Trấn Cheong Hwa - Chap 2

Tay cậu run run, đôi mắt từ chối nhìn vào túi rác. Dẫu cho Cheong Yeon đã sống đủ lâu tại trấn Cheong Hwa, trải đủ khó khăn tột cùng nhưng vẫn chẳng đủ can đảm chạm vào một phần thi thể đã bị phân mảnh. Tuyệt nhiên, Cheong Yeon không thể bỏ cuộc, đặc biệt nếu rác từ tàu buôn lậu được dồn vào trong cả túi rác này.

Quả tim thắt lại theo nhịp tay cậu hướng về túi rác thêm một lần nữa. Bộp! Cú đá bất ngờ khiến túi rác lăn lông lốc.

“A, tôi say rồi.”

Cheong Yeon kinh hãi nhìn bàn tay đã đứt lìa, hồn vía chẳng còn để tâm gã đàn ông nọ.

Bất chợt, gã đàn ông cúi người hỏi: “Gì đây, một tên trộm à?” Hắn cười ngoác miệng. Có vẻ hắn ta đang nhầm lẫn cậu với một tên trộm lục lọi thùng rác. Cheong Yeon vội vàng đứng dậy, cúi thấp đầu xuống.

“Là người gác cổng.”

Cheong Yeon cầu trời hắn sẽ mất hứng và sẽ nhanh chóng khẩn trương biến đi. Ấy vậy mà chỉ với cái chạm nhẹ, hắn ta dễ dàng nhấc lên vành mũ lưỡi trai, làm lộ khuôn mặt cậu ngay tức khắc. Lúc này, Cheong Yeon cuối cùng buộc phải ngước lên, chạm mắt với tên đàn ông cao to vạm vỡ.

Hắn ta là người đàn ông cùng với vẻ ngoài hào nhoáng đến nỗi những chiếc khuyên tai lấp lánh chẳng được đoái hoài. Trên người bộ đồ sặc sỡ hệt như khuôn mặt, thậm chí chẳng thèm dùng ô dù trong cơn mưa lật phật, bộ đồ đắt tiền đã ướt kha khá.

“Còn bảng tên đâu?”

Đôi mắt Cheong Yeon bất giác mở to sau khi dự định buông lời bào chữa.

Trong túi áo vest của gã đàn ông có thứ gì đó…

“Tôi không có bảng tên.”

Như thể hắn ta một mực muốn cậu trông thấy thứ đó. Lông mày của hắn hơi nhướn lên trên, gần giống tự hỏi bằng cách thức nào hắn ta diễn giải cái nhìn chăm chú đăm đăm ngực mình. Cheong Yeon cố gắng tìm cách giấu đi biểu cảm kích động.

“Tôi… hôm nay được gọi đến làm việc bán thời gian. Họ bảo hôm nay có quá nhiều rác.”

Cơ thể của người đàn ông nồng nặc mùi rượu, mắt hắn lờ đờ trông chừng đã uống ngà say. Có lẽ cũng chẳng khác lắm dáng vẻ thường ngày.

“Tên.”

“Là vì có quá nhiều rác.”

Cheong Yeon bắt đầu lặp lại lí do cậu đã bịa ra dẫn đến công việc dọn dẹp hiện thời, không thể rời mắt khỏi bông hoa khô trong túi của hắn.

“Tên.”

“Vì rác…”

Mối quan tâm duy nhất của cậu lúc này chính là bông hoa khô đó.

‘Hắn say quá rồi, nếu mình nhanh chóng tóm được nó và bỏ chạy…’

Thế nhưng, đó là ảo tưởng không thể thực hiện. Bởi lẽ Cheong Yeon biết rõ người đàn ông này. Không, chẳng ai ở trấn Cheong Hwa mà không biết hắn.

“Mẹ kiếp, thế thì tên là rác đi.”

Đột ngột, hắn đưa tay ra trước bụng Cheong Yeon. Có vẻ hắn muốn bắt tay nhưng bất thình lình máu lại rỉ ra từ bàn tay đó.

Hắn ta biểu lộ khuôn mặt ra chiều tiếc nuối và xoè tay ra giữa làn mưa rơi.

“Việc dọn dẹp… xong rồi, tôi đi đây.”

Bỗng nhiên hắn ta lôi trong túi áo ra nhành hoa khô. Đôi mắt Cheong Yeon như có phản xạ, tự động dõi theo hướng bàn tay đó.

“Này, ‘Rác’ xinh đẹp.”

Gã đàn ông nọ khẽ nhếch miệng cười trên một khuôn mặt thấm đẫm nước mưa.

“Là cậu sao? Cái tên chết tiệt cho tôi leo cây.”

Hắn ta không phải ai khác, chính là Tae Mu Won của Feira.

Mu Won lảm nhảm vài câu khó hiểu, sau đó lập tức chìa bông hoa khô. Đôi mắt hắn ta như thể đang hỏi tại sao Cheong Yeon không giật lấy nó.

Hắn đang say rượu, cơ hội thứ hai sẽ chẳng bao giờ đến thêm lần nữa. Như loài bò sát mơn trớn da kẻ đối diện, đôi mắt Mu Won vô cảm lạnh lẽo.

“Chẳng hiểu anh đang nói cái quái gì… Nếu đây là rác thì anh muốn tôi vứt nó đi nhỉ?”

Cheong Yeon nhìn thẳng vào mắt hắn ta và cất giọng hỏi.

Khi người đối diện cẩn trọng đưa bàn tay ra, Mu Won nhanh chóng giật bông hoa lại. Quả tim Cheong Yeon đập rộn điên cuồng. Chỉ với cách đơn giản như thế này, cậu nghĩ sẽ có được nó, thế nhưng… Không, chẳng có gì lo lắng cả. Trong mắt người thường, dẫu sao đó cũng chỉ là một bông hoa khô.

Cheong Yeon bình tĩnh cúi đầu như thể cậu sẽ bỏ cuộc nếu hắn cứ thế quẳng bông hoa đi.

“Vậy thì tôi xong việc rồi, tôi đi đây.”

Khoảnh khắc bàn tay Mu Won đột nhiên đến gần, cả người Cheong Yeon chợt cứng đờ lại. Thình thịch, thình thịch, tim cậu lại đập điên cuồng. Cheong Yeon nhận bông hoa khô cùng với khuôn mặt cố gắng hờ hững. Cậu định bỏ nó vào trong túi rác rồi sẽ lén lút mang đi, ngay khi Mu Won biến mất.

“Đừng làm loạn nữa.”

Chân cậu dợm bước, định mang bông hoa khô đến túi rác, dẫu vậy lại bị cản đường bởi gã đàn ông.

Từ túi áo vest sang trọng của mình, hắn ta rút ra một thứ gì đó. Cái nắp hộp quẹt Zippo được hắn bật lên. Ngọn lửa bùng cháy một cách mạnh mẽ, không hề chao đảo dù trời đang mưa. Ai cũng tin chắc hắn đang dự định châm một điếu thuốc, thế nhưng chẳng có điếu thuốc nào cả.

“!”

Hắn ta lập tức đốt những cánh hoa.

“Giữ chặt vào.”

Tay Cheong Yeon đang run rẩy khiến cho ngọn lửa lướt qua cánh hoa. Mu Won dùng tay còn lại làm một chiếc ô trên những cánh hoa để che bớt mưa. Hắn ta bẻ cong dáng người to lớn, sau đó nghiêng đầu.

Hắn dùng khuôn mặt tươi cười để nhìn Cheong Yeon. Mùi dầu hăng hắc lan toả, cành hoa ướt mưa rúm ró trong lửa, trở nên tàn úa.

Cheong Yeon gần như không thể thở nổi, ngón tay giữ chặt thân của bông hoa. Con ngươi đối diện chăm chăm xem xét từng phản ứng cậu, mí mắt thậm chí không chớp xuống lấy một lần.

‘Mình… Hắn ta có đang nghi ngờ mình là kẻ buôn lậu không?’

Cánh hoa thứ hai bắt đầu được đốt, bàn tay đang giữ cành hoa run lên dữ dội. Thế nhưng chẳng sao. Chẳng ai đứng trước Mu Won mà không run rẩy.

“Chắc kẻ nào đó trông thấy chúng ta sẽ nghĩ chúng ta đang làm trò hư hỏng nhỉ?”

Cheong Yeon lúc này được bao phủ bởi cơ thể to lớn, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Mu Won.

“Chỉ đang chơi với lửa thôi.”

Trước khi cậu kịp nhận ra thì lửa đã bén sang cánh thứ ba. Ánh mắt Mu Won vẫn dán chặt vào khuôn mặt Cheong Yeon. Bên trong ngọn lửa, những cánh hoa khô bắt đầu teo tóp chẳng còn hình dạng. Một khoảng thời gian tương đối ngắn ngủi nhưng với Cheong Yeon như dài vô tận.

Tạch, hắn đóng hộp quẹt Zippo. Sau đó, Mu Won đứng thẳng lại và bất ngờ bắt chuyện nói với Cheong Yeon.

“Đừng đùa với lửa nữa nhé.”

Sao cơ? Cheong Yeon định hỏi vặn lại nhưng chợt mím môi. Sau đó hơi cúi người xuống.

“…Vậy thì chúc anh ngủ ngon.”

Cheong Yeon thậm chí nhặt chiếc mũ đã rơi trên nền đất, rũ sạch nước đi. Sau đó quay lưng không chút do dự, giống hệt một người thu gom đã hoàn thành xong công việc của mình.

“Nhưng tại sao cậu lại phải làm việc bán thời gian tại bãi rác?”

Giọng nói trầm thấp quấn quanh cổ chân Cheong Yeon hệt như con rắn. Cũng đã đến lúc cậu quay đầu lại, bởi lẽ hiểu rõ sẽ chẳng có gì tốt đẹp nếu cậu cứ thế phớt lờ hắn ta.

“Tôi là dược sĩ, bán thảo dược.”

Hai vai Cheong Yeon bất giác run lên, không thể che giấu thêm sự kích động. Suốt từ nãy giờ, cậu có cảm giác như đang phải làm một bài kiểm tra. ‘Tốt nhất nên là đáp án khiến Tae Mu Won có thể hài lòng, bằng không sẽ phải trả giá bằng cả mạng sống thay vì bị trừ vài điểm.’

Giống như một bài kiểm tra đe doạ tính mạng.

“Tiệm thuốc nhỏ đó không thể giúp tôi lấp đầy miệng ăn. Vậy nên tôi còn làm việc ở quán bar nữa.”

Cũng chẳng còn cách nào khác nếu như Cheong Yeon tự dồn bản thân vào thế chân tường, tiết lộ mọi chuyện. Dẫu sao cũng chẳng có nhân viên nào thuê cậu làm người gác cổng.

“Quán bar Dandelion.”

Mu Won đứng im mà chẳng nói gì, như vừa bị đánh. Đột nhiên, hắn ta cau mày.

“Mẹ kiếp, nực cười thật đấy.”

Chẳng lẽ Cheong Yeon đã đưa hắn đáp án sai…

“Cậu đang dụ tôi đến tăng doanh số cho quán bar à?”

Có vẻ Mu Won đã say đứ đừ, nếu không thì lời Cheong Yeon vừa nói chẳng thể nào bị lí giải như vậy.

“Không, đó là quán bar rẻ tiền, không phải là nơi mà anh đáng đến.”

“…Rẻ tiền.”

Đôi ngươi vàng kim quét lên Cheong Yeon, từ trên xuống dưới sau đó lẩm bẩm. Ngay vào khoảnh khắc Cheong Yeon lo lắng, không rõ Mu Won sẽ phản ứng gì, hắn ta đột nhiên quay mặt bỏ đi. Mu Won dợm bước tiến về cửa sau lúc này để mở. Chỉ đến khi đó, Cheong Yeon mới được thở phào nhẹ nhõm. Thật may hắn ta đã mất hứng thú.

Đương lúc quanh quẩn tìm chiếc xe đạp đã vội bỏ xó, cậu lúc bấy giờ mới chợt nhận ra mình trong vô thức cầm theo bông hoa. Rốt cuộc cậu đã căng thẳng đến mức độ nào mà chẳng hề biết nó nằm trong tay.

Cheong Yeon cẩn thận đặt nhành hoa vào trong giỏ, xong xuôi ngồi lên yên xe. Cót két, tiếng cánh cửa sau mở ra lần nữa. Cậu sửng sốt ngước nhìn lên, nhìn thấy Mu Won đang đứng ngoài trời, mặc dù toàn thân ướt sũng, trên tay vẫn cầm một chiếc ô to.

Lõm bõm, lõm bõm, hắn đi đến đâu, tiếng gợn sóng nước vang lên đến đấy. Bên dưới vũng nước, hình ảnh phản chiếu dáng người cao lớn vỡ thành từng mảnh sau những gót giày.

Cheong Yeon cảm giác không nên quay lại, một chân vừa hay đặt trên bàn đạp. Mu Won nhanh chóng thu hẹp khoảng cách bằng những bước chân dài bằng chiều cao.

‘Liệu hắn có nghĩ rằng mình kì lạ nếu hắn trông thấy bông hoa không đây?’

Thật may khi cậu đã đặt chiếc mũ ẩm ướt lên bông hoa ấy…

Khoảnh khắc Mu Won tiến đến gần hơn, Cheong Yeon nhắm chặt mắt trong một lúc. Dẫu vậy, hắn lướt qua cậu một cách thờ ơ.

“À.”

Như thể đã quên mất điều gì đó, cơ thể Mu Won đột nhiên quay lại.

“Tôi thích những thứ rẻ tiền.”

Hắn ta nói thêm cùng với giọng điệu khinh khỉnh.

“Thậm chí càng thích hơn nữa những thứ gì đắt nhưng trông rẻ tiền.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo