Tôi Không Phải Là Yandere - Chương 65

Lịch Đăng: Thứ 2 và Thứ 5 hàng tuần

Chương 65

 

Khi Dogun trợn mắt và đưa tay ra, Yeongdeok cứ ngỡ anh ta định túm cổ áo mình.

 

Nhưng bất ngờ thay, Wonjin nhào đến, chen vào giữa hai người để can ngăn.

 

“Xin hai người… bình tĩnh lại. Còn cậu, Yeongdeok, cho tôi mượn cậu một chút được không?”

 

Không kịp giải thích gì, Wonjin đã vội túm lấy vạt áo Yeongdeok và lôi anh đi.

 

Nghĩ rằng chắc là Chủ tịch Cha gọi, Yeongdeok không phản kháng, để mặc y kéo đi. Nhưng Wonjin lại đưa anh tới một góc vắng trong đại sảnh.

 

“Chuyện gì vậy?”

 

“Thấy cậu đang kẹt nên tôi tự ý xen vào. Xin lỗi.”

 

Yeongdeok nhìn qua vai Wonjin – nơi hai người anh trai đang trừng mắt về phía mình – rồi khẽ nhếch môi.

 

Trông chẳng khác gì hai con chó săn đuổi theo con gà rán.

 

“Tôi đâu có gặp rắc rối gì. Anh xen vào hơi thừa rồi đấy.”

 

“Bộ dạng cậu hôm nay... nói sao nhỉ… khá lập dị, à không, khá sáng tạo.” Wonjin liếc xuống người Yeongdeok, nhưng có quá nhiều chi tiết đến mức chẳng biết bắt đầu từ đâu.

 

Cuối cùng, anh chọn cách hỏi về bó hoa kỳ lạ mà Yeongdeok đang ôm.

 

“Còn cái bó hoa đó… là gì thế?”

 

“Bó hoa gà rán. Tôi tự làm đấy.”

 

Bó hoa đó gồm toàn gà rán, xen kẽ vài loài hoa mang ý nghĩa trường thọ. Tất nhiên, gà rán ngon nhất là lúc còn nóng, mà giờ thì nó đã ỉu mềm, chẳng mấy hấp dẫn. Nhưng Yeongdeok vẫn cho rằng đây là món quà sinh nhật hoàn hảo dành cho ông nội – Chủ tịch Cha.

 

Nghe xong, ánh mắt Wonjin chuyển sang đống tờ rơi lấp ló bên trong túi đeo chéo của Yeongdeok. Đôi mắt tính toán của anh dừng lại khá lâu.

 

Dù thấy phiền, Yeongdeok vẫn tiện tay rút ra một tờ, đưa cho.

 

Wonjin cầm lấy, bắt đầu đọc chậm rãi.

 

“Định nghĩa và lịch sử của gà, ưu điểm…”

 

Y chỉnh lại kính, dụi mắt rồi đưa tờ rơi sát mặt hơn, cố gắng tiêu hóa nội dung in bằng font chữ cổ lỗ, sắc màu cầu vồng, dày đặc hình ảnh gà rán các kiểu.

 

Mặc cho nội dung có hợp lý hay không, kiểu trình bày đó thực sự là một cú đập vào mắt khiến Wonjin phải chớp liên tục để lấy lại tỉnh táo.

 

“Cậu mang nhiều tờ này làm gì vậy…”

 

Đầu ngón tay Wonjin khẽ run lên vì linh cảm chẳng lành.

 

Tờ rơi… thường dùng để phát. Mà đã phát thì tức là muốn quảng bá.

 

Nếu Yeongdeok đem theo cả xấp tờ rơi…

 

Nhận ra ý đồ của đối phương, Wonjin há hốc, định cất lời ngăn lại.

 

Nhưng chưa kịp nói, Yeongdeok đã bỏ đi mất tiêu.

 

---

 

Lang thang một cách thong thả, Yeongdeok vừa đi vừa chọn thời điểm thích hợp để “tạo drama”, thì bắt gặp Seonwoo đang tiến lại gần.

 

Bộ vest xám tinh tế, tóc vuốt gọn – hình ảnh hoàn hảo như bước ra từ tạp chí.

 

“Cha Yeongdeok, cậu thật sự đến rồi à?”

 

“Baek Seonwoo.”

 

“Nhìn trang phục của cậu kìa… Tôi phục cậu đấy, chẳng quan tâm người khác nghĩ gì luôn.”

 

“Muốn gây chuyện đấy à?”

 

“Không đâu.”

 

Seonwoo đảo mắt nhìn từ đầu đến chân, dừng lâu ở bó hoa gà, chiếc loa đeo cổ, rồi đám tờ rơi.

 

Anh nhớ mình từng nghe Yeongdeok tuyên bố sẽ biến bữa tiệc này thành một sự kiện không thể quên – và đúng là không thể quên thật.

 

Seonwoo khẽ thở dài.

 

“Cậu biết hậu quả chứ? Nếu bị từ mặt thì sao?”

 

“Nếu bị từ mặt thì càng tốt.”

 

Một kẻ phát điên, bị gia đình ruồng bỏ đúng là trò hề.

 

Nhưng Yeongdeok chưa từng thấy gì đáng buồn cười hơn thế.

 

Ánh mắt Seonwoo thoáng lay động trước vẻ điềm nhiên, thẳng thắn đến khó tin của Yeongdeok.

 

“Tại sao lại làm vậy?”

 

“Làm gì cơ?”

 

“Sáu tháng trước, cậu sống chết vì cái công ty đó cơ mà.”

 

Trong ký ức của Seonwoo, Yeongdeok là người sống như thể đã chết, không cảm xúc, không sở thích, chỉ có công việc và mệnh lệnh từ cấp trên.

 

Vậy mà bây giờ… anh lại làm việc ở quán cà phê nhỏ bé của em gái, tụ tập cùng nhóm bạn ngây thơ, rồi mở cả quán gà. Cứ như thể lột xác hoàn toàn.

 

“Tôi từng nghĩ… cậu sẽ quay lại như cũ sớm thôi.”

 

Từng tưởng đây chỉ là cơn hứng nhất thời.

 

Nhưng giờ thì… có vẻ không phải vậy.

 

“Người từng mù quáng chạy theo công việc, sống vì lời dạy của người lớn… giờ lại thế này sao?”

 

“Vì tôi nhận ra: bị trói buộc vào mấy thứ đó là phí thời gian.”

 

Câu trả lời dứt khoát khiến mắt Seonwoo dao động như gặp bão.

 

Người đang đứng trước anh đây… không còn là Yeongdeok vô hồn năm nào nữa.

 

Mà là một con người đầy màu sắc đã thực sự sống lại.

 

Seonwoo cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

 

---

 

“Cha Dowon!”

 

Tiếng quát lớn khiến cả Yeongdeok và Seonwoo cùng quay đầu lại.

 

Cha Hyungook – cha của Yeongdeok – đang sải bước tiến đến, mặt đỏ gay vì giận.

 

“Đây là trò gì? Rời công ty rồi là định phát điên luôn à?”

 

Chưa kịp nói hết câu, ông đã túm cổ áo Yeongdeok, kéo về phía trước.

 

“Nếu còn cư xử kiểu này thì—”

 

Nhưng chưa kịp dứt lời, Yeongdeok đã hất mạnh vai, khiến ông lảo đảo.

 

Anh bước lên một bước, rút ngắn khoảng cách và nhìn thẳng vào cha mình.

 

“Lâu rồi không gặp, thưa cha.”

 

“Cái thằng…”

 

“Cha vẫn giữ thói quen động tay chân trước nhỉ?”

 

Đôi mắt Yeongdeok đen thẫm, ánh lên vẻ dữ dội, rồi anh nắm lấy cổ tay ông, kéo mạnh về phía trước.

 

“Có đúng vậy không?”

 

Cha Hyungook chỉ có thể rên lên, không thoát khỏi lực tay của Yeongdeok.

 

Anh nhìn người cha từng như ngọn núi lớn chắn đường, giờ lại nhỏ bé yếu ớt đến lạ… mà bật cười.

 

Ánh mắt xung quanh bắt đầu đổ dồn về phía này.

 

Yeongdeok từ từ buông tay ông ra, nhớ lại lý do anh đến đây.

 

Lấy lại bình tĩnh, anh bước lên một chiếc bàn tròn, trên đó là những bình hoa và đĩa đồ ăn.

 

Không cao lắm, nhưng từ vị trí đó, Yeongdeok có thể nhìn thấy tất cả.

 

Anh em, người mẹ xanh xao… và cả ông nội.

 

Yeongdeok bật chiếc loa đeo cổ.

 

“Alô, alô, kiểm tra âm thanh.”

 

Khi chắc chắn âm vang đã lan khắp sảnh, anh nhìn về phía Chủ tịch Cha Heeseok.

 

Gương mặt ông đỏ bừng, giận đến mức như muốn nổ tung.

 

“Chúc mừng sinh nhật ông nội.”

 

“Thằng điên này!”

 

Chủ tịch Heeseok dù đã yếu vẫn bật dậy, chỉ thẳng vào Yeongdeok đầy giận dữ.

 

Từ trên cao, Yeongdeok cúi xuống, nói vào loa:

 

“Cháu trai thể hiện chút tình cảm với ông thôi mà. Đừng khó chịu thế chứ. À, mẹ này…”

 

Bà Park Kyungsook – người mẹ nhợt nhạt của anh – trông như sắp ngất.

 

Không biết Yeongdeok định nói gì tiếp theo, bà hoảng hốt nhìn anh.

 

Anh mở miệng như thể sẽ phơi bày hết mọi chuyện… rồi lại ngậm miệng, mỉm cười đầy ẩn ý.

 

Sau đó, anh nhảy xuống khỏi bàn và đạp đổ nó, khiến mớ tờ rơi gà rán bay tán loạn.

 

Tiếng xì xào trong sảnh ngày càng lớn.

 

Yeongdeok biết rõ bản thân trông chẳng khác gì một kẻ điên nhưng anh chẳng quan tâm.

 

Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy mình thực sự buông bỏ tất cả.

 

Một cảm giác sảng khoái, tự do y hệt khi anh từng hành động nông nổi ở kiếp trước.

 

Sau màn tung tờ rơi khuấy động đám đông, Yeongdeok tiến đến trước mặt ông nội và đưa bó hoa gà.

 

“Quà cho ông, ông nội.”

 

Gương mặt Heeseok – gồng lên để kiềm chế cơn giận – hiện ra ngay trước mặt cậu. Ông sắp bùng nổ.

 

Yeongdeok vẫn chờ phản ứng từ ông thì bà Kyungsook bước tới.

 

Ngay khi anh quay lại nhìn bà, một cái tát giáng thẳng vào má.

 

BỐP!

 

Đầu Yeongdeok nghiêng hẳn sang một bên, kính râm rơi xuống sàn.

 

Anh chậm rãi xoa má, ngước lên, thấy gương mặt bà mẹ đầm đìa nước mắt.

 

“Đồ điên…”

 

Yeongdeok nở một nụ cười nửa miệng.

 

“Cha Dowon, con bị gì vậy? Sao lại làm ra chuyện như thế…”

 

Bà bật khóc, úp mặt vào tay.

 

Nhưng Yeongdeok không thấy thương xót.

 

Không một chút.

 

Chỉ còn vị máu tanh nồng trong miệng khi anh bước lên một bước, thì thầm:

 

“Đừng giả vờ khóc nữa, mẹ.”

 

Nhóm dịch Bunz Zm

Edit/Trans: Mều Bếu

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo