Trấn Cheong Hwa - Chap 30

Cheong Yeon lắc đầu dữ dội.

“Tôi không làm thế.”

“Không có ai nhìn mà cậu chẳng làm gì à.”

“Tôi là dược sĩ, không phải côn đồ.”

Mu Won mỉm cười nhã nhặn, nhìn chiếc túi giấy Cheong Yeon đưa cho nhưng không nhận lấy.

Nếu hắn không lấy vì nghi Cheong Yeon đã khạc nhổ vào thì cậu có thể minh oan cho mình bằng cách uống nó. Cheong Yeon đặt túi giấy xuống mép quầy. Mu Won nhìn quanh cửa hàng bé bằng bàn tay hết thảy một lượt, xong xuôi cũng ngồi xuống quầy.

Hắn nhặt găng tay làm việc Cheong Yeon cởi ra trước đó rồi giơ chúng lên. Có vẻ hắn đang ra hiệu cậu nên ăn tiếp bữa ăn lở dở, nhưng nếu tưởng tượng phải ăn cùng với Mu Won trước mặt, Cheong Yeon cảm giác cậu sẽ bị nghẹn bởi món đắt tiền như con tôm hùm. Nếu hắn đến đây không phải mục đích mua thứ gì đó thì cậu muốn hắn cùng với cậu ấy uống ít thuốc sắc. Tuy nhiên, hắn ta không hề đáp lại bất cứ điều gì mà chỉ lặng lẽ đưa đôi găng tay.

Lúc ngồi xuống ghế thì cũng là lúc cậu được chiêm ngưỡng góc nhìn nghiêng của Mu Won. Khuyên tai lủng lẳng ở khắp mọi nơi, nhưng có vẻ vì ngoại hình hào nhoáng mà trông bọn chúng hệt như vô hình nếu không nhìn kĩ.

“Anh không đến để lấy thuốc sắc à?”

Cheong Yeon nhìn chằm chằm hắn mà không đeo lại găng tay làm việc. Bất chợt, Tae Mu Won vươn tay ra và nắm lấy cổ tay cậu.

“Gì…!”

Dược sĩ gắng sức vặn cổ tay ra, lo sợ rằng nó có thể bị cắt, thế nhưng vô ích. Khuôn mặt cậu ấy chỉ đỏ bừng lên vì phải tiêu hao quá nhiều sức lực. Ngồi vững trên quầy, cánh tay Cheong Yeon bị hắn dùng lực kéo sang bên hông. Cheong Yeon vùng vẫy, cả phần thân trên theo sức mạnh hắn mà chực nhô ra, nhưng tâm trí cậu chẳng còn thì giờ quan tâm chuyện ấy. Cậu sợ đến mức cả tay cứng lại, như thể thực sự nó sắp bị gãy.

Nhưng thứ mà cậu chạm vào bằng tay là một bề mặt thô ráp. Hắn đeo găng tay làm việc vào cho Cheong Yeon. Xong xuôi, cánh tay cậu ấy sớm được tự do, bàn tay đeo găng được Cheong Yeon áp lên ngực. Khi cậu đông cứng người vì xấu hổ, bàn tay còn lại cũng nhanh chóng bị kéo ra. Lần này, thay vì ghìm chặt tay một bên hông, hắn đeo găng tay còn lại đúng cách.

“Có cần tôi lột vỏ tôm cho không?”

Cảm giác ngượng ngùng như khi được bảo phải ăn nhanh lên.

“…Không.”

Cheong Yeon nhẹ nhàng nắm chặt tay lại rồi mở tay ra.

“Trông cậu ăn nó với dáng vẻ tự hào thật, khiến cho người khác không thể rời mắt.”

Trước những lời nói thẳng thắn của hắn, mặc dù Cheong Yeon thấy bị xúc phạm, thế nhưng cậu vẫn điềm nhiên đáp trả.

“Bởi vì chưa đến lúc đóng cửa mà.”

Thế là cậu ấy viện thêm lí do bởi cậu đang ăn ở quầy tính tiền.

“Tôi sắp ăn xong rồi.”

Bên cạnh đó, cái bếp cùng nồi đựng nước nấu mì cũng được đặt một cách đầy khiêu khích như thể cố ý ra vẻ khoe khoang.

Mu Won bất chợt đặt tay lên quầy, cánh tay rắn chắc đỡ lấy thân hình và hạ thấp phần thân trên. Tiếp tới, hắn mở miệng và nói “A”, tựa hồ đang ra yêu cầu được đút một miếng. Cheong Yeon hoang mang hết nhìn Mu Won rồi lại nhìn con tôm hùm, đảo mắt lên xuống. Còn lại một con cậu thậm chí chưa động đến, nhưng cậu tuyệt nhiên không muốn nhường nó cho Tae Mu Won.

“Bữa tối… anh chưa ăn sao?”

“Có lãng phí không?”

Hắn ta là tên vô lại đã theo dõi cậu ròng rã hai tháng, lột người trần truồng rồi ép uống máu vì hắn ám ảnh, không thể rũ bỏ mối nghi hoặc cậu là người tộc Hwa, tuy nhiên không thể chối cãi chuyện hắn đồng thời cũng là ân nhân khi cho cậu tiền để ăn tôm hùm. Hai tiếng “ân nhân” không thực sự đúng để nói về hắn, nhưng 20000 hwan là số tiền lớn để có thể trao danh xưng như vậy.

“Tôi sẽ cho anh một con tôm hùm.”

Cheong Yeon dùng kéo cắt bụng con tôm hùm mới. Dù có hơi tiếc nhưng cậu mừng thầm vì con cậu ăn to hơn một chút. Cậu nắm lấy đuôi và kéo thịt ra, nhưng thật kinh hoàng, nó đứt ở giữa. Trước hết, Cheong Yeon chìa cái đuôi ra đưa cho Mu Won.

Hắn ta thờ ơ nhìn cái đuôi tôm chìa ra trước mặt như thể đang hỏi “Cứ thế này mà ăn à?”. Đó là ánh mắt bộc lộ toàn bộ suy nghĩ diễn ra trong đầu. Dược sĩ nuốt khan. Không, cơn thèm tôm hùm vẫn đang còn đó, thế nên khoang miệng ẩm ướt nước bọt.

“Để tôi lấy găng tay cho.”

Cậu toan đặt con tôm xuống và đứng dậy thì bất chợt từ trên đỉnh đầu vang lên âm thanh tiếng cười lanh lảnh.

“Cứng nhắc quá đi.”

Mu Won dùng bàn tay không chộp con tôm hùm và nhai thật kĩ. Sở hữu vẻ ngoài bóng bẩy không giống một tên cướp biển và kén chọn việc ăn uống. Tuy nhiên, khi ngồi ở quầy và nhìn hắn ta cắn con tôm lớn, bất giác cảm tưởng giống hệt như hắn ngồi ở đuôi tàu và phía sau lưng cuồn cuộn sóng vỗ.

“Mỗi con tôm hùm giá 200 hwan.”

Cheong Yeon lẩm bẩm hệt đang khiển trách bản thân vì bị vẻ ngoài của gã đàn ông đương ngồi trước mặt làm cho phân tâm. Trước khi nó bị nguội hơn, cậu chộp lấy con tôm hùm và xé thịt nó.

“Lần trước thì cậu bán Tae Cheon Oh, giờ đến bán thuốc. Dược sĩ thật sự là như vậy à?”

Thỉnh thoảng hắn liếc nhìn phần tôm hùm của mình và của Cheong Yeon. Nhìn thoáng qua thì phần của Cheong Yeon trông lớn hơn hẳn. Cheong Yeon tiếp tục câu chuyện một cách bình tĩnh, giả vờ không có chuyện gì xảy ra.

“Con tôm hùm anh đang ăn có giá hiện tại là 200 hwan, nhưng vì tôi là khách quen nên được bán cho một con lớn hơn với cùng mức giá.”

Cậu ấy chưa đề cập đến việc được giảm giá thêm 30 hwan.

“Công hấp thì sao?”

“Chỉ cần đưa tôi 200 hwan thôi.”

Cheong Yeon nhặt lấy những chiếc càng gãy và bị rời ra, xong cho kéo vào cắt thành từng mảnh. Cán kéo quay về phía Tae Mu Won, giữ lại một chút lớp vỏ bên ngoài để có thể cầm lấy và ăn chúng. Sau khi học hỏi từ người bán hàng, kỹ năng nấu nướng của cậu ấy đã phần nào cải thiện.

Bốn cái càng được cắt xong thì cũng là lúc Mu Won ăn hết phần tôm của mình. Cheong Yeon nhai nốt hai miếng còn lại.

Thật là bữa tối kì lại cùng với vị khách không mời mà đến. Trong khi cần mẫn chuyển động khuôn miệng, cậu ấy không quên cảnh giác với Tae Mu Won đang ngồi ở quầy.

“Sao anh lại theo dõi tôi?”

Câu hỏi đột nhiên bật ra là sự thôi thúc mà ngay bản thân Cheong Yeon cũng không thể ngăn chặn được. Chẳng phải việc sai cấp dưới ngấm ngầm theo dõi cậu ấy thực sự rất bất công sao? Cheong Yeon tin chắc chẳng có bằng chứng nào kết tội cậu là người tộc Hwa, thế nên chẳng ngại hiên ngang chất vấn.

Mặt khác, cậu cũng tò mò vì sao Mu Won kiên trì đào sâu cậu ấy như vậy. Cheong Yeon muốn biết điều gì khiến hắn cứ mãi đinh ninh, chắc chắn chuyện một dược sĩ bình thường là người tộc Hwa.

Thay vì ăn thịt bằng kẹp, Mu Won quấn cuộn khăn giấy trên quầy quanh tay rồi xé nó ra. Hắn vẫn bình thản mặc dù Cheong Yeon thừa nhận trực tiếp rằng bản thân biết việc bị giám sát. Chuyện đó khiến cho cậu ấy càng bực bội hơn. Bất chấp ngụ ý rằng cậu đã biết, thế nhưng người kia còn chẳng mảy may cảm thấy hối lỗi hay là ngượng ngùng.

“Có phải thằng khốn môi giới ở văn phòng bất động sản không?”

Giống như hắn đang mặc sức công khai tuyên bố việc theo dõi cậu kể cả hôm nay.

“….Tôi tự mình phát hiện ra.”

Mu Won lau tay bằng khăn giấy, nhếch khoé miệng lên.

“Bản thân cậu biết từ khi nào thế?”

Giọng điệu trêu chọc thật khiến người ta phát tiết.

Cheong Yeon vắt óc suy nghĩ. Nếu cậu nói rằng đã biết việc bị theo dõi ngay từ ban đầu hòng nâng cao lòng kiêu hãnh, biết đâu hắn sẽ cho rằng cậu đang muốn tránh việc bị nghi ngờ. Trước mặt Tae Mu Won của Feira, nói dối thực sự là lựa chọn tồi.

“Tôi nói để phòng hờ thôi, mong anh đừng làm hại người ở văn phòng bất động sản.”

“Ôi, sợ quá đi.”

Tae Mu Won nói bằng giọng thờ ơ, không hề tỏ ra chút sợ hãi nào.

“Tôi nói chuyện đó vì tôi chợt lo lắng thôi.”

“Tôi không điên đến mức ai cũng đánh bừa.”

Để đáp lại việc bị đối xử như côn đồ hạ đẳng, Mu Won uốn cong ngón cái cùng với ngón trỏ, búng mũi Cheong Yeon. Dược sĩ giật mình, dùng lòng bàn tay che kín cái mũi. Hắn không mạnh tay nên cũng chẳng đau đớn lắm.

Kẻ điên thường không nhận thức việc mình bị điên, Cheong Yeon nghĩ thầm trong khi xoa mũi.

“Sao cậu lại đến núi Cheong Hwa vào nửa đêm?”

Có lẽ Cheong Yeon đã hỏi trực tiếp, thế nên Mu Won cũng không ngại hỏi thẳng thừng.

Cheong Yeon nhớ rõ cái ngày lên núi Cheong Hwa vào lúc sáng sớm. Khi nước dâng nhẹ lên nền đất trấn Cheong Hwa dù trời không mưa, cậu phải tức tốc lao ngay lên núi để sửa rễ cây. Nguyên căn là bởi gốc rễ chống đỡ thị trấn Cheong Hwa đang nằm ở đó.

“Nửa đêm…?”

Cheong Yeon giơ cái càng lên, giả vờ trầm ngâm một lúc.

“Tôi không chắc lắm, nhưng tôi nghĩ là đi hái thảo dược.”

“Không có đèn pin và cậu đi một mình à?”

“Tôi đã lên núi Cheong Hwa từ khi còn nhỏ, thế nên có nhắm mắt lại tôi cũng đi được.”

“Mẹ nó, tôi có nên ném cậu xuống từ núi Cheong Hwa không đây?”

Trước lời chửi thề có phần thô thiển, Cheong Yeon bất chợt giật mình nao núng, siết chặt càng tôm để lộ phần thịt ngon lành đầy đặn. Chậc, Mu Won tặc lưỡi, nhấc càng tôm hùm còn lại trên khay và gõ nhẹ vào môi chàng dược sĩ.

“Xin lỗi vì đã chửi thề, nhưng tôi khá là nhạy cảm với những điều nghe nhảm nhí.”

“Có hơi cường điệu một chút nhưng đó là sự thật mà. Ngọn núi quen thuộc… ưm.”

Cái càng bị nhét vào trong miệng cậu. Cheong Yeon buông cái càng trên tay ra và chộp lấy thứ Mu Won ‘ban tặng’. Mới nãy nó còn rất dai và vị thanh mặn, thế nhưng giờ đây cậu có cảm giác đang nhai tờ giấy.

Mu Won ném tờ khăn giấy nhàu vào thùng rác. Thùng rác ở hướng ban đầu đặt quầy thu ngân, thế nên tờ giấy chui tọt vào đó không chút cản trở. Tiếp đến, hắn lôi ví ra từ trong áo vest và đặt lên quầy một vài tờ tiền. Tổng cộng có 500 hwan.

Cheong Yeon vội vàng tháo găng tay ra. Khoảnh khắc cậu ấy chìa ra ba tờ 100 hwan, tên cướp biển nọ nhìn xuống như thể chúng rất buồn cười.

“Mẹ kiếp, tự ái à.”

Cheong Yeon nhét ba tờ tiền vào túi áo khoác của Tae Mu Won, ngay khi hắn định rời đi. Lẽ ra hắn ta có thể ngăn lại, nhưng hắn để mặc bàn tay nhỏ bé đút vào túi mình.

Đôi mắt vàng kim đầy vẻ đe doạ, sáng rực hơn cả ánh đèn phát ra từ cái nhà nghỉ phía bên kia đường. Dù bị túm cổ xong bị đánh đấm vì tội xấc láo, cậu ấy cũng không thể làm khác được. 20000 hwan là khoản đền bù dành cho những gì Mu Won đã làm, nhưng ở hiện tại chẳng có lí do gì để nhận lấy 300 hwan cả.

Mu Won lôi từ trong túi ra ba tờ tiền giờ đã nhàu nát, xong nhấc túi thuốc Cheong Yeon đã sắc ở cuối quầy lên.

“Cậu rất giỏi việc bán những thứ khác, nhưng lại miễn phí cho đi tài năng của mình như thế này à?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo