Vào thời điểm đó, anh và cậu chủ gần như là người lạ, chứ đừng nói đến có mối liên hệ gì đặc biệt, và Tae Hyeon cũng chỉ là một tân binh vừa mới chân ướt chân ráo vào Gyeongjung, nhưng anh đã hành động như vậy. Sự bắt nạt đơn phương mà tất cả người trong khu biệt thự đều làm ngơ, sự bất công bạo lực được ngụy trang dưới cái mác “trẻ con đánh nhau” rồi lờ đi, có lẽ Tae Hyeon chỉ muốn thiêu rụi đi tất cả những điều đó.
Nơi đó, tất cả mọi người đều đặt nỗi đau của bản thân lên trên nỗi đau của Kwon Raei, nhưng dường như với Won Tae Hyeon, nỗi đau của Kwon Raei lại như chính nỗi đau của mình.
Vậy nên, có lẽ anh đã muốn bảo vệ cậu chủ nhỏ bé ấy.
Bị lôi đi đánh đập hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn cứ đứng ra che chở.
Dù sao thì, Won Tae Hyeon lúc đó ngoài sự liều lĩnh, độc ác và máu lạnh ra thì chẳng còn gì.
Dù sao thì cũng là kẻ dưới đáy xã hội, bản thân cũng chẳng còn gì, cũng chẳng có mục tiêu hay ý chí gì muốn đạt được ở Gyeongjung. Chỉ là không còn nơi nào để đi nên mới tìm đến đây, và rồi ở đây, anh lại bị đối xử như hòn đá cô độc, bị đẩy đến khu biệt thự hẻo lánh nhất để chăm sóc cho cậu chủ Raei, người bị ức hiếp nhất.
‘Dù sao thì mình cũng khỏe mạnh hơn một đứa trẻ mười tuổi.’
Cứ thế, hết lần này đến lần khác, anh liên tục can thiệp vào những hành động tàn ác của cậu chủ Sang Oh, hết bị đánh rồi lại đứng lên, lặp đi lặp lại như vậy, rồi tin dữ cũng ập đến. Bà vợ cả đã chết…….
Ngộ độc thuốc…………………
Won Tae Hyeon, một kẻ cấp thấp, không thể biết được thông tin chi tiết, nhưng dù sao thì, sau khi bà vợ cả qua đời, anh cũng không còn bị lôi đến khu nhà chính để ăn đòn nữa. Đương nhiên, cậu Sang Oh cũng không còn mò đến khu biệt thự nữa.
‘Thì ra là vì vậy.’
Nghĩ lại thì, cũng khoảng thời gian đó. Kwon Raei, trong vô vàn người, lại chỉ nhất định nghe theo mỗi mình Won Tae Hyeon.
‘Chẳng lẽ cậu chủ đã biết hết mọi chuyện……..’
Khi đó Kwon Raei mới chỉ mười tuổi, có lẽ không thể biết hết được tình hình xung quanh. Tae Hyeon cũng không hề hé răng, và chắc chắn cũng chẳng ai giải thích cặn kẽ mọi chuyện cho Kwon Raei, nên có lẽ hắn ta không biết cũng là điều đương nhiên.
Mặt nước lay động.
Ánh đèn xanh biếc phản xạ lung tung, tạo nên khúc xạ ánh sáng ảo diệu. Và hình ảnh Kwon Raei tự do vùng vẫy trong làn nước ấy mang một vẻ đẹp lay động lòng người. Giống như một bức danh họa vượt thời gian, khơi gợi cảm xúc cho người xem, người đàn ông ấy, người từng khiếp sợ làn nước đến vậy, giờ đây lại bơi lội tự do trong đó như thể lãnh địa của mình, thật uy nghiêm và vĩ đại. Thật thuần khiết và tuyệt vời. Đẹp đến mức muốn khắc ghi khoảnh khắc này vào võng mạc để lưu giữ mãi mãi.
Để có thể chế ngự được nỗi sợ nước đến vậy, chắc chắn hắn ta đã phải nỗ lực không ngừng.
Hình xăm kín mít trên lưng và cánh tay cũng vậy. Kwon Raei, người chỉ cần một chút đau đớn nhỏ thôi cũng đã than vãn tìm đến anh. Để xăm hết những hình xăm đó, hắn ta đã phải chịu đựng bao nhiêu thời gian, bao nhiêu đau đớn đây.
Kwon Raei bé nhỏ ngày xưa đã trải qua bao nhiêu gian khổ để trở thành Kwon Raei của hiện tại……..
Biết bao nhiêu…………….
‘Ha ha.’
Thật nực cười.
Thật mâu thuẫn thay, anh lại thấy tiếc nuối cho dòng thời gian đã trôi qua.
Chính bản thân Won Tae Hyeon hiện tại còn định nghĩa khoảnh khắc hiện tại bên cạnh Kwon Raei chỉ là thoáng chốc, là thứ phù du sớm nở tối tàn. Rõ ràng là anh muốn mọi thứ thay đổi ngay lập tức, nhưng những gì đã thấy đổi lại khiến anh đau lòng.
Anh tự trách mình đã không thể dõi theo sự trưởng thành của hắn.
Nếu là anh của ngày xưa.
Nếu là Won Tae Hyeon của thời điểm đó.
‘Thì đã không như vậy rồi.’
Anh không quan tâm Won Tae Hyeon ba mươi tuổi đã đạt được sức mạnh to lớn nào, nắm giữ quyền lực hay địa vị gì nảo. Chỉ là nếu là anh, anh sẽ đưa ra một lựa chọn hoàn toàn khác với bản thân ở tuổi ba mươi. Anh sẽ dõi theo, giúp đỡ và trân trọng sự trưởng thành của Kwon Raei.
Dốc hết toàn lực, anh sẽ dâng hiến tất cả những gì tốt nhất có thể cho tương lai của Kwon Raei. Giống như anh bây giờ đang làm vậy.
‘Đã có đáp án chắc chắn đúng rành rành như thế, sao mình lại chọn sai cơ chứ?’
Đôi mắt đen láy của Tae Hyeon khẽ run rẩy. Bọt nước sủi tăm dữ dội, mái tóc trắng muốt bồng bềnh trong làn nước, và thân hình trắng ngần rắn chắc như tượng điêu khắc bằng đá cẩm thạch……………….
Kwon Raei hít một hơi thật sâu rồi lặn xuống đáy bể, tiến về phía vị trí Tae Hyeon đang quan sát.
Như thể đang đối diện với nàng tiên cá trong bể nước, gương mặt hắn dần tiến lại gần qua lớp kính.
Đôi mắt xanh xám huyền bí, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc, và hơi thở tan ra thành những bong bóng khí xinh đẹp. Tất cả những gì anh nhìn thấy đều quá đỗi tuyệt vời.
Khi xuống đến đáy bể, hắn dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên chỗ có gương mặt của Tae Hyeon. Thu hút sự chú ý xong, hắn ta chống hai tay xuống đáy bể rồi trao cho Tae Hyeon một nụ hôn lên vách kính.
Sau khi rời môi, hắn mấp máy môi, dùng cử chỉ khẩu hình để nói.
‘Cái gì…………….’
Tae Hyeon nửa tỉnh nửa mê, chỉ biết ngây người nhìn hắn.
Hình dáng miệng lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng Tae Hyeon cũng hiểu ra ý nghĩa của câu nói. Kwon Raei đang gọi Won Tae Hyeon.
‘anh Tae Hyeon………………?’
Đáp lại tiếng gọi của hắn, Tae Hyeon như bị thôi miên vươn tay lên. Nhón chân đặt lòng bàn tay lên trần nhà, và như thể đã chờ đợi, Kwon Raei cúi đầu xuống, đặt môi lên lòng bàn tay Tae Hyeon qua lớp kính. Những bong bóng khí lan tỏa bên cạnh gương mặt hắn, ngăn cách hai người chỉ là một vách kính mỏng manh.
“Không thể nào,” anh nghĩ, lòng bàn tay nóng rực như lửa đốt.
Khoảnh khắc hắn gọi tên anh, tìm anh, và đặt môi mình lên lòng bàn tay anh, tất cả dường như bị ngọn lửa thiêu đốt, nóng bỏng đến nghẹt thở.
‘Chỉ là, mình đơn thuần chỉ là nhảy xuống hồ bơi thôi mà.’
Tại sao lại là Kwon Raei?
Rốt cuộc tại sao hắn ta lại đối xử với Won Tae Hyeon đến mức này…
‘Chẳng lẽ là vì sự phản kháng khi bị từ chối, vì cảm giác hồi hộp khi theo đuổi, hay chỉ là một khoảnh khắc lầm tưởng, ảo mộng nhất thời?’
Anh bỗng tò mò về cảm xúc của hắn ta, thứ mà người ta vẫn thường gán cho cái mác là “tình yêu trẻ con”.
Có lẽ chẳng có gì tốt đẹp để mà tìm hiểu sâu xa. Cứ lặng lẽ chờ đợi cơn gió này thổi qua thì tốt hơn.
‘Nhỡ đâu, chỉ là nếu như, mình đã lầm thì sao?’
Nếu cảm xúc của Kwon Raei là tuyệt đối, đủ để hắn ta nói về vĩnh cửu, bàn luận về bất biến, thì anh phải làm sao?
Won Tae Hyeon chẳng biết gì về tình yêu, cũng chẳng có tài cán gì để phân biệt nó. Chắc là không thể nào có chuyện đó được, nhưng lỡ như đây không phải là cơn gió thoảng qua, mà là điều gì đó sâu sắc hơn thì sao? Nếu như ngày hắn ta chán ghét Tae Hyeon như hắn ta đã từng hùng hồn tuyên bố, không bao giờ đến thì sao? Nếu như hắn ta thực sự muốn dành trọn cả cuộc đời mình cho Won Tae Hyeon thì sao?
Vậy thì,
lúc đó…
lúc đó Won Tae Hyeon phải làm gì đây?
Bong bóng khí dần tan đi. Và qua lớp kính trên đầu, anh thấy gương mặt Kwon Raei đang nhắm nghiền mắt, in sâu vào giữa những ngón tay của Tae Hyeon đang chạm vào trần kính. Hình ảnh phản chiếu của làn nước xanh biếc tạo thành những vệt bóng như mạng lưới trên khuôn mặt hắn, vừa thần bí lại vừa trang nghiêm. Vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ. Một dáng vẻ mang đồng thời vẻ đẹp thuần khiết mong manh dễ vỡ, và sự kiên định vững chắc như kim cương, biểu tượng của sự bất biến.
Hắn ta cứ giữ nguyên tư thế hôn lên lòng bàn tay Tae Hyeon cho đến khi dường như cạn hơi, rồi từ từ mở mắt.
Đôi mắt màu tro xám pha lẫn chút xanh lam một cách hài hòa. Đôi mắt ấy, vừa như thủy tinh, lại vừa như bảo ngọc, nhuộm màu Tae Hyeon bằng một cảm xúc xa lạ. Won Tae Hyeon, người chưa từng biết sợ hãi, bỗng thấy sợ hãi, Won Tae Hyeon, người luôn vượt qua mọi khổ đau, bỗng thấy khổ đau.
Cảm giác ấy tựa như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt cổ.
Ánh mắt hắn ta hướng về Tae Hyeon quá đỗi thẳng thắn và mù quáng, nó bộc lộ trọn vẹn khát vọng cháy bỏng, sẵn sàng tan vỡ vì người mình yêu, khiến Tae Hyeon cảm thấy bản thân mình không dám gánh chịu thứ tình cảm ấy.
Kwon Raei nín thở dưới nước rất lâu, vẫn tiếp tục hôn lên lòng bàn tay Tae Hyeon cho đến khi thực sự hết dưỡng khí mới chịu ngoi lên mặt nước. Hắn chống hai tay xuống thành hồ, nhẹ nhàng trườn người ra khỏi làn nước. Những giọt nước bắn tung tóe phản chiếu ánh đèn, lấp lánh như pháo hoa rực rỡ, Kwon Raei vươn dài đôi chân, dứt khoát bước lên khỏi hồ bơi, như thể muốn rũ bỏ hết mọi vướng bận.
Nước theo vóc dáng cao lớn của hắn nhỏ tong tong xuống sàn.
Tae Hyeon lặng lẽ thu mình vào bóng tối, chỉ im lặng quan sát cảnh tượng ấy.
Kwon Raei, người vẫn còn ướt sũng, vuốt ngược mái tóc ra sau, bước đi giữa sân thượng lộng gió. Hắn mở cánh cửa kính đang đóng chặt, trở vào bên trong nhà và từng bước tiến lại gần Tae Hyeon. Nước từ người hắn vẫn không ngừng nhỏ giọt, tạo thành vệt dài trên sàn nhà.
“Anh Tae Hyeon. Anh thấy hết rồi chứ?”
Lúc này Tae Hyeon mới giật mình hoàn hồn, vội vàng bước tới chỗ Kwon Raei. Trời lạnh thế này, lại còn đêm khuya trăng đã lên cao, mà cứ để người ướt lướt thướt như vậy thì cảm lạnh mất. Anh bước lên bậc thềm, đến gần Kwon Raei đang đứng ở cửa, đưa tay lên lau mặt cho hắn.
“Vâng, tôi thấy hết rồi. Tôi đã rất ngạc nhiên. Nhưng trời lạnh thế này… Cậu thật là liều lĩnh.”
Da hắn chạm vào tay Tae Hyeon lạnh buốt như băng. Tae Hyeon vừa gạt hết những sợi tóc ướt dính bết vào trán Kwon Raei, vừa lộ rõ vẻ không hài lòng. Kwon Raei chỉ khẽ mỉm cười, dường như chẳng bận tâm đến cái lạnh chút nào.
“Nhưng anh Tae Hyeon đã chìa tay ra cho tôi rồi còn gì.”
Kwon Raei nắm lấy bàn tay Tae Hyeon đang lau mặt mình, kéo đến gần môi. Hắn lại hôn lên lòng bàn tay anh như lúc nãy, đôi mắt cong cong ý cười. Những giọt nước đọng trên mi mắt hắn lăn dài xuống, rơi tí tách trên đầu ngón tay Tae Hyeon. Nước lạnh, và đôi môi hắn cũng lạnh giá.