“Cậu giữ sức khoẻ nhé, tôi xin phép.”
Khi Cheong Yeon cúi đầu, Saturn xua tay trấn an cậu rằng không cần lo lắng, sau đó cũng cúi chào theo. Đột nhiên lại ho khan mất một lúc. Cơn ho hết sức dữ dội, Cheong Yeon ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn, Saturn quay lưng chuẩn bị rời đi.
“Gượm đã.”
Cheong Yeon vừa nói vừa níu cánh tay Saturn khiến hắn giật mình. Điều gì làm hắn ngạc nhiên đến vậy… Cheong Yeon có chút xấu hổ, mỉm cười ngượng ngùng.
“Hành lý tôi đã đóng gói hết rồi nên chẳng có gì để đưa cho anh. Chỉ còn thứ này thôi, anh dùng thử xem, tôi nghĩ anh bị đau họng.”
Cheong Yeon lôi ra một cái hộp nhỏ từ quầy thu ngân. Saturn ngẩn ngơ nhìn nó trong tay Cheong Yeon.
“Cái này là bột gừng, anh pha nước ấm rồi uống sẽ bổ phế quản lắm đấy.”
Đó là bột gừng được Cheong Yeon thỉnh thoảng uống. Đôi mắt Saturn bất giác mở to.
“Cậu cho tôi à?”
“Vâng, dù không có nhiều cho lắm.”
Saturn vui vẻ nhận nó bằng cả hai tay, chiếc hộp lúc này lọt thỏm tay hắn lại càng nhỏ thó như một hạt đậu.
“Hãy… nói tốt giúp tôi nhé.”
“Vâng!”
Saturn mạnh mẽ gật đầu, ra vẻ mình rất đáng tin. Sau đó chạy khỏi cửa hàng chỉ trong vài bước.
Phù, Cheong Yeon thở dài, ngồi xuống cái ghế ở quầy thu ngân. Cậu ngoái ra nhìn, thấy Saturn mở cái hộp và nhìn trân trân.
‘Chẳng biết anh ta có nghĩ mình đưa thuốc độc không nữa…’
Cheong Yeon mỉm cười cay đắng sau khi trao đi món đồ với lòng biết ơn.
Cậu cũng chẳng làm gì được nếu Saturn vứt nó đi. Cheong Yeon quyết định đứng dậy, chuẩn bị đến văn phòng bất động sản. Saturn không chút do dự dốc nguyên hộp nhỏ vào miệng, Cheong Yeon thất kinh nhìn mớ bột gừng bay khỏi miệng hắn.
Cậu nhớ là mình đã dặn nên pha nước ấm…
Trong trường hợp xấu nếu như Saturn xảy ra bất trắc gì đó, Cheong Yeon lo ngại sẽ bị truy hỏi vì cậu là người cho hắn bột gừng. Saturn chẳng nói chẳng rằng quay lại nhìn Cheong Yeon đang lo lắng, cánh mũi phập phồng như gắng nhịn ho, hai mắt đỏ ngầu.
‘Hốc cả hộp thế khéo anh ta bị sặc mất…’
Hoảng hốt quá đỗi, Cheong Yeon vội chạy vào phòng và mang nước ra nhưng chẳng thấy bóng Saturn đâu nữa. Bột gừng ban nãy cũng vì lẽ đó theo gió thổi bay.
* * *
Trong ký ức của Mu Won, người Hwa cuối cùng mà hắn ta gặp sở hữu mái tóc đen tuyền cùng với đôi mắt thậm chí đen hơn. Họ là gia tộc, chẳng phải hợp lý nếu tất cả họ đều có ngoại hình trông giống nhau sao?
Dẫu cho đó là giả định hợp lý, trực giác Mu Won mách bảo hắn rằng sự thật ngược lại.
Còn lại truyền thuyết cho rằng họ là nhân tố chống đỡ lục địa, hắn chẳng cách nào phân định là thật hay giả. Tuy nhiên, cùng với cái chết của người Hwa mà hắn biết, toàn bộ lục địa thật sự chìm xuống.
Cũng có thể đó là sự trùng hợp quá sức kinh ngạc. Bởi lẽ lục địa chìm xuống sau khi người Hwa đó chết, chẳng phải sẽ thật ly kì nếu như tạo ra truyền thuyết rằng họ có thể chống đỡ đất đai? Dẫu vậy, đối với một người tận mắt chứng kiến lục địa chìm xuống giống như Mu Won, hắn đương nhiên nghĩ đó không đơn giản chỉ là huyền thoại.
“Tae Mu Won, mày ngủ à?”
Mu Won đang ngồi trên ghế, bắc chân lên bàn, thậm chí chẳng buồn nhìn đến hướng cửa ra vào. Văn phòng trên tầng cao nhất toà nhà hàng hải hay còn được gọi là văn phòng “boss”, nơi chỉ có Tae Mu Won và Tae Cheon Oh được phép tới lui.
“Mày ngủ đấy à?”
“Ờ.”
Hắn ta ngả người ra sau và nhắm mắt lại. Phía sau Mu Won có vài mô hình tàu thuyền bằng vàng, chúng được trưng bày bên trong tủ kính, đều là những món Cheon Oh yêu thích.
“Đang ngủ mà vẫn trả lời được hả thằng khốn?”
“Ừ.”
Tae Cheon Oh ngán ngẩm tặc lưỡi, Mu Won vẫn giữ nguyên đôi mắt nhắm.
“Dạo này sao mày ở đây suốt thế?”
Thông thường Mu Won ở tàu Feira nhiều hơn toà nhà hàng hải, dẫu vậy hắn đã ở đây liên tục hai ngày, cũng chẳng cuồng chân ra ngoài nửa bước. Mu Won im lặng, phớt lờ câu hỏi.
“À, đúng rồi. Saturn đang đợi mày ở phòng giải lao dưới tầng 13 đấy.”
Ngoài bộ đàm ra, thiết bị liên lạc duy nhất trên trấn Cheong Hwa chỉ có điện thoại cố định. Người ta truyền miệng nhau rằng trước khi nước biển dâng cao đột ngột, công việc liên lạc dễ hơn rất nhiều. Dẫu vậy đó là câu chuyện hàng trăm năm trước, thế nên chẳng ai có thể xác nhận.
“Sao cơ.”
“Thằng khốn đang ngủ chỉ lên tiếng khi cần nhỉ.”
Mu Won nheo nheo mắt lại. Đôi mắt vàng kim ra vẻ lim dim hơn lúc thông thường, như thể hắn ta thực sự buồn ngủ. Mu Won lôi từ áo vest ra một điếu thuốc cùng với hộp quẹt Zippo. Kèm theo tiếng nắp Zippo bật lên là thứ âm thanh như tiếng con dao rút ra khỏi vỏ.
“Tae Mu Won.”
Nhân vật đang được gọi tên lúc này tựa lưng vào ghế, vô cảm liếc nhìn Cheon Oh.
“Tao hỏi để phòng hờ thôi, mày có hứng thú với dược sĩ không?”
“Nói nhảm gì vậy, bộ anh rỗi hơi lắm à?”
“Nghe nói hôm qua mày cử người giúp dược sĩ chuyển nhà.”
“Có à?”
“Nếu mày không biết thì tao biết chắc?”
“Vậy tại sao anh biết thằng nhóc đó?”
Tae Cheon Oh nhặt chiếc áo khoác bị ném bừa bãi trên ghế sofa sau khi đối diện thái độ gay gắt từ phía Mu Won. Gã rút điếu thuốc và tìm hộp quẹt, Mu Won thản nhiên ném cái Zippo.
“Gọi là thằng nhóc không ngượng miệng à?”
Tae Cheon Oh đáp lại cùng với điếu thuốc vắt vẻo trên miệng.
“Thế thì gọi sao mới hợp, người già hả?”
“Không đến mức đó.”
Hừm, Tae Cheon Oh rít một hơi thuốc.
“Dược sĩ này khá nổi tiếng.”
“Theo cách nào.”
Lưng ghế thẳng lên khi Mu Won đặt chân xuống.
“Vận mệnh xui xẻo.”
“Vận mệnh?”
Hai chữ đó được Mu Won kéo dài.
“Nghe đồn nếu nhìn trúng dược sĩ đó, cho dù là nam hay nữ thì cũng chẳng có kết cục tốt đẹp.”
Câu chuyện thú vị hệt như nước tiểu trong xe ô tô.
“Tao còn nghe chuyện tên dược sĩ đó là kẻ lừa đảo?”
“Thay vì gọi là xui xẻo, chẳng phải nên gọi là thu hút sao?”
“À há, hoá ra mày đã bị cướp bởi những thằng khốn hấp dẫn rồi ha.”
Mu Won cười. Hiển nhiên, thà chủ động cướp còn hơn bị cướp. Câu chuyện về một dược sĩ lừa đảo moi tiền bằng khuôn mặt đẹp? Thú vị đến nỗi làm hắn ngứa tai.
“Đồ khốn, tôi chỉ làm từ thiện thôi.”
“Thế thì tại sao lại là tiệm thuốc?”
Không giống khuôn mặt vẫn đương tươi cười, đôi mắt vàng kim chẳng hề chứa đựng thứ cảm xúc nào nhìn Tae Cheon Oh. Vừa lúc Cheon Oh hút hết điếu thuốc, tiếp tục rút ra thêm một điếu khác.
“Mấy cái tiệm thuốc làm tao ớn chết đi được, mẹ kiếp. Riêng cái đống trà cũng đủ khiến tao muốn ngộp thở rồi.”
“Tôi thì lại quan tâm đấy.”
“Thật không?”
Ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc nhìn Tae Mu Won, Cheon Oh nói tiếp.
“Biết là tin đồn nhảm thôi nhưng mày cũng nên tránh xa tên dược sĩ đó. Chẳng có thằng nào xinh đẹp như thế, nhưng mày cũng đâu dại gì mà đâm đầu vào cái nhà đang cháy.”
“Đồ chó nhát gan.”
“Thằng khốn, nghe này! Quá khứ tên dược sĩ đó vô cùng oanh liệt luôn mày biết không?”
Theo lời của Tae Cheon Oh, Cheong Yeon từ nhỏ là trẻ mồ côi đã được thu nhận bởi chủ tiệm hoa.
Trong lúc túng quẫn, chủ cửa hàng hoa cố bán Cheong Yeon cho bọn cướp biển, song điều bất thường là vào đêm đó chỉ mỗi cửa hàng hoa bị ngập lụt, sau cùng chủ cửa hàng đã chết đuối. Từ đó, chẳng ai cả gan làm người đứng ra nuôi Cheong Yeon nữa vì họ cho rằng cậu mang điềm gở. Cheong Yeon bắt đầu cuộc sống một thân một mình, dùng chính đôi tay khéo léo để đào dược liệu, điều chế và cả buôn bán.
Với số tiền tiết kiệm được, ở tuổi thiếu niên cậu ấy đã mua được hẳn cửa hàng hiện tại. Và cho đến nay, đó là cuộc sống nghe đáng ngưỡng mộ nhưng song song đó cũng thật đáng thương, nếu xét từ lúc còn là đứa trẻ.
“Mày không thấy thần kì à? Trước khi chúng ta đến đây, vô số cướp biển ngày đêm hoành hành trấn Cheong Hwa này, vậy mà thằng nhóc đó vẫn an toàn.”
Ở một mức độ nào đó, Mu Won buộc phải tán thành với lời Cheon Oh. Vốn dĩ cuộc sống của một người đẹp lại không có tiền vô cùng bất hạnh.
“Mấy thằng giở trò đồi bại với dược sĩ đó nghe đồn cũng biến mất tăm, không một con chuột hay con chim nào tìm ra tung tích. Chẳng dưới một hai tên đâu, nhảy xuống biển xong chết không thấy xác.”
Cheon Oh rùng mình thốt lên “Ôi” khiến Tae Mu Won bật cười thích thú.
“Chết tiệt, nghe cứ y như truyền thuyết đô thị ấy nhờ?”
“Là thật chứ truyền thuyết cái mẹ gì? Đó là lí do tại sao tất cả bọn khốn trên cái trấn này để cho tên đó được sống yên ổn, dù cái mặt đẹp đến mức cương cứng.”
“Thế à?”
Mu Won liếc nhìn thân dưới của mình, xong xuôi rời ghế và đứng thẳng dậy.
“Nhờ anh mà tôi cảm thấy tự tin hơn rồi.”
“Gì cơ.”
“Cái tên khốn đó là người tộc Hwa.”
Mu Won gí điếu thuốc vào gạt tàn.
“Ây da, Tae Mu Won mất não con mẹ nó rồi. Chắc không phải đâu, mày nghĩ lại xem. Có người Hwa nào mà chúng ta biết thảm thế này không? Arg! Mẹ kiếp! Chết tiệt! Chết tiệt! Tao biết rồi!”
Cheon Oh vội vã hét lên sau khi né được cái gạt tàn bay.
“Giờ đi đâu đấy?”
Cheon Oh hỏi Tae Mu Won, người đang mặc lại áo vest sang trọng cởi ra trước đó.
“Làm cho Saturn trở nên đáng yêu.”
“Thằng khùng.”
Bật lửa Zippo Cheon Oh vừa ném được Tae Mu Won nhét vào túi trong của chiếc áo vest theo cách thô bạo. Rời văn phòng “boss”, Mu Won theo thang máy cũ xuống tầng 13.
Toà nhà hàng hải có tổng cộng 20 tầng, trong đó tầng 1-5 dành cho cấp bậc thấp nhất, tầng 6-10 dành cho cấp trung và tầng 11-15 dành cho cấp cao cũng như tay sai trung thành dưới biệt hiệu các hành tinh (*). Tầng 16 cho đến 20 là lãnh thổ độc quyền dành riêng cho Mu Won và Cheon Oh. Song trên thực tế, chỉ có mỗi tầng 20 là nơi duy nhất họ thường sử dụng.
Thang máy dừng lại ở tầng 13, Mu Won thuận chân đá Jupiter nằm ngoài hành lang. Cậu ta say khướt, tay cầm chai rượu bỗng đứng bật dậy chửi thề ầm ĩ.
“Mẹ kiếp! Thằng chó này!”
“Mày chán sống hả Jupiter?”
“… A, anh! Dạ không, không ạ!”
Ngay khi nhận ra người đứng trước mặt là Tae Mu Won, Jupiter vội thả nắm đấm và cúi gập người.