Ngay khi được phép rời đi, Cheong Yeon đã quay lại nơi bày bán thảo dược. Cậu đặt túi thuốc và buộc chặt ở sau xe. Xung quanh cậu ấy trở nên vắng vẻ sau sự xuất hiện của Tae Mu Won. Bọn trộm vì thế không dám đến gần, càng không để mắt đến thuốc của cậu.
Thực sự nếu nghĩ lại thì, cậu ấy tự hỏi có phải do họ không biết làm gì với mớ dược liệu nên mới bỏ qua và không ăn cắp chúng về hay không. Trước đây, kể cả khi cậu chạy đến quận khác trốn Tae Mu Won thì nguyên vật liệu từ cửa hàng thuốc vẫn y ban đầu.
Cheong Yeon lấy chiếc xe đạp và đến gần Tae Mu Won. Thay vì ngồi lên yên xe, cậu nắm tay lái và dắt nó đi. Lúc này, Saturn đã biến mất, chỉ còn lại mình Mu Won.
Mu Won nhìn cái túi thuốc được buộc chặt bằng dây thừng và mỉm cười.
“Cậu thực sự chăm chỉ ha.”
Chắc hẳn là như vậy rồi, bởi lẽ ngay khi nghe tin họp chợ, cậu đã vội vã ra ngoài và tìm cách bán dược liệu. Thanh âm giọng nói vô cùng tử tế đối với một người như Tae Mu Won, thế nhưng Cheong Yeon chẳng thấy thoải mái. Không rõ liệu hắn có đang nhắc nhở hay đang dò xét theo cách nào đó âm thầm hay không.
Khi họ cùng nhau bước về bến tàu, ánh mắt Mu Won dán chặt vào cậu. Khi cậu liếc sang nhìn hắn, ánh mắt vẫn thấp hơn mặt hắn ta một chút.
Lúc Mu Won đưa tay ra, Cheong Yeon ngay lập tức rụt người lại. Với chiếc xe đạp ở giữa, cả hai cánh tay giữ chặt ghi đông trở nên căng cứng. Mu Won không ép Cheong Yeon, chỉ dùng tay không giữ điếu thuốc và ngậm nó.
“Tôi xin lỗi nhé.”
Sau đó, hắn vỗ nhẹ vào cổ mình. Cheong Yeon trong vô thức há hốc miệng. Hiện tại, cậu ấy cảm tưởng chẳng ngạc nhiên lắm nếu như con cá nhà táng ở đằng xa kia đột nhiên sống dậy rồi bơi về biển. Cổ họng nghẹn lại khi nghe lời xin lỗi từ Mu Won.
“….Tôi ổn mà.”
Vết thương thực chất cũng chẳng sâu mấy nên không có gì to tát. Có vết sẹo mờ trên cổ cậu ấy, thế nhưng hầu như chẳng thể nhìn thấy trừ khi ai đó chú tâm nhìn kĩ.
“Thế nếu không ổn thì sao?”
“Tiền… Bởi vì anh đã đưa tôi.”
Cheong Yeon cảm thấy bản thân phải tiếp tục nói bằng cách nào đó, thế nên cố gắng trả lời. Từ khoé miệng Tae Mu Won, khói trắng rỉ ra tan biến dần dần, chính vào lúc đó mới để lộ ra nụ cười ngớ ngẩn.
“Thế nếu như tôi lột đồ, đánh đập, đâm cậu rồi đưa cậu tiền thì liệu mọi chuyện được giải quyết không?”
“Không nhưng mà… do anh đã xin lỗi…”
Cheong Yeon ngay lập tức phủ nhận.
“Chỉ cần xin lỗi là bỏ qua hết?”
“…Hầu hết.”
Mu Won cười vang khúc khích.
“Dược sĩ này, cậu rẻ mạt quá đấy.”
Cheong Yeon không đáp lại lời Mu Won, người liên tục quấy rầy cậu. Dược sĩ tự hỏi tên hải tặc kia sẽ tiếp tục bắt bẻ gì, thế nhưng hắn ta chỉ mỉm cười mà không nói.
Dược sĩ nghèo khổ và phó chỉ huy trấn Cheong Hwa, một sự kết hợp không thể nào ngược đời hơn. Cheong Yeon cảm thấy vô cùng lạ lẫm khi đi cùng hắn dọc theo bến tàu.
Lúc trước, hắn nghi ngờ cậu là người tộc Hwa và định trừ khử… Không, thực sự muốn giết cậu à? Căn nguyên mà Tae Mu Won muốn tìm tộc Hwa vẫn chưa được biết. Không chỉ mỗi thế, cậu ấy thậm chí vẫn chưa tìm ra bông hoa báo thù chắc chắn nở rộ đâu đó trên trấn Cheong Hwa. Nhờ Tae Mu Won mà lần đầu tiên cậu biết được rằng loài hoa thực sự có thể sinh trưởng, phát triển tại đây.
Nguồn gốc tên gọi của hoa báo thù cho đến hiện nay vẫn là ẩn số. Chính người tộc Hwa đặt tên cho nó và cũng chỉ họ là người duy nhất ngửi thấy mùi hương hoa bị làm hại.
Lần gặp lại này, không còn chút mùi hoa nào vương trên người Tae Mu Won. Nhưng để chắc chắn, dược sĩ hít một hơi sâu nhằm để phòng hờ. Kết quả, chỉ có khói thuốc tràn ngập hai phổi.
Khụ… Mu Won cau mày nhìn cậu ấy kìm cơn ho và nuốt khan. Hắn nhìn trân trân điếu thuốc của mình. Sau đó, thay vì đưa lên miệng hút, hắn lại giữ nó trong tay. Để yên điếu thuốc cháy chậm một lúc, hắn khẽ chửi thề rồi rít hơi dài. Bước chân Cheong Yeon chậm lại một chút.
Khi thấy khoảng cách ngày càng mở rộng, Mu Won bực dọc nhìn lấy Cheong Yeon, tự hỏi liệu cậu có quá cao thượng đến mức chỉ vì khói thuốc mà cũng ho không. Tuy nhiên, ánh nhìn Cheong Yeon không hề nhắm vào điếu thuốc, thay vào đó là xác cá nhà táng. Con cá nhà táng được đưa lên từ thân tàu sở hữu chiều dài khoảng 20 mét. Việc đưa nó ra vô cùng cực khổ vì xung quanh nó là hơn cả trăm người đàn ông.
Máu từ thân thể con cá tràn ra, thấm đẫm bến tàu. Cheong Yeon nắm chặt ghi đông đến nỗi hai tay mỏi nhừ. Mu Won cũng chợt dừng lại và nhìn Cheong Yeon.
Sau suốt hai tháng, dược sĩ mà hắn vừa gặp lại lần đầu tiên có vẻ tăng cân khá nhiều so với lúc trước. Chắc hẳn cậu ta đã sống êm ấm cùng với 20000 hwan Mu Won đưa cho, vì thế sắc mặt tốt lên rất nhiều. Không tệ chút nào nếu như cậu ta cứ thế tăng cân thêm một chút nữa.
“Với một con mực khổng lồ.”
Cheong Yeon nhíu mày lẩm bẩm. Đương lúc đứng như trời trồng, những lời kì lạ vang lên sau đó khiến cậu tự hỏi liệu rằng bản thân có đang mơ không.
“Tôi đoán con cá nhà táng chiến đấu với nó xong rồi chết đấy.”
Chỉ đến khi đó, Mu Won mới chuyển ánh mắt sang cá nhà táng Cheong Yeon đang nhìn.
Cá nhà táng chết sau khi nuốt phải cái đầu con mực khổng lồ sống ở biển sâu. Phần chân kéo dài từ dưới cái đầu vẫn chưa nuốt hết khổng lồ đến mức có thể dễ dàng quấn lấy cơ thể con cá nhà táng.
Dấu tích từ mớ giác hút để lại trên cơ thể nó vô số vết sẹo, như thể bọn chúng thực sự giao chiến. Bọn họ rêu rao khắp nơi chuyện họ bắt được con cá nhà táng, nhưng trên thực tế không hề như vậy, bọn họ chỉ vô tình gặp được nó.
Cheong Yeon dường như đặc biệt phản ứng trước con mực chết. Nghĩ lại thì theo báo cáo, cậu ấy rất thích mua và ăn mực. Mỗi lần đến chợ cá ven bến tàu, thể nào Cheong Yeon cũng dừng lại và mua mực.
“Cậu thích mực không?”
“Tôi thích, thế nhưng từ giờ tôi nghĩ rằng mình không thể ăn nữa.”
Cheong Yeon tái mặt, thu xe đạp lại ngoan ngoãn trả lời. Cơ thể dù đang bất động vẫn trông thấy được sự run rẩy nhẹ. Mu Won đã từng trông thấy cậu ấy như vậy, đó là khoảnh khắc cậu ấy thấy máu.
Bọn họ đang khoan một cái lỗ hổng trên xác con cá nhà táng, dần dần rút cạn máu nó. Bến tàu thường ngày ngập mùi cá tanh, thế nhưng hôm nay nồng nặc mùi tanh khác hẳn mùi cá. Ở phía bên kia, họ đang mổ bụng con cá nhà táng.
Thuyền trưởng và thuỷ thủ đoàn đã lôi ra được viên long diên hương từ trong ruột cá, trông nó giống hệt một hòn đá lớn. Đám đông xung quanh không khỏi thốt lên những tiếng ê a, trầm trồ cảm thán.
“Đây là khối long diên hương có kích thước khổng lồ đấy! Nhìn mà xem này!”
Thuyền trưởng con tàu nhấc khối vật thể vốn dĩ khó cầm bằng cả hai tay giơ lên trên đầu. Đồng thời là lúc các vị thương nhân lục địa thứ nhất tranh nhau ra giá để mua được nó. Chẳng mấy chốc, giá gỗ thuyền trưởng trèo lên trước đó nhanh chóng biến thành một sàn đấu giá, thế nên chẳng cần phải di chuyển đến nhà đấu giá nữa.
“Chà chà! Hãy bình tĩnh nào, chúng ta sẽ đấu giá lại từ giá khởi điểm 100.000 hwan. 100.000 hwan xuất hiện rồi, 300.000, 500.000, 1 triệu hwan!”
Giá cả tăng vọt chỉ trong tích tắc. Với giá khởi điểm 100.000 hwan, chỉ sau vài giây phiên đấu chạm mốc giá 2 triệu hwan. Với 2 triệu hwan, có thể mua hẳn cả một căn nhà trên khu đất cao ở ngay quận E.
Mu Won thích thú theo dõi phiên đấu giá.
Cheong Yeon liếc nhanh bầu không khí và nghĩ rằng nên rời khỏi, khó mà chịu nổi mùi máu nồng nặc. Suốt từ nãy giờ, cậu ấy chỉ thở khó nhọc bằng miệng.
“Anh nghĩ bao lâu nữa sẽ kết thúc?”
Hắn ta có vẻ muốn biết gì đó, song đến cuối cùng ngoan ngoãn trả lời.
“Nó đắt lắm.”
Mu Won rời mắt khỏi long diên hương và quay lại nhìn Cheong Yeon. Cậu thở khò khè qua cái miệng nhỏ đang mở, khuôn mặt nhăn nhó nhìn vào xác cá. Chắc hẳn cậu ấy đã có cuộc sống vô cùng khó khăn trên vùng trũng thấp nhất trấn Cheong Hwa, và vào những khoảnh khắc như thế này, Cheong Yeon trông có vẻ như trưởng thành lớn lên một cách tốt đẹp.
Mu Won lấy gói thuốc ra, rồi chẳng hiểu sao lại nhét nó lại cùng với vẻ mặt nghiêm nghị đăm chiêu.
“5 triệu hwan! Đã có giá 5 triệu hwan!”
Giá cả tăng vọt có lúc lắng xuống khi các thương nhân hào hứng cạnh tranh công cuộc kiếm lời.
“Haiz! Cứ cái đà này thì tôi thậm chí còn không kham nổi thuế đấu giá nữa! Thà ăn bản thân xong chết còn hơn!”
Ồ ồ, đám đông bật cười khi nghe trò đùa của vị thuyền trưởng về long diên hương. Giá cả lần nữa tăng vọt trở lại.
Để bảo vệ tàu đánh cá thoát khỏi tầm mắt của bọn cướp biển, các thuỷ thủ trấn buộc phải nộp thuế cho chủ sở hữu trấn Cheong Hwa. Song trên thực tế, người chủ duy nhất từ trước đến nay bảo vệ các tàu đánh cá chỉ có Feira, ông chủ hiện tại.
Cheong Yeon bất an nhìn máu con cá ngày càng lan rộng. Cậu hy vọng nó không chạm mũi giày. Bất cứ khi nào trông thấy vũng máu, suy nghĩ tiêu cực lại bủa vây tâm trí cậu. Âm thanh lưỡi kiếm sáng loáng đã đâm thấu ngực của người bảo mẫu… Cheong Yeon nhìn chăm chăm yên xe đạp, chỉ muốn đạp xe quay về hiệu thuốc.
Sau đó, đột nhiên có người nắm lấy ghi đông, làm mớ suy nghĩ của Cheong Yeon bị phá vỡ. Kẻ giật tay lái không phải ai khác ngoài Tae Mu Won. Hắn tỉnh như không ngồi xuống yên xe như thể nó chính là xe của mình, cố định chiếc xe bằng cả hai chân đặt nguyên trên đất và hai cánh tay đặt lên ghi đông. Tiếp tới, hắn quay đầu sang một bên.
“Lâu rồi không gặp mà cậu lại bắt đầu nghĩ đến việc bỏ trốn. Làm tôi đây thất vọng quá.”
Ù quao quao quao! Cũng cùng lúc đó, âm thanh hò reo vang khắp bến tàu. Phiên đấu giá đã kết thúc. Nghe tiếng reo hò, Cheong Yeon thầm nghĩ mình đã nghe nhầm lời nói ‘thất vọng’ đến từ Mu Won.
“Long diên hương! Giá đấu cuối cùng là 7 triệu hwan do Hwang Ran đến từ lục địa thứ nhất đưa ra! 7 triệu hwan thưa mọi người!”