Loren lập tức bắt tay vào kế hoạch. Cậu tận dụng một bí mật kinh doanh bị buột miệng tiết lộ bởi một công tử quý tộc trăng hoa say xỉn trong một bữa tiệc.
Bí mật đó chính là: có một gã nhà văn từng vang bóng một thời, giờ đã biến mất không tăm tích, nhưng lại đang sống lặng lẽ đâu đó. Loren tìm đến người đó – và nhờ viết hộ thư tình. Một bức thư tình mang tầm vóc nghệ thuật, thi vị và xứng tầm với... “mảnh ghép của thần.”
Người nhận ủy thác ấy chính là Elliot Brown. Và anh đã thành công trong việc tạo ra những dòng chữ đẹp đẽ, trau chuốt và đầy da diết để che đậy trái tim vốn chẳng rung động gì của Loren.
Những bức thư viết cho Arzen Teron – vị đại công tước hiếu chiến nhưng nổi tiếng yêu sách – đều khiến hắn xiêu lòng.
Sau khi xem thư, Arzen bắt đầu chủ động tìm gặp Loren thường xuyên hơn. Loren thì ra sức giả vờ ít nói, rụt rè như một đóa hoa e ấp. Và Arzen, dễ bị lừa đến ngây thơ, tin sái cổ. Ồ, mảnh ghép của thần quả là mong manh, nhạy cảm biết bao...
Cũng chính lúc ấy, Elliot bắt đầu đổi chiến thuật.
Anh dần gợi ý cho Loren thêm vài mẩu chuyện để lồng vào thư – những cuộc gặp gỡ, những sự vụ nhỏ nhặt – rồi khéo léo chỉ ra những “lỗi lầm” của Arzen: sự tàn nhẫn vô thức còn sót lại sau chiến trường, ánh nhìn sắc lạnh tựa lưỡi dao ẩn sau chiếc mặt nạ.
Tất cả những điều đó, Elliot đều biến thành những lời lẽ tưởng như tràn đầy yêu thương và lo lắng, rồi chậm rãi, nhỏ giọt… rót vào trong từng bức thư.
Anh cũng thi thoảng nhét vào vài yêu cầu nho nhỏ. Như là: muốn một nhành hoa lan chuông. Muốn lần tới được đi xem vở opera mới. Muốn đọc lại cuốn tiểu thuyết bất hạnh bị cấm lưu hành nhiều năm trước…
Arzen than phiền, nhưng vẫn đáp ứng tất cả. Hắn còn cố kìm lại phần bản tính khiến Loren sợ hãi. Đến mức có lúc còn… tự tay gỡ bỏ mặt nạ khi ở trước mặt Loren.
Loren, vốn thích một con chó biết vâng lời, chẳng hề ngăn cản Elliot giả mạo mình yêu cầu bất cứ thứ gì.
Nhưng rồi, những “yêu cầu” bắt đầu mang màu sắc kỳ dị. Trong bức thư cuối cùng, Arzen nhận được một lời thỉnh cầu: "Xin hãy nhân danh quyền lực đại công, trao trả tước hiệu Nam tước cho El Black."
Tới đây, Arzen bắt đầu suy luận hợp lý.
Có lẽ... Loren Fedette thật sự yêu El Black – nhà văn từng bị lãng quên kia. Có lẽ toàn bộ kế hoạch tiếp cận Arzen đều là để giành lại danh phận cho người yêu cũ. Chẳng thế mà cái tên El Black cứ lặp đi lặp lại trong thư, và Loren lại cố thay đổi Arzen từng chút một.
Và thế là... ngọn lửa nghi ngờ trong lòng Arzen bùng cháy như thể chỉ chờ được thắp.
Loren – kẻ viết thư như rót mật, nhưng gặp mặt lại chỉ biết gửi ánh nhìn u uất. Kẻ giả bộ ngây thơ, nhưng đôi lúc buông ra một câu táo bạo khiến người khác không rút chân ra được. Kẻ đã có cả thế giới dưới chân, nhưng vẫn muốn điều khiển cả trái tim của Đại công tước.
Một đêm kia, trong cơn ghen tuông điên cuồng, Arzen đến trước căn nhà cũ kỹ của El Black – và giết chết gã nhà văn tội nghiệp vì dám giành lấy trái tim Loren.
Nhưng khi chuẩn bị phóng hỏa đốt cả căn nhà, hắn phát hiện sự thật: El Black – kẻ viết những bức thư tình làm rung chuyển tim hắn – thật ra chỉ là người viết thuê: Elliot Brown.
Arzen thấy mình bị phản bội đến tận cốt tủy.
Ngay đêm đó, hắn lôi Loren về, cắt lưỡi, chặt tay và giam cậu trong phủ Đại công.
Đương nhiên, Bá tước Fedette nổi giận. Nhưng Arzen, mặc áo choàng mang gia huy nhà Fedette, lẻn vào hoàng cung và giết chết hoàng đế.
Hoàng thái tử, giờ đột ngột bị đẩy lên làm tân hoàng, liền thẳng tay tru di cả họ Fedette.
Loren – từ người được yêu mến nhất đế quốc – bỗng chốc thành phản tặc bị câm, cụt tay, không thể viết, không thể nói. Và cậu sống cả đời bên cạnh Arzen, với tư cách là “mảnh ghép của Teron.”
—
“Trời ơi, căng thật. Sao mà u ám, tiêu cực dữ vậy chứ…”
Elliot ngồi bên bàn, rùng mình.
Trong mắt anh, chẳng ai trong cái truyện này còn giữ được tỉnh táo.
Việc anh từ chối yêu cầu của Loren là điều dễ hiểu. Dù Loren có giận dữ, thậm chí bóng gió đe dọa, Elliot vẫn không thể đồng ý.
Vì thảm kịch bắt đầu… chính từ khi những bức thư tưởng như chân thành ấy thật ra là được thuê người viết.
Huống hồ, Elliot hiện tại đâu còn là nhà văn El Black như trong truyện. Anh không có đủ văn tài để làm vừa lòng một Đại công tước lạnh lùng như Teron. Trước khi xuyên vào thân xác Elliot Brown, Lim Seong-sik ở Hàn Quốc chỉ là một người yêu đọc sách – chưa từng viết tiểu thuyết nào ra hồn.
Khả năng duy nhất anh có... là cười lịch sự với khách hàng dù bị chửi sấp mặt.
“Phải chi xuyên vào làm quản gia hay gì đó thì đỡ khổ. Chứ làm ‘nhà văn’... cái gì mà nhà văn chứ...”
Elliot thở dài. Nhìn chồng thư từ chất trên bàn mà không biết phải xử lý ra sao.
…Khoan đã. Quản gia?
Elliot đang gục đầu vật vã thì bỗng dưng bật dậy. Làm con mèo đen Camembert phía sau giật mình, “Gào!” một tiếng.
“Xin lỗi, xin lỗi. Nhưng Camembert à, tao nghĩ ra cách kiếm tiền rồi!”
Camembert chỉ nhướng mắt một cái kiểu im đi, rồi lại đặt cằm lên chân như cũ.
Elliot lôi ra một tờ giấy, bắt đầu viết gì đó rất dài. Sau khi hong khô mực, anh cẩn thận cầm theo và bước ra khỏi nhà với nét mặt nhẹ nhõm hơn hẳn.
Đã không sống theo cốt truyện gốc, lại cũng chẳng có khả năng viết lách, thì tội gì cứ cố bám lấy cái nghề “viết thư thuê” làm gì? – anh tự nhủ. Chỉ cần đủ tiền ăn, tiền nhà, và tiền mua đồ ăn cho Camembert là đủ rồi.
Anh từng là "nhân viên xuất sắc của tháng", lăn lộn qua đủ các ngành dịch vụ. Giờ chỉ cần quay lại con đường ấy, là sống được.
Cơ thể Elliot Brown này hơi gầy yếu, nhưng không có bệnh gì nặng. Có lẽ chỉ vì rượu chè, ăn uống thất thường, không vận động, không ra nắng… và hút thuốc lá triền miên. Chứ về cơ bản, vẫn còn dùng được.
Vấn đề là: nghề dịch vụ đòi hỏi thể lực cực kỳ cao. Muốn quay lại đi làm, anh phải phục hồi sức khỏe trước đã.
Việc mình xuyên vào đây như thế nào, hay thân xác gốc của Elliot hiện ra sao, Lim Seong-sik ngoài kia thế nào… tất cả đều là điều anh không tài nào biết nổi.
Tuần vừa rồi, anh cũng lo, cũng sợ, cũng căng thẳng đến bứt tóc.
Nhưng cuối cùng, vẫn chỉ có một câu trả lời duy nhất:
“Hãy làm những gì mình có thể.”
Việc giải quyết được vụ quy luật linh hồn gì đó ư?
→ Không làm được.
Lo lắng có giúp quay về làm Lim Seong-sik không?
→ Không.
Suy nghĩ nhiều có ra được đáp án không?
→ Cũng không.
Thứ duy nhất anh làm được lúc này là: kiếm cái ăn, đóng tiền nhà, và nuôi con mèo.
Vì vậy, Elliot đã mang theo một thứ.
“Tôi có rất nhiều kinh nghiệm lao động chân tay. Bảo gì làm nấy.”
Anh đưa tờ giấy cho bà Kelly – chủ nhà của mình, người đang ngó anh với ánh mắt khó hiểu. Và để hoàn thiện màn trình diễn, anh nở nụ cười thương hiệu "nhân viên ưu tú tháng trước."
Cần người làm thuê không ạ? Tôi giá rẻ, siêng năng, không kén việc đâu.
* * *
Một gã nghệ sĩ sống bê tha trong rượu và thuốc lá với danh nghĩa “viết văn”, lại còn đang ở giai đoạn cuối của trầm cảm đến mức hở tí là dọa tự tử — chẳng có chủ nhà nào lại vui vẻ nhận kẻ như vậy làm người thuê cả.
Bà Kelly, một thường dân bình dị (dù chính bà cũng thường than phiền chỉ sở hữu vài căn nhà quanh khu phố Rustique), gần đây đang phải đau đầu vì một tên phiền phức bậc nhất: Elliot Brown.
Tờ “sơ yếu lý lịch” mà Elliot mang tới chẳng qua là thứ giống như thư giới thiệu mà mấy người hầu nhận từ chủ cũ. Bản thân bà Kelly thừa biết hắn là loại người thế nào, nên tất nhiên mấy dòng ghi kinh nghiệm làm việc lằng nhằng kia là đồ bịa đặt cả.
Nhưng điều đó không quan trọng. Miễn là hắn trả tiền thuê nhà đúng hạn là được.
Vậy nên bà mới chợt nhớ ra một chuyện từng nghe lướt qua: ông chú của bạn của chị họ tám đời của em gái ông Cheron—một trong các người thuê khác của bà—đang tìm một người phụ giúp.
Thế là bà Kelly giới thiệu Elliot tới đó.
Lúc ấy, Elliot vẫn nghĩ mọi chuyện đang tiến triển suôn sẻ.
…Trước khi biết đó là công việc phụ tá làm vườn ở dinh thự của Đại công tước Teron.
“Cậu nói từng làm công việc gì cơ?”
Người làm vườn trung niên là một gã đàn ông to lớn, thô kệch, cánh tay to như vung nồi, đang cầm một chiếc kéo tỉa cây khổng lồ.
Muốn về nhà quá. Không, bình tĩnh, trước hết cứ…
Ngay từ khoảnh khắc bước vào dinh thự và nhận ra đây là tư dinh của Arzen Teron, bản năng sinh tồn trong Elliot đã rung chuông báo động. Nhưng anh cố ép bản thân phải bình tĩnh lại.
Kế hoạch là: âm thầm làm hỏng buổi phỏng vấn, rồi chuồn.
Elliot nở một nụ cười lễ phép và đưa sơ yếu lý lịch ra.
“Thưa ngài, tất cả đều có ghi ở đây. Đáng tiếc là… tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm trong lĩnh vực làm vườn—”
“Ta không biết đọc chữ. Cậu nói miệng đi.”
“À… vâng ạ. Tôi từng làm việc ở công viên, nhà hát, quán trà, nhà hàng, quán trọ và cửa hàng. Ngoài ra còn có kinh nghiệm tư vấn tâm lý qua… à, qua thư từ, và từng làm bảo mẫu. Tổng cộng là sáu năm phục vụ khách hàng.”
Elliot vốn quen với việc trả lời lịch sự, nên dù có định trốn cũng không ngăn nổi bản năng “dịch vụ khách hàng” mà nói năng nhã nhặn.
“Làm gì mà lắm việc thế? Không ở yên một chỗ được à?”
Gã làm vườn nhíu mày, đôi lông mày rậm rì nhăn lại.
Elliot khẽ cười chua chát.
Dù đi đến đâu cũng được vinh danh là ‘nhân viên xuất sắc’, được chủ thuê quý mến hết lòng…
Ấy vậy mà tại sao Elliot Lim Seong-sik Brown lại cứ phải đổi việc xoành xoạch như thế?
Cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com. Vui lòng đọc tại website chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Còn tiếp…