Trấn Cheong Hwa - Chap 20 (H)

Cảnh báo: nsfw, dirty talk

Ưu điểm: có H
Nhược điểm: không phải của main ?

– – – – – – –

Liền ngay sau đó, hắn dùng ánh mắt sắc tựa dao cạo nhìn chằm chằm mặt Cheong Yeon, như thể muốn dát mỏng nó.

Cheong Yeon đáp lại bằng vẻ mặt như muốn hỏi ‘Tên khốn điên này lại làm vậy thêm lần nữa?’

Bông hoa còn tươi, mới vừa bị ngắt trước đó không lâu được Tae Mu Won đưa đến gần sát khuôn mặt Cheong Yeon, có vẻ muốn so sánh nó với mặt dược sĩ.

Cheong Yeon lo lắng, nhìn xuống bông hoa áp sát môi mình. Tốc tốc, bông hoa gõ nhẹ vành môi cậu ấy.

Giống hệt hôm trước ở trong quán bar, Cheong Yeon thận trọng mở miệng khi được hắn ta yêu cầu. Mu Won ngắt một cánh hoa, ấn chặt vào đầu lưỡi cậu. Con ngươi vàng kim cảm tưởng đọc được tâm tư người khác chòng chọc nhìn thẳng khuôn miệng nhỏ nhắn. Cheong Yeon phút chốc toàn thân cứng đờ, thậm chí không thể nuốt xuống nước bọt, cánh hoa đầu lưỡi trở nên ẩm ướt.

“Sao không ăn nó?”

Tông giọng xem chừng có vẻ thân thiện nhưng họng Cheong Yeon vẫn không dao động.

“Hay là cố tình không ăn.”

Ánh mắt ngụ ý chẳng hiểu chuyện gì ngước nhìn Mu Won.

‘Tae Mu Won vẫn nghi ngờ mình.’

Hắn biết người gia tộc Hwa ăn hoa báo thù. Khuôn miệng tươm đầy nước bọt, tim cậu đập thùm thụp vì sợ hãi. Cheong Yeon đã phải tôi luyện sự kiên nhẫn thép, tình huống thực tại như được phục vụ bữa ăn thịnh soạn trong khi bản thân sắp sửa chết đói.

Hương hoa nồng nàn không gì sánh được quyện lẫn dư vị ngọt ngào từ sô cô la. Cheong Yeon nhả chữ một cách cẩn thận để không ngộ nhỡ nuốt phải cánh hoa.

“Tôi không ăn hoa hay thứ gì tương tự vậy.”

Đột nhiên, Mu Won bật cười điên cuồng.

Hắn giữ cánh hoa, kéo nó khỏi miệng Cheong Yeon, xong xuôi nuốt chửng cùng với nhành hoa cầm trên tay mình. Thâm tâm Cheong Yeon đột ngột hét toáng, tuyệt nhiên chẳng âm thanh nào tuồn khỏi kẽ miệng bởi sự ghìm chặt kiểm soát vành môi.

Thay thế Cheong Yeon, sáu cánh hoa tươi cùng thân cây mỏng bị Tae Mu Won dùng răng nghiền nát, biến mất vào bụng chỉ một lần nuốt.

“À, giờ mới nghĩ lại.”

Hắn ta dùng mắt quét người Cheong Yeon.

“Tôi là khách hàng đầu của cậu nhỉ?”

Cheong Yeon ép nhăn vầng trán nhẵn nhụi.

“…Khách…á?”

“Cậu đã bắt đầu việc kinh doanh mới còn gì, thế nhưng có nhiều người để mắt quá nên tôi cảm thấy phí tiền chết được.”

“Anh đang nói cái quái gì vậy?”

“Thì là số tiền tôi đưa cậu đấy. Cái giá cho việc lột đồ của cậu.”

Số tiền trước đó ngỡ đâu là tiền bồi thường phút chốc trở thành món tiền “ăn bánh”. Cả mặt Cheong Yeon nóng lên xấu hổ. Cậu siết nắm tay, bờ môi mím chặt.

“Những gì mà tôi nhận được… đó là cái giá cho sự hiểu lầm, ông chủ Feira đã nói như vậy.”

“Tên khốn này, đến chết cậu vẫn theo phe Tae Cheon Oh à?”

Cắt lời Cheong Yeon, thay vì nụ cười giễu cợt giống như mọi khi, Mu Won lại nở nụ cười hết sức thành thật. Bấy giờ Cheong Yeon mới nhận ra rằng cậu đang vô tình khiêu khích hắn ta.

“Mẹ kiếp, cái tên nói sợ tôi biến đâu rồi?”

Hắn đương nghi ngờ thái độ khác hẳn so với lúc trước của cậu. Thực tế, cậu vẫn sợ Tae Mu Won. Dẫu vậy, do không kiềm chế nổi cơn tức giận nên cậu mới cả gan đáp trả hắn. Cheong Yeon an tâm tưởng mình xoá được cáo buộc sai lầm là người tộc Hwa, lại còn tự tin hơn hẳn bởi lời Tae Cheon Oh hứa. Sau cùng lại là quyết định ngu ngốc. Sẽ tốt hơn hết cứ nên run rẩy và chẳng lu loa đáp lại điều gì.

Thình lình, Mu Won nghiêng cả thân hình to lớn, ghé sát đôi môi vào vành tai cậu.

“Này, nếu tôi phá vỡ lòng tin thì sao? Tôi chẳng phải tên nghe lời ông chủ.”

Trong suốt khoảnh khắc hắn ta thì thầm ngay bên cạnh cậu cùng với hơi thở thơm hoa báo thù, Cheong Yeon thậm chí không thể thở nổi. Bản năng sinh tồn sẵn có của người tộc Hwa lúc này không ngừng áp đảo lý trí.

Cơn khát hoa lớn đến mức nếu không gắng giữ linh hồn của mình thì nó sẽ ngay lập tức trào ra khỏi miệng. Hắn ta thậm chí nuốt cả bông hoa… Cảm giác đằng đẵng kéo dài vô tận cho đến khoảnh khắc tên đàn ông kia rời đi lần nữa.

Đứng trước Cheong Yeon đơ như tượng sáp không nói nên lời, hắn rút điếu thuốc, bắt đầu lẩm bẩm tỏ vẻ mất hứng.

“Nếu không muốn bị lột đồ thì đừng có dại mà làm loạn nữa.”

Mu Won hờ hững giả vờ vô tâm. Cả người Cheong Yeon bất giác giật nảy, hai vai run run. Hắn ta đập vỡ Cheong Yeon đông cứng chỉ với một bước tiến về phía trước.

Cứ thế, Cheong Yeon cắm đầu chạy về hiệu thuốc. Những chiếc túi nhựa treo trên cổ tay ma sát vào nhau tạo nên âm thanh sột sà sột soạt.

Bước chân vang vọng đến từ Mu Won ngay phía sau lưng khiến cậu lo lắng, song may mắn thay cánh cửa được mở chỉ trong một lần. Cheong Yeon phóng vào trong nhà, giữ tấm rèm cửa để hở một bên. Cậu ấy kéo xoạch rèm lại ngay khi ý nghĩ tên cướp biển kia vẫn đương theo dõi.

“Phù…”

Toàn bộ cơ thể lúc này được cửa hàng ôm trọn lấy, Cheong Yeon nhẹ nhõm thở ra hơi thở suốt từ nãy giờ cố gắng nín nhịn, xong xuôi đẩy người lùi lại một bước. Cả người nhũn ra tựa hồ vừa mất toàn bộ sức lực ngay khi bắp đùi chạm quầy thu ngân. Cheong Yeon đặt chiếc túi nhựa trên tay xuống quầy, giữ chặt con tim đang đập thình thịch.

Lúc bị kéo đến toà nhà hàng hải, mùi hoa báo thù chẳng còn dấu vết. Nhưng bây giờ đây xuất hiện trở lại, hắn ta lần nữa vương vấn mùi hoa. Nghĩa là Mu Won đã hái thêm một hoa báo thù khác.

Chẳng may Cheong Yeon không ngửi thấy mùi bông hoa trước đó…

Chắc hẳn cậu đã đánh mất lí trí ngay khi gã đàn ông đó lôi bông hoa ra. Giống như lần ở bãi rác, bông hoa lần nữa mang sức mị hoặc và khiến cậu ấy không thể tỉnh táo. Tae Cheon Oh nói Mu Won đã sai, nhưng trên thực tế người sai là gã. Phán đoán của Tae Mu Won thực sự chính xác.

Trước sự ám ảnh điên cuồng của hắn với người tộc Hwa, lông trên cẳng tay và gáy Cheong Yeon đồng loạt dựng đứng.

Thế nhưng lần này, chẳng phải hắn ta một mực tin rằng cậu ấy không phải người tộc Hwa sao?

Cheong Yeon gom những hạt gạo rơi ra từ chiếc túi nhựa. Có vẻ công cuộc chuyển nhà phải tạm dừng một thời gian. Tốt hơn hết là đừng nên làm gì vô nghĩa và lại lần nữa chọc tức Mu Won.

Cheong Yeon ấn vào vết thương trên cổ thỉnh thoảng chợt trở đau nhức. Rất may vết cắt không quá nghiêm trọng, thế nên chỉ cần bôi chút thuốc mỡ.

‘Nhưng Tae Mu Won, nếu như hắn ta nghi ngờ nhiều vậy thì tại sao hắn lại để mình đi, sau khi ép mình uống số máu đó…?’

Cheong Yeon đứng trong quầy, cảnh giác trân trân nhìn tấm rèm cửa không ánh sáng nào thẽ thọt lọt qua. Linh cảm Mu Won vẫn đứng bên ngoài.

Đồng thời lúc đó.

Một vụ náo loạn thình lình xảy ra ở trên tầng 5 toà nhà hàng hải. Thân cây to khoẻ bất ngờ nhô ra từ cái cây lớn đâm xuyên toà nhà, dị thường vươn về nhà kho bên trái. Trông chẳng khác gì bàn tay đe doạ.

Thuộc hạ cấp dưới không khỏi bối rối trước cái thân cây đột nhiên mọc lên theo cách bất thường, song họ đơn giản giải quyết bằng cách cưa bỏ nó đi.

Thân cây dị thường sớm biến thành củi, chẳng có đề cập rõ ràng nào nữa.

Chỉ cho đến khi ai đó quan tâm.

* * *

Chương 2. Cá nhà táng

[Báo cáo]

Mu Won lật giở trang sổ với tiêu đề lớn được viết trên đó.

[Đối tượng điều tra: Cheong Yeon

Tuổi: 27]

Báo cáo hắn vốn đã nhận được từ khá lâu, song đều ngạc nhiên mỗi lần đưa tay lật giở trang đầu.

“Nhiều thật.”

“Ai cơ?”

Tae Cheon Oh đột nhiên ngắt lời Mu Won đang lẩm bẩm một mình. Chàng trai xinh đẹp bên cạnh Cheon Oh cũng lén nhìn sang Mu Won. Ánh mắt cậu ta thể hiện rõ vẻ ra sức tóm lấy hai người đàn ông, như muốn đồng loạt tóm hai con chim chỉ bằng cục đá. Hoặc do cơ thể cậu ta lúc này nóng như điên lên.

Khi Tae Mu Won giơ ngón giữa lên, dùng miệng mút nó, chàng trai xinh đẹp trở nên phấn khích, thu hẹp khoảng cách giữa háng của mình.

“Bỏ ra, tên khốn này.”

“Sao nào, dễ thương quá đi.”

Tae Cheon Oh dùng tay bóp mông chàng trai nhỏ hơn bản thân rất nhiều.

“Mông nhỏ vốn là sở thích của anh.”

Việc chàng dược sĩ xem tên khốn này như vị cứu tinh cũng thật buồn cười.

Có một lí do khiến cho kẻ luôn yếu lòng trước vàng bạc hay sắc đẹp giống Tae Cheon Oh lại không tán tỉnh chàng dược sĩ đó. Cheon Oh thích những nhân vật bay bướm trăng hoa, như gã ta vậy. Mu Won ném gạt tàn thuốc vào người Cheon Oh, ngay khi tay gã thọc vào quần chàng trai kia và bắt đầu màn sờ soạng.

Mặc dù thân hình to lớn nhưng Tae Cheon Oh vẫn né tránh nhanh như cắt, trong lúc vẫn giữ người chàng trai đẹp. Thậm chí càng thêm phấn khích trước tình huống bất thình lình, gã ta xé toạc quần của chàng trai và nhét dương vật giống như củ khoai to khoẻ vào đó. Liền ngay tức khắc, người bị đâm thúc trong cơn khoái cảm không ngừng gào rú “Cheon Oh oppa (*)”

(*) oppa: cách nữ giới gọi anh trai

“Mẹ nó, anh cũng đâu phải đang bị động dục.”

Tae Cheon Oh hít một hơi sâu mặc lời chửi rủa từ Tae Mu Won.

“Phù, cưng à. Anh đoán Mu Won oppa đang ghen tị đấy. Cưng có muốn bú cho Mu Won không?”

“Ư, ha ưng! Em sẽ bú c*c Mu Won oppa.”

Chàng trai xinh đẹp với cả hai tay bị kéo ra sau mở chiếc miệng nhỏ và lè lưỡi ra. Ha ah, cậu ta cụp mắt, bày ra vẻ mặt mời chào gợi cảm, khơi gợi hứng thú từ Tae Mu Won.

Mu Won liếc xuống thân dưới yên tĩnh của mình. Khi Tae Cheon Oh buông nắm tay ra, cả người chàng trai ngã về phía trước. Cậu ta bò bằng bốn chân đương lúc Cheon Oh tiếp tục đâm thúc vào phía sau mình. Bàn tay run rẩy say cơn phấn khích vươn ra nắm lấy cặp đùi săn chắc của Tae Mu Won.

“Em sẽ ngoan ngoãn bú mút dương vật nếu anh dùng em làm nhà vệ sinh.”

“Ha! Mẹ kiếp!”

Hẳn Tae Cheon Oh đã tưởng tượng ra cảnh tè vào mặt chàng trai xinh đẹp, gã ta rên rỉ. Mu Won thô bạo kéo người chàng trai đang cạ khuôn mặt vào dương vật mình trong lúc hai tay níu chặt đùi hắn. Núm vú cậu ta bị Tae Cheon Oh đột ngột kéo lấy, gã lên tiếng hỏi.

“Chết tiệt, cưng là bồn tiểu của bọn anh à? Hức, thế thì anh đây tè vào trong nhé?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo