Trấn Cheong Hwa - Chap 23

Dù là khách hàng bất ngờ, thế nhưng Cheong Yeon không hề kén chọn trong việc buôn bán.

“Hửm, thật đấy à! Tên này đến để tìm tôi xong chợt mua hàng?”

Cheong Yeon chuyển số trà sen đang được bọc trong một miếng vải mềm vào hộp gỗ nhỏ. Mặc cho Hwang Ran khiển trách, Saturn vẫn đứng im không nhúc nhích. Vì là thương nhân đến từ lục địa thứ nhất, thế nên chắc hẳn gã là khách quý.

“Ngâm từng bông một vào trong nước ấm, hoa sen khô sẽ nở ra.”

Sẽ là chuyện lớn nếu người đàn ông thấy bông hoa nhỏ mà đổ nó ra rồi ăn trực tiếp. Những số thực vật qua tay Cheong Yeon cho thấy hiệu quả cao hơn thông thường.

“Liều dùng là một bông hoa mỗi ngày.”

Cheong Yeon lần nữa thuật lại cảnh báo nghiêm khắc. Cậu nhận 300 hwan trước, sau đó đặt chiếc hộp gỗ lên đôi tay đang xoè ra của Saturn. Giờ đây, không chỉ khuôn mặt mà chiếc cổ dày của Saturn cũng đỏ bừng. Đứng bên quan sát xuyên suốt cảnh tượng, Hwang Ran thở dài.

“Phải có lí do cho mọi sự đầu cơ trục lợi chứ, đúng không nào?”

Hwang Ran mỉa mai Cheong Yeon, ngụ ý cậu ấy đang dùng khuôn mặt vô tội hòng để săn lùng những kẻ ngu ngốc không chút nghi ngờ. Saturn gần như lập tức túm lấy cổ áo Hwang Ran.

“T, t, tên điên này!”

“Dược sĩ không phải loại người như vậy.”

Người hầu Hwang Ran nhanh chóng bắt lấy cổ tay Saturn, song nó dày cộm đến nỗi hắn không thể giữ chỉ bằng một tay. Hwang Ran nhấc gót chân lên, tung chân đá vào đôi giày bóng loáng của Saturn để phòng thủ. Trông cuộc ẩu đả vẫn đang diễn ra ngay trước sạp hàng, Cheong Yeon băn khoăn tự hỏi liệu cậu có nên đóng cửa nghỉ sớm, ngừng việc kinh doanh trong ngày hay không. Đúng như dự đoán, một vài vị khách đang đứng gần đó nhận ra Saturn đến từ Feira, họ bắt đầu sợ sệt và rời đi.

“Con tàu! Con tàu đang cập bến!”

Lúc đó, giọng nói thô lỗ của người đàn ông oang oang khắp chợ.

“Tàu săn cá voi sắp đến rồi!”

Vẫn trong tư thế ngồi xổm, Cheong Yeon chỉ ngẩng đầu lên. Saturn, người đang bị túm cổ áo và Hwang Ran, kẻ cũng bị túm cổ áo, đồng loạt hướng mắt ra biển. Người hầu nhân cơ hội đó tách hai người ra. Hwang Ran trừng mắt nhìn Saturn với đôi mắt đầy oán hận, nhưng gã không làm gì thêm, chỉ rũ áo khoác nhàu nát của mình.

Con tàu đang tiến về hướng bến tàu vẫn trông nhỏ xíu như một dấu chấm.

“Tàu của chúng tôi đang chở cá nhà táng đấy!”

Chủ nhân giọng nói là một thuỷ thủ làm việc trên tàu săn bắt cá coi, người đã trở về từ tàu cao tốc nhằm để đưa tin. Khỏi phải nói, những người bán hàng đều đổ xô đến khu vực bến tàu.

Mọi sự phấn khích hiện trong mắt họ. Người trấn Cheong Hwa nhún vai tự hào như thể chính họ mới là những người bắt cá nhà táng, không khỏi đắc thắng thưởng lãm khung cảnh các vị thương nhân vĩ đại thượng đẳng lũ lượt kéo tới như một bầy chó.

Bận lòng chuyện kẻ nào đó có thể nhân tiện đánh cắp dược liệu, Cheong Yeon giữ yên vị trí mà nhìn ra biển. Quả nhiên, tệ nạn trộm cắp gần đây hoành hành khi chủ đi vắng. Còn thêm vài kẻ táo tợn cướp bóc cả những cửa hàng Hiệp hội Thương gia. Một cuộc hỗn loạn lần nữa nổ ra giữa những tên trộm và chủ sở hữu cửa hàng về muộn.

Trong khi một số kẻ bị bắt đánh thì vài kẻ khác khẩn trương tinh ý trốn vào con hẻm. Khi nào tàu đánh cá voi cập cảng, sự chú ý trong khu chợ sẽ lại chuyển sang con cá nhà táng. Khoảnh khắc con tàu dần dần hiện ra đặt trong tầm mắt, Cheong Yeon sắp xếp lại mớ dược liệu cậu đã bày ra. Trút được gánh nặng là số trà sen đắt đỏ mới bán, cậu ấy xem như hoàn tất công việc phải làm hôm nay.

Hwang Ran cùng người của mình hướng về bến tàu, tuy nhiên Saturn vẫn đứng tại chỗ. Vì có vẻ như chẳng còn món gì hắn mua được nữa, Cheong Yeon khá mơ hồ hỏi.

“Sao anh không đi xem thử?”

“Tôi…, cái đó, tôi cũng chẳng mấy hứng thú cho lắm nên không cần xem cá voi làm gì.”

“…Vâng.”

“Nếu cậu định dọn hàng rồi quay về thì tôi có thể mua hết mọi thứ được không?”

Cậu cho tất cả dược liệu vào trong chiếc túi rồi buộc nó lại. Cheong Yeon đứng thẳng đối diện Saturn, hắn ta có vẻ giữ nguyên xấu hổ.

“Anh cần gì nào?”

Nguyên nhân tại sao không thể cùng lúc bán hết số hàng, dù rằng mọi thứ diễn ra suôn sẻ là vì những lời Hwang Ran đã nói.

Thành viên cấp cao ở Feira không những đối xử tốt với cậu, một dược sĩ tầm thường, theo cách tôn trọng, lại còn khuôn mặt luôn luôn đỏ bừng mỗi khi mở miệng. Tương tự trước đây, Saturn dường như dành cho cậu ấy nhiều sự ưu ái hơn mức nhất định. Lợi dụng một người chân thành như vậy, cảm giác không hề dễ chịu chút nào.

“Anh không cần ép bản thân phải mua những thứ anh không cần đến.”

“V, vậy thì cái gì đó tốt cho việc giải rượu…”

Dường như hắn không nhớ lắm loại thảo dược nào tốt cho cơn say. Giảm chứng nôn nao là một tác dụng viết trên tấm biển cây ngũ gia bì.

“Vậy thì nên mua một ít ngũ gia bì này.”

Cheong Yeon lại mở túi ra, lấy ngũ gia bì cho vào túi giấy.

“Đun sôi thứ này trong nước rồi uống. Hết 5 hwan nhé.”

Saturn lục túi tìm tờ 1 hwan. Nhưng kể cả khi đã lật ngược lại để lộ lớp lót thì chỉ có sự xuất hiện của tờ 100 hwan.

“Tôi tặng anh vậy, hãy xem nó như là quà khuyến mãi. Bởi vì anh đã mua món đắt tiền.”

Cheong Yeon lên tiếng, dự định rời đi trước khi bến tàu ngày càng tấp nập.

Saturn lắc đầu nguầy nguậy, thốt lên bản thân không thể làm thế và lôi ra tờ tiền 100 hwan.

“Tôi cũng không có tiền thối.”

Cheong Yeon đẩy chiếc túi giấy vào người Saturn, thúc giục hắn ta cầm lấy. Khi cậu cố gắng không nhận thanh toán, Saturn thọc vào chiếc túi Cheong Yeon để mở. Hắn rút tay về, tờ tiền theo đó mà biến mất tăm.

“Thế thì tôi không cần tiền thừa nữa.”

Cheong Yeon vội vội vàng vàng tìm tờ tiền bên trong túi, nó sâu đến mức cậu phải thò vào đến tận khuỷu tay mới lôi ra được. Cheong Yeon cầm lấy tờ tiền đuổi theo Saturn, người đang quay lại con đường ban nãy từ đó đi đến.

“Này anh…!”

Cũng đã đến lúc Cheong Yeon lên tiếng. Trước mặt Saturn đang cúi đầu chào là người đàn ông cao to sừng sững, hơn hẳn người hắn cả một cái đầu. Thông thường, người đàn ông đó có vẻ thích mặc những chiếc áo khoác được thêu hoa đỏ, tuy nhiên hôm nay nó lại được thêu nhiều bông cẩm tú cầu màu xanh đậm.

‘Tae Mu Won…’

Cheong Yeon lặp lại tên người đàn ông đó trong đầu. Là chủ sở hữu Feira mà lần đầu tiên cậu ấy gặp lại sau gần hai tháng.

Cơ thể khẩn trương quay lại nhưng không may thay, đôi mắt vàng sáng của Tae Mu Won đã giao mắt cậu.

“Đến xem cá voi à?”

Tae Mu Won cười, như thể rất vui sau khi gặp được người hắn mong muốn, mang đến thái độ vô cùng thân thiện. Cheong Yeon không hiểu tại sao hắn lại như vậy, nhưng tính cách hắn vốn dĩ thất thường bỏ xa người khác.

“….Chào anh.”

Cheong Yeon cúi đầu, chìa tờ tiền 100 hwan đưa cho Saturn, lúc này mới quay người để nhìn cậu.

“Tôi đã nói là sẽ đưa anh như hàng tặng kèm, thế nên anh hãy nhận lại tiền đi.”

Saturn do dự nhận lấy tờ 100 hwan, hết nhìn Cheong Yeon rồi lại nhìn Mu Won cùng với vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ. Mu Won theo đó nhìn xuống túi giấy trên tay Saturn. Bên trong túi giấy còn có một chiếc hộp gỗ đựng trà sen khô.

“Saturn đã mua gì thế?”

Trông thấy khuôn mặt tươi cười của Tae Mu Won, Saturn khẩn trương mở chiếc túi giấy. Nhưng có vẻ hắn chỉ hỏi vui cho có lệ, Mu Won thậm chí không thèm liếc mắt kiểm tra chiếc túi.

Lướt qua Saturn, Mu Won tiến lại gần Cheong Yeon hơn. Dược sĩ cảm thấy đầu mình từ từ ngẩng lên. Chiếc tàu ban nãy còn là chấm nhỏ càng ngày càng lớn, và người đàn ông kia cũng vậy, càng tiến đến gần hắn càng lớn hơn.

“Tôi bị ông chủ mắng nhiều phết đấy.”

“Sao cơ?”

“Đó là lí do tại sao tôi không bén mảng đến gần tiệm thuốc.”

“……..”

Cheong Yeon không biết nên đáp lại gì, thậm chí không thể lựa chọn từ ngữ.

“Sống qua một thời gian dài mà không có tôi, khuôn mặt của cậu trông nở rộ nhỉ. Chết tiệt, cậu là hoa à?”

Vì khuôn mặt đó vẫn đang mỉm cười nên không rõ lắm tâm trạng hắn vui hay là tồi tệ. Cheong Yeon nhìn hắn, ánh mắt cảnh giác, xong xuôi đáp lời.

“Hôm đó tôi đã nhận rất nhiều tiền nên tôi phải lo nhiều việc khác nhau.”

Gần đây, cậu thấy nhẹ nhõm khi không đụng phải ai trong Feira hay Tae Mu Won giống như hồi trước. Nhưng không vì thế mà họ không có thời điểm sẽ gặp lại nhau, vì đơn giản sống cùng một khu vực.

“Đi xem cá voi nhé?”

Mu Won thẳng thừng hỏi. Cheong Yeon phải ngước lên nhìn hắn thêm lần nữa để chắc chắn rằng những điều hắn mới hỏi là sự thật. Kẻ duy nhất đứng trước mặt cậu chính là Mu Won, còn lại Saturn đứng sau lưng hắn.

“Ở đó có cá voi không?”

Cảm nhận ánh mắt nhìn từ phía sau, cậu ấy lẩm bẩm nhìn lại Saturn. Đột nhiên bị biến thành con cá voi, hai mắt Saturn chợt mở thao láo.

“Cá voi mà tôi nhắc đến đang ở đằng kia.”

Hắn ta chỉ tay về hướng bến tàu có tầm nhìn biển, hệt như xác nhận Cheong Yeon chính là nhân vật đã được chỉ điểm sánh bước bên hắn cùng xem cá voi.

“Tôi…”

Cheong Yeon cố nặn ra câu phải quay trở về, thế nhưng Mu Won đã bắt đầu bước, hướng về bến tàu. Hắn ta đi trước, song vì Cheong Yeon không bước theo sau, hắn liếc nhìn cậu tựa hồ muốn hỏi cậu đang đợi gì. Ngay từ ban đầu, cậu đã chẳng có lựa chọn nào khác để từ chối Tae Mu Won.

“Tôi cần đến lấy xe đạp, thêm túi thuốc nữa. Dạo gần đây nhiều trộm lắm.”

Mu Won túm lấy cổ tay Saturn đang đi cạnh mình.

“Vâng, anh. Em sẽ thay cậu ấy mang chúng về hiệu thuốc.”

“Chỉ có tôi…”

Đôi mắt Mu Won tựa hồ ánh sáng vầng dương chói loà nhưng lại không chứa một tia ấm áp, đọng trên da thịt cảm giác lạnh lẽo. Dược sĩ muộn màng hối hận, nghĩ rằng hiện tại chỉ nên im lặng ngoan ngoãn theo sau và sẽ về nhà sau khi người kia mất dần hứng thú.

Tuy nhiên, lọn tóc ở chiều đối lập không giống như cậu, không bị tóm lấy. Mu Won vẫn đứng nguyên vị trí đó, chỉ có gió biển nhẹ nhàng lướt qua, lay động mái tóc mượt mà của hắn.

“10 giây là đủ rồi có phải không?”

Đó là khoảng cách không thể vượt qua với chỉ bấy nhiêu thì giờ. Mà không, nếu chạy thật nhanh biết đâu sẽ kịp.

Nhìn cậu bất an thử đo khoảng cách, Mu Won cười nhạt.

“Tôi chỉ đùa thôi.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo