Trấn Cheong Hwa - Chap 1

Tên của nơi này là trấn Cheong Hwa. Trước đây nó từng được gọi với cái tên khác, thế nhưng giờ đây, ai ai cũng gọi với cái tên đó.

Bến tàu của trấn Cheong Hwa, nơi ngọn hải đăng không chiếu sáng tới, Mu Won lẩn khuất trong đêm mù mịt.

Xem chừng đang đợi ai đó, trên tay hắn cầm một bông hoa khô.

Xung quanh Mu Won, vài người đàn ông mặc áo phông đen phía sau có mũ. Hắn cũng như thế, độc một cây đen bởi vận bên ngoài thêm chiếc áo khoác. Một lúc không lâu, hắn ta nhanh chóng đột nhiên chán nản, ngồi đánh thụp xuống hộp gỗ bên cạnh. Bên trong chiếc hộp, chiếc rìu sắc nhọn chẳng hề phù hợp với một bông hoa nằm im ngay ngắn.

Người đàn ông đứng bên cạnh hắn rút điếu thuốc ra, dùng quẹt Zippo châm lửa điếu thuốc.

Mu Won rít một hơi thuốc, ngón tay vung vẩy cánh bông hoa khô. Sáu cánh hoa xanh héo rũ run rẩy, trông thật xấu xí.

“Tao lại bị lừa nữa có phải không?”

Giọng nói khàn khàn văng vẳng từ dưới mui xe.

“Dạ, thưa anh. Em nghĩ lần này cũng thế.”

Mu Won đứng dậy, rời khỏi hộp gỗ, đồng thời cởi bỏ áo khoác đen dài, để lộ thân hình cao to vạm vỡ, thảy nó sang cho đàn em bên cạnh. Mái tóc đen sẫm được hắn vuốt lên, đôi mắt vàng kim toả sáng độc đáo. Hoa văn áo vest bên trong thực sự đầy hoa sau khi cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài trông như bóng tối.

Mu Won liếc nhìn hoa khô trên tay, sau đó bỏ vào áo vest. Hoạ tiết sặc sỡ của bộ quần áo hoàn toàn vùi lấp chúng trong túi áo.

“Saturn, mày biết gì không?”

Thoạt nhiên, đôi mắt vàng kim hướng về thành phố.

“Em không biết ạ.”

Saturn trả lời như thể trông mong.

“Chắc chắn phải đẹp.”

“Vâng?”

Saturn bối rối hỏi lại. Bất ngờ, Mu Won đưa tay nắm lấy bả vai Saturn. Khoảnh khắc lực tay siết mạnh, cảm giác xương bả vai bị vặn xoắn, nhưng cả nạn nhân lẫn kẻ động thủ đều không mảy may thay đổi biểu cảm.

“Ngay khi trông thấy mặt hắn, tao chắc chắn sẽ nghiền nát hắn ngay.”

Mu Won thì thầm, vỗ nhẹ bả vai Saturn.

“Anh sẽ làm gì nếu thằng đó xấu?”

Ha ha ha, Mu Won cười lớn trước câu hỏi lạ.

“Không đời nào có chuyện đó.”

“Dù sao thì anh cũng đâu biết mặt thằng nhóc đó đâu đúng không?”

“Tao nghĩ là sẽ tốt hơn nếu thằng lừa tao trông thật xấu xí.”

Mu Won tiếp tục nhìn về trung tâm thành phố.

“Nếu hắn xinh đẹp thì anh có định tán tỉnh không đây?”

“Lí do tại sao tao chịu trả tiền cho khuôn mặt mà.”

Mu Won cười khẩy, bắt đầu bước đi, Saturn lập tức bước theo sau đó. Phía sau lưng hắn, những tên còn lại dọn dẹp khẩn trương. Chiếc hộp gỗ được kéo đi, để lại vết đỏ sẫm màu trên nền sàn khá loang lổ.

Không nghi ngờ gì, là máu. Chúng rỉ ra từ hộp gỗ, nơi vài phút trước Mu Won vừa ngồi.

* * *

‘Mình đã mất sạch số tiền mà mình giành dụm được trong 3 năm.’

Lạch cạch, lạch cạch. Cheong Yeon di chuyển đầu cây thảo mộc, nhẹ nhàng thái nó.

Hàng hoá lẽ ra đã được vận chuyển đi lần thứ ba qua tàu buôn lậu. Đáng nói hơn hết, phải mất đến tận nửa năm mới được móc nối với thuyền trưởng của con tàu, bởi lẽ tính cách của vị thuyền trưởng hết sức thận trọng.

Kẻ môi giới có thể móc nối được với thuyền trưởng là chủ quán bar Dandelion. Thông qua công việc bán thời gian tại quán bar, Cheong Yeon nhờ đó làm thân được với bà chủ và sau cùng đã gặp được thuyền trưởng.

Nghe tin con tàu buôn lậu cuối cùng cập bến, cậu đơn giản nghĩ công việc còn lại chỉ là nhận hàng….

Cheong Yeon bất chợt sững lại trong khi cậu đang cất số đỗ thuốc.

“Nghe nói dưới bóng đèn đường chập choạng tối qua, tên khốn nạn đó lại gây sự với thuyền trưởng tàu buôn lậu à?”

“Hử? Gã họ Jang á? Ý mày là cố vấn của Feira?”

“Ừ, Feira đang lên kế hoạch không chỉ truy bắt những tàu buôn lậu mà còn bắt giữ tất cả những tên buôn lậu, thêm cả những kẻ làm việc cho chúng.”

Trong lúc phục vụ thức ăn tại quán bar đêm hôm trước, Cheong Yeon vô cùng sửng sốt trước thông tin này.

Nhiều hơn một tàu buôn lậu ra vào cảng trấn Cheong Hwa, chỉ mong con tàu mà họ nhắc đến không phải con tàu chứa số hàng hoá mà cậu đang cần. Bởi lẽ cậu có hẹn gặp thuyền trưởng vào ngày hôm sau.

Đến ngày hẹn, Cheong Yeon leo lên sườn núi, dễ dàng quan sát toàn cảnh bến tàu. Dự trù trường hợp bất trắc có điều gì đó đột ngột xảy ra. Xung quanh bến tàu hoàn toàn tối tăm, chiếc hộp gỗ lớn được đặt trên đó, những kẻ áo đen cùng mũ trùm đầu bảo vệ nghiêm ngặt.

Trang phục của họ giống hệt thuyền trưởng cùng thuỷ thủ đoàn cậu gặp trước đó. Cheong Yeon dự định sẽ ở lại xem thêm một lúc nữa rồi mới đi xuống, khi cậu chắc chắn mọi thứ đều đã an toàn. Chính vào lúc đó.

Một người đàn ông đến gần họ và vẫy tay. Xét theo bộ dạng vẫy tay công khai của gã, có vẻ là tên buôn lậu khá quen thuộc với thuyền trưởng con tàu. Thế nhưng chẳng bao lâu sau, Cheong Yeon đã phải chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng.

Cổ tên buôn lậu bị một kẻ khác mặc áo khoác đen dùng rìu vung tay, chém đứt một nửa. Những kẻ còn lại bế thi thể run lẩy bẩy ném vào chiếc hộp gỗ lớn trống không. Chiếc hộp rằng cậu đinh ninh chứa số hàng lậu, rốt cuộc chính là quan tài chứa thi thể gã.

Đưa cả hai tay bịt chặt miệng lại, Cheong Yeon lo sợ tiếng hét thoát ra, lập tức men theo con đường để đi xuống núi, nhốt chặt bản thân bên trong cửa hàng. Trong lúc di chuyển không quên ngoái lại để xem có ai theo dõi mình không.

“…Ha.”

Quả tim hệt muốn nhảy khỏi lồng ngực mỗi khi nghĩ về sự việc hôm qua.

Sáng nay, nghe tin từ chủ quán bar Dandelion, cậu biết được rằng tất cả những người trên tàu buôn lậu đều bị Feira giết chết. Đồng nghĩa với việc con tàu buôn lậu cũng rơi vào tay gã chủ Feira, toàn bộ hàng lậu đều hướng về nơi toà nhà hàng hải.

Toà nhà hàng hải, nơi cao nhất trấn Cheong Hwa. Ban đầu là nơi của chủ sở hữu Cheong Hwa sinh sống, thế nhưng những tên Feira đã giết gã ta và tước đoạt nó cách đây 5 năm.

Kể từ đó, thuyền trưởng con tàu Feira nghiễm nhiên trở thành chủ sở hữu mới của trấn Cheong Hwa. Có lẽ vì xuống từ tàu Feira, thế nên mọi người bắt đầu gọi chúng với danh xưng là “Feira”.

Feira chiếm đóng được trấn Cheong Hwa chỉ với khoảng 100 người. Giờ đây, không hiếm những kẻ thề sẽ trung thành, thậm chí chỉ để ăn bột đậu vụn rơi từ Feira.

Cheong Yeon nhặt một nhánh ngũ gia bì, cắt thành từng miếng dài chừng ngón tay rồi đóng thành túi. Sau đó đặt một tấm biển đề giá ở giữa cùng với nội dung “300gr/1 hwan (*)”. Một túi cũng được đặt giữa các loại thảo dược trưng bày trên kệ.

(*): đơn vị tiền trong tác phẩm

Cheong Yeon phủi tay, tiến lại cửa sổ. Mặc dù cửa hàng thảo dược nằm trong góc nhỏ tại trấn Cheong Hwa, nhưng đứng từ đây, cậu vẫn thấy rõ toà nhà hàng hải, nó cao ngất ngưởng, cách cậu khá xa. Điều kì lạ là có một cái cây chen giữa toà nhà, khổng lồ đến mức đâm xuyên trung tâm và lan đến đỉnh. Cheong Yeon nghe kể lại rằng bỗng một ngày nọ, cái cây xuất hiện và chẳng ai biết lí do tại sao.

Cheong Yeon quan sát toà nhà mất một lúc lâu. Sau khi cập nhật câu chuyện từ chủ quán bar Dandelion, đầu cậu lúc này chỉ một ý nghĩ.

‘Bọn chúng không xem đó là rác chứ?’

Với cậu, đó là một món vật dụng thiết yếu nhưng sẽ trở nên chẳng mấy ấn tượng đối với người thường. Thế nên cậu đoán khả năng khá cao nó sẽ bị đem ném vào thùng rác.

Quyết định xong xuôi, Cheong Yeon đi vào căn phòng phía sau cửa hàng, đội nón, mặc áo liền quần màu đen. Để phòng hờ, cậu đem găng tay làm bếp bỏ vào trong túi. Dự đoán trước một tình huống ‘được ăn cả, ngã về không’, cậu càng ra sức quyết tâm nhiều hơn.

Cậu lôi ra chiếc xe đạp cất trong cửa hàng, ngồi lên yên xe.

Phải mất độ 30 phút để đến nơi bằng xe đạp và hình ảnh gã đàn ông bị rìu chém đầu vẫn bủa vây cậu. Cheong Yeon cố xoá chúng khỏi tâm trí.

Cơn mưa rả rích vẫn tiếp tục rơi, Cheong Yeon dồn hết sức lực vào hai bàn đạp, cố gắng di chuyển nhanh hơn cùng với hi vọng rút ngắn thời gian.

* * *

Rác từ toà nhà hàng hải được tập trung tại cửa sau toà nhà, cũng chính là nơi công nhân ra vào.

Tại đây chẳng có quy trình phân loại, thế nên chai nhựa, cả thức ăn thừa, vô số nhiều loại rác thải bị trộn lẫn nhau. May mắn sót lại là họ cho chúng vào từng túi lớn để xe chở rác có thể mang đi.

Chai rượu và vỏ lon bia, thậm chí cả bao cao su dùng xong chưa buộc… Cheong Yeon tự khen bản thân vì đã mang theo găng tay làm bếp, dĩ nhiên từ giờ chẳng thể sử dụng chúng làm bếp nữa.

Lúc đầu, cậu định hành động cẩn mật bằng cách kéo sâu túi rác vào con hẻm trong. Thế nhưng sau khi suy xét một cách kĩ lưỡng, việc đó có vẻ còn đáng ngờ hơn. Cheong Yoen chọn cách công khai mọi thứ. Cậu moi từng thứ từ trong bãi rác, nơi có hàng chục bao tải được đặt.

Nếu ai đó hỏi cậu đang làm gì, cậu sẽ trả lời với cái vành mũ được kéo sát xuống.

“Gác cổng.”

May mắn thay, vì trời đang mưa nên chẳng mấy ai vào ra nơi này.

Tổng cộng 15 chiếc túi đã được kiểm tra, thế nhưng chẳng thấy tăm hơi món đồ cậu cần. Cheong Yoen nhìn lại xung quanh, xong xuôi tặc lưỡi. Một túi toàn lon, một túi chai lọ, một túi hỗn hợp… Chắc hẳn vừa rồi cậu đã phân loại rác trong vô thức. Thói quen sắp xếp các loại thảo mộc dường như có lợi trong trường hợp này.

Sau cùng, giờ đây chỉ còn lại một túi rác. Cheong Yeon thậm chí nhắm mắt nguyện cầu. Cậu mở túi rác được buộc chặt miệng bởi sợi dây thừng.

“Ha…!”

Cheong Yoen bật ngửa, ngã về phía sau. Bên trong túi rác là một bàn tay đã bị cắt lìa từ phần cổ tay. Hình xăm cỡ lớn nơi mu bàn tay trông rất quen thuộc, bởi lẽ rằng nó mô phỏng mặt sau hộp sọ thay vì mặt trước. Cùng với suy nghĩ nó thật độc đáo lần đầu trông thấy, điều đó khiến cậu không thể quên được.

Không sai, chính là bàn tay của gã thuyền trưởng con tàu buôn lậu.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo