“Còn việc chuyển nhà?”
“…Chuyển nhà?”
Mu Won liếc nhìn chai rượu lăn lóc trên sàn, gần chỗ Jupiter nằm. Trông cậu ngoan ngoãn như chú cún con, nhướn hàng lông mày hiền lành tội nghiệp.
“À! Chuyển nhà, giúp dược sĩ chuyển nhà. Hôm qua em định đi rồi nhưng Saturn nói sẽ đi thay em…”
Ha, Mu Won cười khẩy.
“Từ khi nào mà thằng khốn Saturn lại leo lên đầu tao ngồi thế này?”
“Chắc chắn không phải…! Em say quá ạ.”
Quàng tay qua đôi vai đang run rẩy, Mu Won dễ dàng giữ chặt thân hình nhỏ bé của Jupiter. Hai vai cậu ta đau như sắp gãy, song cậu tuyệt nhiên không tiếng kêu than, để mặc Mu Won dẫn bước.
Bên trái thang máy chính là nơi ở của các thành viên cấp cao, cái cây khổng lồ mọc xuyên toà nhà ở bên còn lại. Đi qua cái cây sẽ là phòng ăn, một phòng đánh bạc và phòng giải lao.
“Anh, tha thứ cho em thêm lần này thôi. Những lần sau này em sẽ làm tốt.”
“Thay vì đánh mày, tao đánh Saturn là được.”
“Anh Mu Won…”
Jupiter gật gật đầu, kèm theo âm thanh rên rỉ như chú cún con. Vào ngày tận thế, những người sống sót bên cạnh Mu Won chính là Jupiter và Saturn. Bởi lẽ tuyệt đối trung thành với Tae Cheon Oh và Mu Won, hắn có xu hướng thường để họ yên miễn họ không vượt quá ngưỡng quyền hạn.
Vỗ nhẹ vai Jupiter, Mu Won rảo bước về hướng phòng nghỉ. Điều này có nghĩa hắn đã phần nào tha thứ cho cậu và ra ám hiệu bỏ qua chuyện này. Jupiter vội vàng vào phòng nghỉ trước. Bên trong phòng nghỉ với cửa sắt mở, sự hỗn loạn ngắn bất chợt diễn ra nhưng cũng nhanh chóng trở nên im ắng. Chỉ đến khi đó, âm thanh gót giày từ người đàn ông mới vang vọng khắp toàn bộ hành lang.
Hắn bước vào trong phòng nghỉ, lập tức nhíu mày. Đối diện Saturn là một vị khách không mời mà đến.
“Tôi đã đợi hẳn ba tiếng đồng hồ. Tôi biết anh bận, nhưng như thế này có quá đáng không?”
Ngay khi trông thấy Mu Won, người nọ chợt đứng phắt dậy. Cùng với bộ váy tôn lên dáng vẻ quyến rũ mảnh mai, chủ quán Dandelion khoanh cả hai tay, vừa cười vừa nói.
“Chuyện đó…, tôi chưa ra giá sao?”
Mu Won tinh ý là người đầu tiên phát hiện lí do tại sao người phụ nữ đó có mặt tại đây. Hắn lôi trong ví ra một xấp tiền.
“Nhưng đây là nơi mà cô nên đến để lấy tiền à?”
Chủ quán nhếch miệng.
“Anh khiến cho hai bảo vệ ở cửa hàng tôi trở nên vô dụng, thế nên ngoài đích thân tôi còn ai đến được? Anh nghĩ bấy nhiêu đây tiền giải quyết được gì?”
Không nói không rằng, Mu Won lôi hết tiền bên trong ví đưa cho người chủ. Chủ quán có hơi bất ngờ song vẫn nhận lấy toàn bộ số đó. Đôi mắt cô ta chú mục Mu Won như thể vẫn còn việc chưa giải quyết.
Mu Won ngồi xuống chiếc ghế sofa nơi cô ta ngồi.
“Cô đã nhận đủ rồi mà, sao chưa đi nữa?”
“Anh đến cửa hàng chúng tôi có phải vì Cheong Yeon không?”
Đột nhiên thỉnh thoảng nhắc đến dược sĩ làm hắn khó chịu.
“Tôi đến đây để nói thêm. Cậu ấy vừa mới nghỉ việc từ hôm qua rồi, thế nên mong anh đừng làm loạn nữa.”
Phụt, Mu Won bất chợt bật cười. Ngay lập tức hắn đứng dậy, nhanh chóng lại gần người chủ quán bar.
“Quả là lòng tốt vô hạn, tôi nên đền đáp cô thế nào đây?”
Chủ quán nuốt khan. Mu Won đẩy khuôn mặt mình áp sát cô ta, cảm giác hơi thở bị bóp nghẹt lại.
“Có muốn làm tình thêm lần nữa không?”
Tâm trạng Mu Won có vẻ đang tốt. Đối diện khuôn mặt đẹp trai vượt mức loài người, chủ quán vô thức ngăn sự thù địch. Thực vật hay thú dữ, phàm càng sặc sỡ thì càng độc hại. Vốn dĩ biết độc nhưng không thể ngưng dục vọng xâm chiếm.
Cho dù nuốt phải thuốc độc, không tiêu hoá được cũng chẳng sao chứ? Người chủ quán bar thành thật thừa nhận mong muốn của mình.
“Thật là, một lời đề nghị không tồi… chút nào.”
Đúng là cô ta đến để lấy tiền, song việc nhắc đến Cheong Yeon chỉ là cái cớ.
Mu Won bỗng dưng giơ lòng bàn tay ra để chặn lại. Chủ quán bối rối mở to hai mắt.
“Muốn ngủ với thằng đ* đực như tôi thì cô phải trả tiền chứ.”
Loạt soạt, trong tay chủ quán, xấp tiền vừa rồi trở nên nhàu nát. Cô ta hẳn cũng nghe qua toàn bộ câu chuyện bên trong cửa hàng.
“Tiếc là với số tiền đó, cô không thể nào mua được tôi rồi.”
Mu Won đứng thẳng dậy.
“Jupiter, khách chuẩn bị về. Mau tiễn khách đi.”
Mu Won lướt ngang người chủ, lấy từ tủ lạnh ra một lon bia, thích thú quan sát biểu cảm xấu hổ.
Thành thật đổi lại tình huống bẽ bàng. Chủ quán mím môi, vò nát số tiền cho vào túi xách, đồng thời hối hận sau khi làm ra chuyện khá ngu ngốc khác lúc thông thường. Dẫu sao, cô vẫn khoan khoái vì đã hốt được một mẻ lắm tiền.
Feira liều lĩnh luôn có cách thức thoát khỏi mọi chuyện, đồng nghĩa với việc trả giá xác đáng. Là sự cân bằng được Tae Cheon Oh một mực bảo toàn, ông chủ Feira, người đã tiếp quản trấn Cheong Hwa này.
“Tôi tự về được.”
Chủ quán phản ứng gay gắt khi Jupiter đuổi kịp cô ta.
Feira vẫn đang lùng sục kẻ buôn lậu hoa, cô biết điều đó. Nếu Mu Won đối xử mềm mỏng và nhẹ nhàng xoa dịu cô, hẳn là cô ta đã bị khuôn mặt đẹp trai đó hớp mất hồn, tiết lộ toàn bộ những chuyện cô biết. Chủ quán mỉm cười, khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng khi vừa vô tình nắm giữ bí mật.
“Tôi sẽ sớm tìm lại thôi, dương vật của anh ở đâu.”
Nghe lời lẩm bẩm từ chủ quán rượu, Jupiter liếc xuống của quý rồi gãi gãi đầu. Cậu chạy theo cô ra đến hành lang, mỉm cười đon đả.
“Chị đẹp ơi! Chị biết không. Em bán nó miễn phí đấy, chị thấy sao nào?”
“Biến đi.”
“Vầng.”
Jupiter thở dài thườn thượt, đáp trong tiếc nuối, liếc nhìn phòng nghỉ. Cậu thấy may mắn khi vừa thoát khỏi đám cháy an toàn, khẩn trương tiễn khách xuống đến tầng một vì sợ Mu Won sẽ ra ngoài tìm. Trong thâm tâm, cậu thầm hy vọng Saturn an toàn.
* * *
“Tìm tao có chuyện gì thế?”
Saturn đã chuẩn bị trước tinh thần bị đấm hoặc tác động mạnh.
Hôm qua hắn không tuân lệnh, hôm nay đưa chủ quán bar la hét ầm ĩ trước toà nhà vào. Hắn cũng chẳng làm khác được, bởi lẽ Mu Won rõ ràng trong lúc nốc rượu đã đánh người của quán bar. Hơn nữa, Saturn là người được Tae Cheon Oh giao phó nhiệm vụ dọn dẹp hậu quả từ Tae Mu Won.
May mắn thay, trái ngược với dự định của Saturn, giọng điệu Mu Won hết sức bình tĩnh. Dẫu vậy, hắn không đảm bảo mình sẽ an toàn khi đối mặt với tình huống tiếp theo, cụ thể là những lời lẽ sắp nói.
“Dược sĩ… biến mất rồi ạ.”
Saturn chộn rộn ngay khi Mu Won lập tức cau mày.
“Ở đâu.”
“Em không biết ạ.”
“Giải thích đi.”
Điểm đáng chú ý là lời phàn nàn nghe rất khó chịu.
“Sáng hôm qua em đến đó, cậu ấy vẫn đang phân vân tìm nơi chuyển đến, thế nhưng từ chiều hôm qua đến sáng hôm nay, cửa hàng trống trơn chẳng có ai cả.”
“Dù sao thì hắn cũng đã đổi nó với tên khác rồi.”
“Vậy nên em đã thử đến văn phòng bất động sản, nhưng họ nói rằng cậu ấy không hề đến đó.”
“Mày không giúp hắn trốn thoát đấy chứ?”
“…Sao ạ?”
“Saturn, tao đang tự hỏi liệu mày có bị dược sĩ mê hoặc rồi chùi sạch mông cho hắn hay không.”
“Anh đang nói gì vậy! Anh, tuyệt đối không thể nào có chuyện đó! Cậu ấy để lại toàn bộ hành lý chuyển nhà, sao anh không nghĩ có lẽ cậu ấy chỉ đi đâu đó tạm một thời gian? Không khó dò la tin tức nếu hỏi han xung quanh đó, em đoán vậy… Em chỉ thắc mắc không hiểu tại sao anh lại chú tâm đến dược sĩ đó?”
“Nếu vì tao say mê hắn đến mức điêu đứng thì sao?”
Dược sĩ, dược sĩ, ai cũng chất vấn lí do tại sao Mu Won tìm cậu làm hắn chán ngán. Trước lời thú nhận một cách thô bạo, cơ thể vạm vỡ cũng không cứu nổi Saturn thoát khỏi cảm giác toàn thân loạng choạng. Hắn còn thậm chí giữ khuôn ngực mình như thể quả tim vừa bị búa đập.
“Anh…! Dược sĩ thật sự là người thuần khiết.”
Mu Won bật cười trước lời bênh vực.
“Mày đã nhìn thấy lỗ hậu của tên đó chưa, nó sạch hay bẩn?”
“Anh!”
“Có muốn ăn hắn sau khi tao bắt hắn không?”
Thật buồn cười khi thấy Saturn như gà mắc tóc khiến cho Mu Won không muốn ngưng lại công cuộc nói nhảm.
“Điều, điều đó nghe tệ, nghe thật vớ vẩn…!”
“Nói chuyện với tao dương vật không cần phải ngẩng lên đâu.”
Saturn thở gấp, hối hả lấy tay che đi phần giữa chân mình. Trái ngược với lời Mu Won, phần dưới Saturn hết sức yên tĩnh. Saturn phản đối cùng với khuôn mặt giờ đã đỏ bừng.
“Thật sự, không có đâu ạ!”
Trông thấy Mu Won trên ghế sofa bỗng duỗi tay ra, Saturn cúi đầu chẳng hề phản kháng. Một cách thô bạo, hắn tóm và kéo lấy cổ Saturn.
“Truy lùng dược sĩ và mang hắn đến trước mặt cho tao.”
“D, dược sĩ, nếu anh định ăn sau khi tìm thấy. Em sẽ không tìm đâu ạ.”
Bất thình lình, Mu Won siết mạnh chiếc cổ to dày hệt như thật sự muốn bóp nghẹt nó.
“Đến khi nào thì mày mới bỏ cái tật nói lắp mỗi khi phấn khích?”
“E, em không muốn. E, em sẽ không tìm cậu ấy.”
“Saturn à, trên thế giới này thiếu gì phụ nữ, mày nghĩ tao hẳn đói khát đến mức phải ăn cái lỗ hậu à?”
“V, vậy anh hứa đi, rằng anh chỉ ăn âm hộ.”
“Tao không hứa được.”
Bàn tay ôm gáy Saturn bất chợt nóng bừng. Mu Won bật cười thích thú trước sự quá khích của tên đàn em. Chính vào lúc đó, giọng nói nhẹ nhàng đột ngột vang lên.
“Tae Mu Won, quấy rối Saturn có mức độ thôi.”
Là Tae Cheon Oh, gã đang khoanh tay dựa vào cửa sắt.