim.
Anh ôm bó hoa… gà rán trong tay, đi về phía tầng hai theo chỉ dẫn trên thiệp mời.
Khi gần đến sảnh tiệc, hình dáng kỳ quặc của anh lập tức khiến các vệ sĩ nghiêm nghị canh cửa cau mày chặn lại.
“Anh có thiệp mời không?”
Bọn họ nhìn anh từ đầu đến chân, không giấu nổi sự cảnh giác.
Yeongdeok tháo kính râm, nhoẻn miệng cười nửa miệng.
“Mới vài tháng mà quên mặt tôi rồi? Trí nhớ mấy anh tệ thật.”
Giọng điệu quen thuộc đầy xấc xược khiến mắt mấy người gác mở to.
Một người trong số họ nhìn anh như thể thấy ma.
“Lẽ nào… Giám đốc Cha?”
“Lâu rồi không gặp. Nhưng tôi đâu còn là Giám đốc nữa.”
Bọn họ chết trân trước sự thay đổi trời giáng này. Miệng há ra mà chẳng biết nói gì.
Thấy phản ứng đó quá thiếu chuyên nghiệp, Yeongdeok thản nhiên đưa ra thiệp mời.
“Giờ cho tôi vào được chưa?”
“À… được… mời anh…”
Vệ sĩ bên trái lắp bắp trả lời, vội vàng mở toang cánh cửa.
Cánh cửa sảnh từ từ hé mở.
Bên trong là ánh đèn sáng rực, lộng lẫy như lễ đường đám cưới chỉ thiếu mỗi lối đi chính.
Yeongdeok hơi nheo mắt, để mắt quen dần với ánh sáng chói.
Sảnh được trang trí bằng vô số hoa tươi, bàn tiệc chất đầy những món ngon đẹp mắt.
Khi Yeongdeok bước vào, mọi ánh nhìn lập tức đổ dồn về phía anh.
Bỏ ngoài tai những ánh mắt dò xét, anh chỉ chú ý tìm vị trí của Chủ tịch Cha.
Đúng lúc đó, một giọng quen thuộc vang lên sau lưng.
“Anh mặc cái quái gì vậy?”
Yeongdeok quay đầu lại, thấy người anh cả – Cha Dogun – với gương mặt lạnh lùng, sắc như dao.
Đứng bên cạnh là người anh họ là Cha Sihoo.
“Cậu dám lớn tiếng với ông rồi bỏ công ty, giờ lại vác mặt về đây trông như ăn mày thế kia? Cậu lấy đâu ra thiệp mời vậy?”
Mở màn gây chuyện rồi đây.
Yeongdeok nhớ lại đặc điểm kinh điển của kiểu người ám ảnh, thích kiểm soát, ghét gia đình. Thế là anh nở nụ cười đầy thảnh thơi.
“Cưng út về rồi đây, sao chẳng ai ra đón hết vậy?”
“Gì cơ? Cưng út? Cậu bị điên à?”
Chỉ cái vụ lớn chuyện với ông nội bỏ đi không một lời giải thích cũng đủ chứng minh là cậu điên rồi.
Cha Sihoo lắc đầu lè lưỡi.
Yeongdeok tiến đến gần, cúi người xuống, nở nụ cười ngọt xớt.
Nhận ra điều bất ổn, Sihoo vội lùi lại một bước, trừng mắt nhìn anh.
“Lại trở về với danh xưng ‘nỗi nhục của gia đình’ à? Không thấy xấu hổ vì ăn mặc thế kia sao?”
Dogun lạnh giọng, đẩy gọng kính bạc nhỏ xíu bằng ngón giữa với thái độ rõ ràng khinh bỉ.
Gặp lại hai anh sau một thời gian dài, Yeongdeok chỉ bật cười.
Anh rút tờ rơi quảng cáo gà từ túi chéo ra, dán thẳng lên trán Dogun.
Tờ giấy không có keo, lập tức rơi xuống sàn.
“Cậu làm gì vậy?”
“Quảng bá gà rán. Không thấy em trai chu đáo đem món ngon đến mời sao?”
“Tính cách của cậu ngày càng lố bịch hơn sau thời gian biến mất đó.”
Lông mày Dogun nhíu chặt vì tức giận. Còn Yeongdeok thì nghĩ thầm – đúng là không thể nào hòa hợp với mấy người này được, nhìn thôi cũng thấy ngán rồi.
Vậy nên, anh chọn cách quen thuộc nhất chính là tiếp tục làm chính mình.
“Dù mấy người nói thế, nhưng tôi biết rõ người vui nhất khi tôi rời khỏi công ty chính là mấy người.”
“Cậu đang ám chỉ gì vậy?”
“Đúng cái cậu đang nghĩ đấy.”
Bị Yeongdeok châm chọc, trán Dogun nổi cả gân xanh.
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Mều Bếu