Trái Tim Cuồng Nhiệt - Chương 22 - (H)

“A, a a, Tae Hyeon.”

“Ư, hức!”

“Thả lỏng người ra, banh chân ra nữa. Haa, hít thở sâu vào.”

Dù vẫn đang nói chuyện, nhưng hắn không hề dừng lại, mà cứ thế liên tục nhét mạnh, nhét mạnh vào sâu bên trong Tae Hyeon cho đến tận giữa ‘cây gậy’ của mình. Mặc dù đã đâm sâu, chạm đến tận vách trong và đến chỗ bị chặn lại, nhưng hắn vẫn chỉ mới nhét vào được một nửa. Tae Hyeon thì ngửa cổ ra sau, tinh thần bay mất, hơi thở thì thở dốc, gần như thở không ra hơi.

“Á, Hít thở ra đi. Như này có khác gì tôi đang cưỡng hiếp anh đâu.”

“Haa, á… hức.”

“Không làm được à? Mệt hả? Thấy không, tôi đã bảo là để tôi nới lỏng ra cho rồi mà. Hả?”

Kwon Raei ôm lấy hai chân Tae Hyeon, bắt đầu chậm rãi thúc hông. Dù không phải là động tác thô bạo gì, nhưng Tae hyeon chắc chắn sẽ khó mà chống đỡ nổi. Mỗi lần bị đâm vào, lớp da thịt ửng hồng bên trong lại bị hút vào, rồi lại bị kéo ra, khoét sâu vào những nơi mà ngón tay không thể chạm tới. Cảm giác như cơ thể bị xé toạc từ bên trong, cái lỗ nhỏ hẹp mà dương vật của Kwon Raei đang ra vào khiến mông anh run lên bần bật.

“Thả lỏng ra tí đi, tôi sẽ làm cho anh thoải mái. Tôi tiêm cả thuốc an thần…….là để cho Taehyeon thấy thích nên tôi mới phải làm vậy đó!”

“Á khục, hức…hức…!”

“Bên trong vẫn còn chật quá biết làm sao giờ. Tôi nói không sai mà. Đáng lẽ phải nới lỏng ra nữa mới được. Hay là thôi rút ra luôn nhé?”

“Không, không phải… Chỉ là…! Ư, xin cậu đó… nhanh lên đi.”

“Chắc phải rút ra thôi. Rút ra rồi để tôi dùng ngón tay vuốt ve cho anh nhé. Bên trong, a… a… bên trong Tae hyeon siết chặt quá. Ư… ư…”

Kwon Raei xâm nhập và chiếm lĩnh đến tận sâu thẳm bên trong Tae Hyeon. Tất cả đều là hắn. Nếu ngước đầu lên, gương mặt trắng muốt như tuyết của Kwon Raei sẽ đổ ập xuống Tae Hyeon. Ánh mắt của hắn cũng vậy.

Tae Hyeon vươn cả hai tay nắm chặt lấy Kwon Raei. Vừa ôm lấy lưng hắn, vừa tựa trán lên vai, giữ chặt không rời. Nếu lỡ buông tay khỏi Kwon Raei, anh sợ rằng thứ đang cắm sâu kia sẽ bị rút ra và hắn sẽ lại dùng những ngón tay đó.

Cơn đau âm ỉ, cảm giác nhục nhã đến thấu xương, và cú sốc nghiền nát.

Tae Hyeon vừa cào cấu tấm lưng xăm trổ kín mít của hắn, vừa khẽ rên khe khẽ. Hai thân hình vạm vỡ quấn chặt lấy nhau, khiến chiếc giường kêu cót két không ngừng, như thể gào thét. Tiếng thở hổn hển càng lúc càng thêm gấp gáp. Cả hai người đều đẫm mồ hôi.

“A… A! Tae hyeon… A…”

“Ư… hức!”

“A, thích quá. Trời ơi, làm sao bây giờ. Chắc tôi sắp ra mất.”

Kwon Raei tăng tốc, lắc mạnh eo, bắt đầu thúc mạnh vào. Cứ thế liên tục dùng cái thứ như hung khí đó thúc mạnh vào bụng, càng lúc càng lút sâu hơn, hắn xâm chiếm đến tận những nơi sâu kín nhất. Cót két, cót két, cót két. chiếc giường rung lắc dữ dội, ga giường thì xộc xệch hết cả.

“Ha, á… á! Hức…!”

Tae Hyeon nhăn nhúm cả mặt mày, rên rỉ không thôi. Ruột gan anh như bị cào xé, móc ngoáy bằng cái cào sắc nhọn. Đã vậy, chỗ đó còn nóng ran như thiêu đốt, khiến nửa thân dưới anh như muốn tê liệt.
Kwon Raei thì sướng phát điên, vừa túm lấy mảng thịt mông của Tae Hyeon mà bóp mạnh, vừa thúc eo lên tới tấp. Cử động mạnh bạo như đóng cọc.

Á!”

Giật nảy lên, lưng Taehyeon cong bật như con cá bị ném lên bờ. Trong đôi mắt thở dốc của Tae Hyeon, sức lực dần tan biến. Cuộc hành xác dài dằng dặc cuối cùng cũng sắp sửa đi đến hồi kết.

Ngắm nhìn con ngươi Tae Hyeon giãn rộng, Kwon Raei vừa xuất tinh, vừa run bắn lên. Cơn khoái cảm tột độ khiến đầu óc hắn trống rỗng. Dù có dùng ma túy, chắc cũng chẳng thể đạt được đến cơn khoái cảm cỡ này.

Tae Hyeon run rẩy, vặn vẹo nửa thân dưới, Kwon Raei lật úp người anh lại, dùng tay banh rộng hai bên mông. Dòng tinh dịch đặc quánh, nhớp nháp trào ra từ lỗ huyệt. Kwon Raei như bịt nút lại, tiếp tục ấn dương vật của mình vào, thúc sâu bên trong.

Vừa bắn xong đáng lẽ phải nghỉ ngơi nhưng Kwon Raei lại có vẻ chẳng hề mảy may nghĩ đến chuyện đó.

“Tae Hyeon, bên trong… ổn chứ?”

Không hiểu sao hắn lại hỏi câu đó, rõ ràng là trông anh chẳng ổn chút nào.

Kwon Raei một lần nữa chậm rãi đâm ‘cái đó’ của mình vào sâu trong cơ thể Tae Hyeon. mồ hôi anh túa ra từ gáy, từng giọt rơi tí tách, nghẹn ngào đón nhận Kwon Raei.

Giờ đây, anh chẳng còn nhìn thấy mặt hắn nữa, chỉ thấy mỗi tấm ga giường trắng xóa. Thế nhưng, ngay trong khoảng trắng xoá đó, gương mặt Kwon Raei tự động hiện lên trong tâm trí anh.

“Ư… hức…”

Đôi mắt cong quyến rũ và đôi môi mỉm cười lả lơi, con ngươi màu xanh xám băng giá huyền ảo. Mỗi lần Kwon Raei cắm sâu ‘cái đó’ vào bụng anh, sự tồn tại của hắn như thể phủ trùm lên, ập đến trên từng hành động hắn trao cho. Hai người như hòa làm một, không còn trận chiến nào khốc liệt hơn thế nữa.

Giờ đây, mỗi khi thúc mạnh, tinh dịch sủi bọt lại trào ra ‘ào ào’ từ lỗ huyệt. Mồ hôi, tinh dịch, rồi cả nước bọt cũng chảy ra từ miệng anh, hé mở vì tiếng rên rỉ. Đôi mắt mất tiêu cự, giật giật về phía sau, rồi trợn ngược lên, để lộ tròng trắng. Từ khoảnh khắc nào đó, Tae Hyeon vừa rên rỉ đứt quãng, thô ráp, vừa bắt đầu siết chặt sống lưng. Từ sâu bên trong, có thứ gì đó đang trào lên dọc sống lưng anh.

Cảm giác run rẩy ấy, Tae Hyeon không muốn biết. Anh không thể không biết rằng đó là một phản ứng sinh lý khó chịu. Mỗi khi cái dương vật khổng lồ của Kwon Raei nghiền nát một góc nào đó bên trong bụng dưới của Tae hyeon, những lời chửi rủa lại chực trào ra khỏi kẽ răng.

Người ta mà bị kích thích thì cơ thể phản ứng là lẽ đương nhiên, nhưng trong cái cảnh nhục nhã bị cắm dương vật vào mông như thế này, thì làm sao mà thảnh thơi tận hưởng cho được. Tae Hyeon cào mạnh tay lên giường, vặn vẹo cả người. Kwon Raei nắm chặt lấy cái hông đang run rẩy của Tae Hyeon, ghì mạnh về phía mình để anh không giãy ra được. Phập! Mông bị đâm sâu vào, cảm giác tê dại trào lên.

Tae Hyeon vô thức đạt tới cao trào, bắn những giọt tinh dịch trắng đục xuống giường. Xuất tinh đến mấy lần, giờ thì nó đã loãng như nước lã. Anh lên đỉnh mà chẳng hay, người cứ thế cứng đờ ra.

Nóng rực, trơn nhớt, nặng nề, đau đớn, và, sướng……………….

“Ư… ưm…!”

Lưng Tae Hyeon run lên, cái cảm giác không mong muốn ấy từng chút từng chút một gặm nhấm dây thần kinh ngoại biên, bò lan lên.

Tae Hyeon há miệng, bật ra tiếng rên rỉ. Nghe như tiếng gào khóc.

***

Tiếng nước nhỏ giọt đánh thức tinh thần đang mơ màng của anh. Suýt chút nữa là ngủ quên mất rồi.

Tỉnh táo lại đôi chút, Tae Hyeon chậm rãi mở mắt. Khung cảnh phòng tắm mờ hơi nước hiện ra trước mắt. Ánh đèn huỳnh quang sáng trưng, bồn tắm đầy nước ấm, và những viên gạch ướt át dần dần lọt vào tầm nhìn.

Tae Hyeon đang ngâm mình thư giãn trong bồn tắm, còn Kwon Raei thì ân cần tắm rửa cho anh.

“Mệt sao?”

Hắn ta hỏi Tae Hyeon khi anh vừa trấn tĩnh lại được cơn buồn ngủ.

“Không sao.”

Tae Hyeon đáp, thở ra một hơi nặng nhọc. Cơ đùi vẫn còn run rẩy, bụng dưới thì căng tức, nhưng mức độ này thì vẫn còn chịu được. Cái cảm giác lạ lẫm nơi hậu môn bị mở rộng cũng tàm tạm chấp nhận được. Có phải lủng màng nhĩ, gãy xương đâu mà làm quá lên. Cùng lắm thì ê ẩm mình mẩy, niêm mạc bên trong rát bỏng chút thôi mà.

“Thật sự ổn chứ? Anh Tae Hyeon ít khi biểu lộ cảm xúc quá đó”

“Bảo ổn là ổn thôi. Còn cậu chủ thì có mệt không? Nên nghỉ ngơi chút đi chứ.”

“Ừm. Hahaha, Tae Hyeon à. Thật lòng mà nói, tôi chẳng thấy mệt chút nào cả.”

Kwon Raei dùng bàn tay ướt át vuốt ve gò má nhớp nháp của Tae Hyeon. Tae Hyeon giật mình khẽ run rẩy, rồi chính anh cũng ngạc nhiên. Nơi bàn tay hắn ta chạm vào bỗng ngứa ran, một cảm giác kỳ lạ dâng lên.

‘Cái gì vậy?’

Tự nhiên lại thấy bứt rứt, như muốn né tránh thì phải……………….

‘Chẳng lẽ…mình ngại nhìn mặt cậu chủ sao? Hay là… xấu hổ……?’

Tae Hyeon cụp mắt xuống né tránh, rồi tự mình giơ tay lên rửa mặt. Anh liên tục vốc nước trong bồn tắm lên táp vào mặt, Kwon Raei khẽ bật cười khúc khích, ôm lấy eo Tae Hyeon rồi cứ thế dính chặt lấy anh.

“Cứ nhìn Tae Hyeon thế này, tôi quên cả mệt mỏi luôn ấy. Cứ thấy vui vẻ, thấy mọi thứ đều tốt đẹp.”

“. . . Vậy sao.”

“Tất nhiên là tôi cũng nghĩ mình hơi vụng về, nhưng mà vẫn rất tuyệt. Hôm nay tôi có hơi mạnh bạo quá không?”

“Hả? Mạnh bạo . . . ?”

Có hả? Cũng chẳng nhớ rõ nữa. Lúc sau thì cứ bị đâm vào tới tấp, chẳng nghĩ được gì nữa rồi. Ký ức cũng bay mất một nửa rồi ấy chứ. Đâm, đâm, rồi lại đâm, hôn, đâm, ưm. . .
Chỉ có thế thôi mà.

“Trong tưởng tượng của tôi thì không phải như vậy. Tôi đã nghĩ Tae Hyeon sẽ thả lỏng hơn chút nữa, còn tôi thì sẽ thong thả . . . dẫn dắt và từ từ chiều chuộng anh.”

“Hơ.”

Dẫn dắt á? Khóe môi Tae Hyeon khẽ giật giật. Anh gượng gạo nén xuống tiếng cười khẩy chực bật ra.

“Từ lúc bắt đầu tim tôi đã đập nhanh quá rồi ấy? Đến giờ vẫn cứ thình thịch thình thịch, kỳ lạ thật. Chắc là có gì đó không ổn rồi.”

Kwon Raei vùi mặt vào vai Tae Hyeon, lẩm bẩm. Giọng lầm rầm nghe không rõ. Tim Kwon Raei đập mạnh đến vậy sao? Có lẽ vậy thật. Chỉ nhớ là tim anh lúc đó cũng đập dữ dội lắm.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo