Trái Tim Cuồng Nhiệt - Chương 39 - (H)

Mỗi khi hắn ta chớp mắt. Những giọt nước đọng trên hàng mi ướt của hắn ta lại lấp lánh. Trông như sương sớm.

“Tôi đã rất xao xuyến.”

“Thật tuyệt vời.”

Kwon Raei thè lưỡi ra và từ tốn hôn lên lòng bàn tay của Tae Hyeon. Cánh tay của hắn đã vòng qua eo Tae Hyeon từ lúc nào không hay. Ôm chặt Tae Hyeon, hắn liếm các đường chỉ tay bằng lưỡi và áp sát cơ thể. Tae Hyeon cố gắng đẩy hắn ta ra, nhưng bàn tay ôm sau lưng anh vẫn mạnh mẽ và kiên quyết. Càng cố tránh né, anh càng bị giữ chặt và chỉ càng thêm ẩm ướt.

“Khoan đã, ư.”

Có lẽ anh đã lùi lại mà không hề hay biết.

Lưng Tae Hyeon chạm vào một bức tường lõm, “bụp”. Lưng anh va vào cửa thang máy mà cả hai vừa bước ra. Kwon Raei dồn Tae Hyeon vào chỗ không thể lùi thêm được nữa, rồi cười khúc khích và bất ngờ nói ra một câu.

“Và nữa. Thật ra thì chẳng có con côn trùng nào cả mà.”

“Dạ, dạ vâng………………?”

“Đêm hôm trước ấy. Hôm đó……………… chẳng có con côn trùng nào bên tai tôi cả.”

“Chẳng có tiếng động nào, cũng chẳng có cảm giác gì. Tae Hyeon chỉ là chạm vào tôi thôi, đúng không?”

Kwon Raei cười khúc khích và di chuyển môi đến ngón trỏ của Tae Hyeon. Nhẹ nhàng dùng răng cắn và gặm đầu ngón tay, hân truy hỏi với giọng điệu đầy chắc chắn.

“Chính bàn tay này của Tae Hyeon. Tae Hyeon đã đánh thức tôi khi tôi đang ngủ.”

“Tôi đã rất thích đấy.”

Kwon Raei mút mát ngón tay rồi nhả ra. Miệng hắn không lạnh nhưng bên trong lưỡi hắn lại nóng rực. Tae Hyeon nhíu đôi mày đen lại và quay mặt đi. Anh không biết phải trả lời hắn ta thế nào. Trong lòng anh rối bời và ngột ngạt vô cùng, như thể có một trận lở núi trong ngực.

Tae Hyeon không hề đáp lại, nhưng Kwon Raei vẫn cười như thể không quan tâm và quấn lấy anh. Hắn buông ngón tay ra rồi ngay lập tức hôn lên mặt Tae hyeon. Chống tay lên cửa thang máy và giam Tae Hyeon giữa vòng tay, hắn ấn môi lên má anh. Nước từ người Kwon Raei nhỏ xuống, khiến cả người Tae Hyeon cũng bắt đầu ướt theo. Cứ thế này, có lẽ anh sẽ ướt sũng mất.

“Tae Hyeon này, chúng ta… hai chúng ta… Kwon Raei và Won Tae Hyeon, sống cùng nhau thế này… chẳng phải rất tuyệt sao?”

Kwon Raei như một dây leo quấn lấy Tae Hyeon. Hoặc như một con thú săn mồi vồ vập. Hắn ta cuống cuồng hôn Tae Hyeon, tìm kiếm bờ môi, hôn tới tấp, tay lần mò xuống eo và những ngón tay lạnh lẽo luồn vào bên trong áo phông. Tae Hyeon cẩn thận ngăn cản, cố gắng không khơi gợi hắn ta thêm.

“……Khoan đã. Cậu sẽ bị cảm lạnh đấy. Đừng làm thế này nữa, đi tắm nước ấm đi đã rồi tính sau.”

“Tôi yêu anh.”

“Tae Hyeon là tất cả của tôi. Vậy nên Tae Hyeon cũng hãy cho tôi… chỉ một chút thôi, xin anh, chỉ một chút thôi cũng được.”

“Cậu chủ. Không phải là lúc làm chuyện này ở đây. Không được.”

“Tôi không đòi hỏi tất cả đâu. Chỉ một chút thôi mà. Ngay lúc này, chỉ cần anh biết rằng tôi khao khát anh đến mức nào thôi là đủ rồi.”

Hắn ta cắn môi dưới của Tae Hyeon và dùng lưỡi miết mạnh, đầy nhục dục.

Nếu bình tĩnh mà xét, thì đó cũng chẳng phải là những lời nói khác lạ gì so với mọi ngày. Vẫn là cái kiểu giọng điệu, những câu chữ, và nội dung mà anh đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi. Cứ nghe rồi cho qua là xong. Thế nhưng hôm nay, đầu óc Won Tae Hyeon như thể bị tắc nghẽn hoàn toàn, những câu từ mà người kia thốt ra cứ nghẹn ứ lại trong cổ họng anh. Anh biết mình phải gạt bỏ chúng ngay, nhưng đầu óc anh cứ quay cuồng.

“Ư, ư.” Tae Hyeon sốt ruột đẩy hắn ta ra nhưng rồi lại bỏ cuộc, tay anh mò mẫm trên tường. Khi tìm được nút thang máy và ấn vào, cánh cửa thang máy đang đóng mở ra, tạo thành một lối thoát để anh lùi lại. Tae Hyeon lùi về phía sau, bước vào thang máy và gỡ Kwon Raei ra khỏi người.

“Tôi biết rồi. Tôi hiểu rồi nên cậu thôi đi, chúng ta đi tắm thôi.”

Tae Hyeon dùng mu bàn tay quệt mạnh miệng. Rồi khi anh ấn nút tầng 3, tầng có phòng tắm, Kwon Raei như con thú dữ mất mồi đuổi theo và vồ lấy Tae Hyeon một cách thô bạo. Hắn ta bước vào thang máy ngay sau đó, túm chặt lấy vai Tae Hyeon và ấn mạnh xuống, khiến cả người Tae Hyeon bị đẩy mạnh vào vách.

“Cái gì vậy? Sao anh cứ tránh né tôi thế?”

Kwon Raei phóng ra ánh mắt lạnh lẽo. Tae Hyeon cố gắng đẩy tay hắn ta ra, nhưng hắn ta không hề nhượng bộ, vẫn đè nghiến Tae Hyeon xuống, thậm chí còn không ngại động chạm cả vào quần áo trên người anh.

“Giờ thì giả vờ không biết nữa sao? Lúc trước chẳng phải anh đã nói sẽ đường hoàng chấp nhận tôi như một người đàn ông sao?”

“Không phải vậy. Không phải là giả vờ không biết, mà là bây giờ thì hơi…”

“Bây giờ thì sao? Tại sao, chỉ vì cảm lạnh thôi ư?”

Kwon Raei thô bạo lột chiếc áo phông trên người Tae Hyeon lên khỏi đầu. Với khí thế như muốn xé toạc, chiếc áo phông trắng ẩm ướt bị kéo giãn ra và tuột khỏi người. Vẫn chưa dừng lại ở đó, hắn ta còn định cởi cả quần của Tae Hyeon. Cạp quần chun bị kéo giãn ra, chiếc quần thể thao đen tuột xuống tận mắt cá chân, kéo theo cả quần lót bên trong.

“Cậu chủ………………!”

“Đúng rồi, Tae Hyeon này. Đúng là hơi lạnh thật. Cứ thế này thì sẽ bị cảm lạnh mất, Tae Hyeon làm ấm cho tôi nhé.”

“Hức, ở đây. Không……. Không được.”

Hình ảnh hai người đàn ông đang quấn lấy nhau phản chiếu trên vách thang máy bóng loáng như gương. Cảnh tượng hai gã đàn ông cởi trần phần trên dính chặt lấy nhau hiện ra một cách trần trụi.

Kwon Raei ướt sũng từ đầu đến chân, tấm lưng rộng lớn xăm hình rồng đang bay lên. Mỗi khi bàn tay hắn ta nắm chặt và vuốt ve vòng mông của Tae Hyeon, con rồng trong hình xăm với từng chiếc vảy được khắc họa tỉ mỉ dường như sống động và uốn lượn như thật.

Thang máy đi xuống và dừng lại ở ngay tầng dưới. Cửa mở ra, hình ảnh phản chiếu của hai người đàn ông không còn hiện ra nữa. Tae Hyeon thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng sự nhẹ nhõm đó chỉ là thoáng chốc. Vì không có ai bước ra, cửa đóng lại, và hình ảnh hai người áp sát nhau lại hiện lên trên cánh cửa, giam hãm cả hai trong không gian riêng tư lần nữa.

“Giờ thì cái lỗ đã giãn ra tốt rồi.”

Kwon Raei banh rộng hai bên mông của Tae Hyeon và chụm các ngón tay lại, móc sâu vào khe mông anh. Ngón tay lạnh lẽo và ẩm ướt chạm vào khiến Tae Hyeon rùng mình ớn lạnh. Khi những ngón tay không chút do dự chen vào giữa những nếp nhăn đang khép chặt và tiến sâu vào bên trong, hàm răng trên và răng dưới của Tae Hyeon nghiến chặt lại. Cằm anh run lên.

Ngón tay ướt nên không gây đau đớn, và đúng như lời hắn ta nói, có vẻ như nó đã giãn ra thật, nhưng vấn đề không nằm ở đó. Tae Hyeon bất an cúi gằm mặt, đôi mắt cụp xuống.

Chính cánh cửa phản chiếu như gương kia mới là vấn đề.

“Ưh, ưh.”

Khi hắn ta chạm vào nơi mà hắn đã đâm vào không biết bao nhiêu lần, tiếng rên rỉ bật ra từ kẽ răng đang nghiến chặt của anh.

“Nhìn xem này, cái ‘lỗ’ của Tae Hyeon ngậm chặt ghê chưa. Chỉ mới đưa ngón tay vào thôi mà đã ngậm chặt thế này rồi. Rất là dâm đãng đấy.”

“Ngực cũng cương cứng lên rồi kìa. Chắc là đã biết tôi sắp sửa vuốt ve nên mới thế ha.”

“Tôi mong là Tae Hyeon sẽ sớm chỉ có thể lên đỉnh bằng mông thôi. Bây giờ thì phải vừa sờ ‘chỗ đó’ vừa mân mê thì anh mới xuất tinh được, nhưng sau này tôi sẽ làm cho anh chỉ cần bị đâm vào phía sau là bắn thôi. Rồi sau đó nữa thì tôi sẽ khiến anh chỉ cần được tôi chạm vào nhũ hoa là cũng đủ lên đỉnh. Tôi ước gì đến một ngày nào đó, chỉ cần tôi gọi tên Tae Hyeon thôi là anh đã cương cứng rồi.”

Ngón tay hắn ta khoét sâu vào bên trong nơi đang khép chặt. Hắn ta ghé sát đôi môi nóng bỏng vào tai Tae Hyeon và không ngừng tuôn ra những dục vọng trần trụi. Đến một lúc nào đó, anh đã không còn cảm thấy sự lạnh lẽo từ hân ta nữa. Không biết là do Won Tae Hyeon đã trở nên lạnh lẽo như Kwon Raei, hay là do Kwon Raei đã trở nên nóng bỏng, mà nhiệt độ cơ thể của cả hai đã hòa quyện vào nhau, trở nên tương đồng đến lạ lùng.

“Chúng ta sẽ cùng nhau lên đỉnh thật đã, cùng nhau ‘khai phá’ triệt để, và rồi Tae Hyeon sẽ không thể nào thoát khỏi tôi được nữa. Dù có lên giường với bất kỳ ai khác, anh cũng sẽ không thể thỏa mãn và chỉ muốn có tôi thôi. Sau này, có khi tôi đánh đập anh, anh cũng sẽ thích, bị trói rồi bị đâm anh cũng sẽ kêu sướng cho mà xem.”

“Ư hức. Ưc!”

“Tất nhiên là tôi nghĩ lúc đầu anh sẽ sợ. Chắc chắn là anh sẽ thấy ghê tởm, nhưng tôi sẽ chịu trách nhiệm với Tae Hyeon đến cùng mà. Tôi sẽ giấu anh trong vòng tay tôi cả đời, giam cầm anh lại và không bao giờ buông tha anh đâu……. Như vậy cũng đâu có sao, đúng không, ít nhất là đến mức đó.”

“Haa, khoan đã, ra ngoài, ở đây không được, ra ngoài rồi làm có được không………………. Hức.”

“Tae Hyeon này. Tae Hyeon………………. Tôi đã nói là tôi sẽ chịu trách nhiệm mà. Cứ giao phó tất cả cho tôi đi.”

Kwon Raei cong ngón tay lại và cào mạnh vào sâu bên trong. Một dòng điện yếu ớt chạy dọc sống lưng anh, khiến anh rùng mình ớn lạnh. Đúng như lời hắn ta nói, chỉ mới dùng ngón tay khều khào một chút thôi, mà cơ thể anh, như thể đã đoán trước được hành động sắp tới, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng cho những chuyện sau đó. Trong lòng anh tự nhủ, thế này thì kiểu gì cũng sẽ bị đâm thôi.

“Quay người lại. Chống tay lên tường.”

Sau khi đã ngoáy lỗ huyệt của anh đến một mức độ nhất định, hắn ta xoay người Tae Hyeon lại và bắt anh phải đối diện với bức tường. Bức tường phía này cũng được làm bằng chất liệu bóng loáng như cánh cửa thang máy. Hình ảnh hai người lại một lần nữa phản chiếu như gương soi.

“Vừa hay quá. Giờ thì vừa chịch vừa kiểm chứng xem cơ thể Tae Hyeon đang khao khát tôi đến mức nào rồi nhé.”

“……Khoan đã. Cậu chủ. Không được mà. Không cần thiết phải làm vậy đâu.”

“Nhìn cho rõ vào. Nhìn cho thật kỹ, hay là muốn vào phòng tắm không? Chúng ta sẽ làm ngay trước tấm gương thật ở bồn rửa mặt, anh chịu không?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo