“Ư, xuất tinh vào trong em đi, ha ưng.”
Gã trai xinh đẹp thốt lên lời nói như lời bông đùa, hai bên hông không ngừng lắc, khuôn mặt suốt từ nãy giờ la hét ầm ĩ dần dần chuyển sang độc màu trắng bệch. Tae Cheon Oh bất ngờ đi tiểu cùng với dương vật vẫn còn bên trong. Khi tên trai trẻ trở nên hoảng loạn, Cheon Oh được nước càng bối rối hơn. Gã ta bận rộn an ủi cậu ấy: “Sao thế, cưng nói có thể làm vậy cơ mà?” Mặc dù cơ thể run rẩy như điên, gã vẫn không ngừng tiểu tiện vào đó.
“Chết tiệt, gặp phải tên điên biến tướng mẹ rồi.”
Mu Won rời khỏi cabin và chỉ cầm theo một tờ báo cáo. Gió biển thổi mạnh đương lúc con tàu giương buồm ra khơi. Âm thanh cây cối trong vườn bách thảo cọ xát vào nhau hệt tiếng sóng vỗ, thành ra không phân biệt được.
Con tàu Feira lần đầu ra khơi sau thời gian dài, đang vòng quanh trấn Cheong Hwa để tiêu diệt bọn cướp biển. Vô số đảo nhỏ mọc lên như nấm ở trấn Cheong Hwa đều là căn cứ của bọn hải tặc. Đây là vùng đất chẳng hề thích hợp làm nơi sinh sống nhưng lại tuyệt vời làm chốn trú ẩn.
Cướp biển không chỉ cướp bóc ở trấn Cheong Hwa mà còn vơ vét khắp các châu lục. Thời gian gần đây, công việc làm ăn tại trấn Cheong Hwa không yên ổn lắm vì Feira, nhiều băng cướp biển đã chuyển sự chú ý sang lục địa thứ nhất. Có vài dấu vết cho việc rời đảo và di dời đi nơi khác. Dẫu vậy, chúng chưa biến mất hoàn toàn. Quy mô thiệt hại đã giảm phần nào nhưng trấn Cheong Hwa vẫn là mục tiêu để bọn hải tặc rình mò phục kích.
Ngay từ đầu, Feira không có ý định tiêu diệt bọn chúng. Để ngăn bọn chúng phát triển lớn mạnh, Feira chỉ theo định kỳ tăng mối đe doạ. Một khi cướp biển vẫn còn tồn tại, cư dân tại trấn Cheong Hwa mới vì lẽ đó căng thẳng thích đáng. Về mặt lý thuyết thì băng Feira, cái tên chẳng thuộc về lục địa nào, cũng đang tồn tại là những hải tặc.
Mỗi lần ra khơi, Tae Cheon Oh luôn luôn mang theo người tình. Lần này cũng thế, gã dẫn lên tàu một chàng trai trẻ vô cùng xinh đẹp. Và thật ngớ ngẩn khi gã ngang nhiên đưa cậu ta vào văn phòng thuyền trưởng chỉ vì cậu ta cầu xin điều đó.
Mắc gì phải bận tâm chứ?
Ban đầu khi thấy Cheon Oh xuất hiện cùng với người tình, Mu Won đang ngồi trong phòng thuyền trưởng đưa ra vài lời nhận xét có phần mỉa mai, song hắn chẳng để tâm mấy cũng chẳng ngăn cản. Nếu biết trước chuyện thản nhiên làm tình lại còn tiểu tiện không chút xấu hổ, nhỡ đâu hắn đã giết họ giữa chừng.
Vào trong mái vòm, Mu Won ngồi xuống chiếc ghế bập bênh và mở báo cáo ra xem lần nữa.
Vừa cầm báo cáo vừa nhìn Cheon Oh ra sức làm càn mới khiến hắn thấy bẩn thỉu gấp bội, bởi lẽ làm hắn nhớ đến ánh mắt dược sĩ, ánh mắt nhìn mình một cách ghê tởm. Đương lúc lật qua lật lại xem xét báo cáo, hắn chợt thắc mắc nếu hắn cũng tiểu vào người dược sĩ thì sẽ thế nào. Có lẽ cậu ta sẽ ngay lập tức đau tim mà chết.
Trước sự tưởng tượng tầm thường ngu ngốc, Mu Won không thể nào không bật cười.
[Người bản địa trấn Cheong Hwa.]
Mu Won lướt qua nội dung báo cáo.
[Ngay cả khi mẹ ruột còn sống, cậu ta đã được Hwa Yoon, chủ cửa hàng hoa thay thế nuôi dưỡng. Trái ngược những lời đồn thổi lan truyền khắp nơi, chủ cửa hàng hoa yêu thương chăm sóc Cheong Yeon rất tốt. Chuyện cửa hàng hoa bị ngập lụt là chính xác, thế nhưng thi thể không được tìm thấy.
Sau đó, cậu ta rong ruổi khắp từ nơi này lại sang nơi khác, trồng cây thuốc và dược liệu. Kẻ cố bán Cheong Yeon cho bọn hải tặc là chủ một tiệm kim khí chú ý đến cậu…]
Chủ tiệm kim khí hiện đang mất tích. Chẳng phải vô cớ mà cậu bị đồn là kẻ ăn thịt. Nhiều người xung quanh Cheong Yeon lúc còn nhỏ tuổi đã không tồn tại trên Cheong Hwa nữa. Những người duy nhất còn sống khoẻ mạnh là những cá nhân không hề làm hại hoặc có ý đồ xấu với Cheong Yeon dưới bất kỳ hình thức nào. Bằng không thì họ là những nhân vật để tâm cậu ấy cả về vật chất lẫn tinh thần.
Trấn Cheong Hwa là nơi mà một đứa trẻ không thể sống sót theo cách đơn độc. Sẽ chẳng đời nào một kẻ xinh đẹp không sở hữu gì lại sống an toàn tại nơi cướp bóc, nguy hiểm tràn lan. Nhãn cầu loài người, ai cũng giống nhau.
Bộp, đột nhiên Mu Won đập mạnh tờ giấy.
Đây là tất cả những gì mà hắn nhận được sau lần đầu tiên hắn ra chỉ thị điều tra Cheong Yeon. Từ đó trở đi, cuộc sống hiện tại của chàng dược sĩ trong vài chục ngày đã được liệt kê.
[7 giờ sáng: Đi xe đạp đến núi Cheong Hwa hái thảo dược và dược liệu.
9 giờ: Mở cửa hiệu thuốc.
Trưa: Vào phòng trong của cửa hàng. Có lẽ ăn trưa, sau đó đánh răng trong khi nhìn ra cửa sổ hiệu thuốc.
2 giờ chiều: Đóng cửa một lát và đến cửa hàng Cheong Hwa, mua sô cô la và giá đỗ rồi quay lại.
4 giờ chiều: Dạy môn số học cho một đứa trẻ hàng xóm.
5 giờ chiều: Dọn dẹp quầy thuốc. Phân loại và vứt rác.
6 giờ chiều: Đóng cửa hiệu thuốc và đến chợ cá ven bến tàu. Mua ba con mực rồi quay trở lại. Không hề ra ngoài mãi đến hôm sau.]
Kết quả giám sát trong 50 ngày vô cùng nhất quán. Cuộc sống Cheong Yeon nhàm chán đến nỗi Mu Won tự hỏi làm sao dược sĩ sống được như vậy. Cậu ấy chẳng có thú vui giải trí, chỉ luôn tận tuỵ với việc chữa bệnh, thậm chí nhà sư cũng phải khóc mất.
Ngay cả những tên cấp dưới theo dõi quan sát Cheong Yeon cũng chợt thắc mắc tại sao phải làm công việc vô vị thế này từ ngày điều tra thứ 20 trở đi. Mu Won không biết hắn nghi ngờ gì, rõ ràng dược sĩ thực sự vô tội. Phải chăng Cheong Yeon bắt đầu nhận ra những điều kì lạ và cố hành động không gây nghi ngờ? Nhưng một lần nữa, đó không phải là tình huống phù hợp.
Mới chỉ hơn 50 ngày kể từ khi cuộc giám sát bắt đầu diễn ra.
[Khoảng nửa đêm, dược sĩ đột nhiên ra ngoài cùng với xe đạp. Cứ tưởng cậu ấy sẽ đi chơi đêm nên em hào hứng đuổi theo nhiệt tình, sau cùng cậu ấy đến núi Cheong Hwa. Em đã bỏ lỡ cậu ấy giữa chừng. (Hãy tha thứ cho em nhé, anh ơi). Trong giỏ chứa vài dược liệu và thảo mộc khi cậu ấy trở về. Dự kiến công việc cần hoàn thành trong buổi sáng đã được thực hiện trước.]
Tên điên nào lại lên núi vào giữa đêm khuya để đào thảo dược trong khi một inch(*) trước mặt cũng không nhìn thấy? Điều đó cực kỳ đáng ngờ.
(*) inch: bằng 2.54 cm
Song từ ngày đó, thói quen tương tự bắt đầu lặp lại. Nhờ vậy mà hắn thậm chí nhớ tên loại sô cô la Cheong Yeon hay mua. Hắn biết đó là quà vặt giá tương đối đắt đối với một kẻ ăn xin giống như Cheong Yeon, thế nhưng có vẻ 20000 hwan đã được sử dụng vô cùng triệt để.
[Vào ngày dược sĩ bị kéo vào trong toà nhà hàng hải, một thân cây lớn xuất hiện kéo dài từ trên tầng 5. Thuộc hạ bên dưới đã cưa bỏ nó và dùng làm củi. Bọn họ kể lại hình thù thân cây trông rất kì lạ.]
Mu Won chậm rãi xoa xoa ngón tay lên những con chữ viết về thân cây. Đúng lúc hắn xem lại bản báo cáo cùng với mục đích điều tra đến từng chi tiết về các vấn đề liên quan Cheong Yeon, không hề bỏ sót một chi tiết nào.
“Sao ngay bây giờ mày không thừa nhận luôn đi?”
Tae Cheon Oh thình lình bước vào mái vòm, chỉ đi một mình. Không vương mùi tanh của việc “hành sự” mới vừa trước đó, chắc hẳn gã ta tắm rồi mới đến.
“Là mày đã phải lòng dược sĩ rồi.”
Sau ngày Mu Won ép cậu uống máu, Tae Cheon Oh ngay lập tức loại dược sĩ khỏi danh sách người Hwa. Thế nên sau hàng chục ngày trôi qua, gã chẳng hiểu nổi lí do tại sao Mu Won tiếp tục dòm ngó sau lưng dược sĩ.
“Hay là vì mày không muốn thừa nhận linh cảm của mày đã chết?”
Tae Cheon Oh ngồi phịch xuống sàn, cạnh ghế bập bênh. Gã hỏi xin một điếu thuốc, thế nhưng Mu Won ném gã cả bao.
“Anh có còn nhớ thời điểm chúng ta bị đuổi đánh khỏi trấn Cheong Hwa không?”
Tae Cheon Oh nhíu mày trước câu hỏi đột ngột, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời.
“Tất nhiên nhớ rồi. Tao tức giận biết chừng nào sau khi nghe tin tên khốn Aduran đã chết.”
“Thế còn đứa trẻ mà chúng ta gặp trên núi?”
“Đứa trẻ xinh đẹp ấy à? Tao nhớ, thì sao?”
Cái cây to lớn đột nhiên đâm xuyên toà nhà hàng hải. Và thật trùng hợp, đó cũng là ngày họ rời khỏi trấn Cheong Hwa. Không vì còn nhỏ mà những ký ức cứ thế phai mờ. Bởi lẽ cũng chính là ngày mà hắn thực hiện việc giết người lần đầu tiên.
Mu Won hồi tưởng về gã đàn ông đầu tiên hắn giết, càng không bỏ qua những thân dây leo quấn quanh chân gã. Thân cây di chuyển như được điều khiển, có vẻ ra sức bảo vệ ai đó. Cả hắn và Tae Cheon Oh đều không sở hữu khả năng làm việc như vậy, thế nên hắn nghĩ đứa trẻ lúc đó thực sự liên quan.
Nếu như đứa trẻ mà họ đã gặp vào ngày hôm đó đến từ tộc Hwa thì ra sao đây? Thêm nữa, cái cây to lớn mọc xuyên toà nhà có ý nghĩa gì?
“Mà sao tự nhiên mày lại hỏi vậy?”
Tae Cheon Oh giục Mu Won trong lúc hắn ta chìm vào suy nghĩ, trầm ngâm im lặng.
Cheon Oh cũng rất nhanh trí. Xét trên thực tế thì gã chẳng có phản ứng lạ nào mặc dù đề cập câu chuyện quá khứ, có vẻ Cheon Oh không hề nhìn thấy bóng dáng đứa trẻ đó ở Cheong Yeon. Cũng dễ hiểu mà. Trước hết, mái tóc và cả màu mắt hoàn toàn khác nhau, thêm việc lúc đó nó còn quá nhỏ, khó mà phán đoán cái khuôn mặt đó lớn lên thế nào.
“Cheon Oh, suy nghĩ kĩ xem tại sao chúng ta lại ở đây thay vì đến lục địa thứ nhất.”
“Thì do mày nói trấn Cheong Hwa nhỏ hơn nhiều so với mấy lục địa khác nên tìm người Hwa dễ hơn còn gì. Nhưng mà có gì đảm bảo là người tộc Hwa có ở đây không?”
Gia tộc Hwa không hề nâng đỡ toàn bộ lục địa hiện có. Giống sự tồn tại của vài hòn đảo không có người ở nhưng không bị chìm. Tuy nhiên, lục địa thứ 11 chìm trong tích tắc như thể chờ đợi người tộc Hwa chết. Điều đó nghĩa rằng người gia tộc Hwa nâng đỡ lục địa lẽ ra phải chìm dưới mực nước biển.
Cần người tộc Hwa để tái khởi động lại lục địa thứ 11, lãnh thổ vốn được tộc Hwa duy trì.
Là người sống sót từ lục địa thứ 11 và là thành viên của gia tộc Kwon, sứ mệnh bắt buộc tìm ra người Hwa đã được đặt trên vai Tae Mu Won.