Người dân tại trấn Cheong Hwa ăn cá mà không phải lo điều gì khác cả. Vì họ có thể tự đánh bắt cá, tuy nhiên thay vì là cá, Cheong Yeon thích ăn mực hơn. Còn nếu để hỏi có thứ gì đó mà cậu ấy thích hơn mực hay không thì câu trả lời chính là tôm hùm.
Tôm hùm có giá 200 hwan một kilogram, thế nên đó là món ăn xa xỉ chỉ được mua vào các dịp kỷ niệm. Lần đầu tiên và cũng như lần cuối Cheong Yeon được ăn tôm hùm là năm bảo mẫu của cậu qua đời. Năm đó, bảo mẫu đã mua tôm hùm làm quà sinh nhật dành cho Cheong Yeon.
Thịt tôm hùm trắng, dai ngon đến nỗi cậu nhóc Cheong Yeon muốn ăn mỗi ngày. Tuy nhiên vốn biết tôm hùm đắt tiền, thế nên cậu đã nói dối bảo mẫu và bảo rằng nó không ngon lành lắm. Bởi vì bảo mẫu từ trước đến nay luôn chăm sóc cậu, cậu muốn bà ấy ăn nhiều hơn chút.
Bảo mẫu chắc hẳn cũng biết điều này nên đã cười hiền và họ chia nhau mỗi người một miếng.
“Cậu có mua không?”
Cheong Yeon cầm giỏ đi chợ, nhìn con tôm hùm với hai chân trước bị buộc lại bằng dây thừng. Những con tôm hùm nhét đầy vung chiếc hộp gỗ đều có thân hình đầy đặn múp míp.
“1kg cho một người ăn là quá nhiều phải không ạ?”
“Sao thế, ai mà ăn khoẻ thì còn một mình ăn được 2kg ấy chứ!”
Cheong Yeon chuyển sự chú ý sang con tôm hùm được xếp trong hộp gỗ khác. Không phải tình huống tiền bạc eo hẹp, chỉ là cậu ấy cứ băn khoăn mãi liệu mình có nên mua chúng về ăn hay không. Số tiền 20000 hwan Tae Mu Won đưa vẫn chưa tiêu hết. Giá của những món ăn vặt cho dù có đắt thì cũng chẳng hề hấn gì so với 20000 hwan.
Tuy nhiên, không thể thoả sức tiêu số tiền này một cách tuỳ tiện, bởi đây không phải số tiền có thể tích lại dễ dàng chỉ bằng cách mở tiệm thuốc. Không biết điều gì sẽ xảy đến trong tương lai, liệu cậu có nên tiết kiệm tiền bạc? Với suy nghĩ đó, việc mở hầu bao không hề dễ dàng.
Nhưng mà, ý định uỷ thác tìm hoa báo thù từ một thương nhân lục địa thứ nhất đã bị phá sản. Thế nên hiện tại cậu ấy không cần phải chi tiền nhiều.
“Tôm hùm, cho cháu mua 2kg ạ.”
Cheong Yeon đôi chút xấu hổ vì giọng cậu ấy nói mua tôm hùm có vẻ hơi to. Song đúng là cậu đã dùng rất nhiều quyết tâm để nói điều đó.
Người bán hải sản bắt con tôm lớn và đặt lên cân. Kim cân dao động lên xuống ở mức 1kg, tuy nhiên mau chóng chỉ về con số 1,2kg. Người bán nhanh tay bỏ thêm con nữa và nó nặng hơn 2kg một chút.
“Thế nào? Ta tính giá 2kg thôi.”
Cậu có thể ăn hết số đó chứ? Nghe nói người nào ăn khoẻ có thể cùng lúc ăn hết cả 2kg nhưng dù một con cũng trông khá lớn.
“Cháu nghĩ 2kg thực sự quá nhiều.”
“Được rồi, tổng cộng là 400 hwan, nhưng ta sẽ giảm cho cậu thêm 30 hwan nữa. Có thể mua được ở đâu với giá này chứ? Ta bán giá thấp vì hôm nay là sinh nhật vợ ta, muốn hết hàng sớm để còn đóng cửa.”
Chợ cá tấp nập vô số người bán, thế nhưng hiếm cửa hàng nào nồng hậu như vậy. Cheong Yeon trở thành khách quen vì cậu ấy hay mua mực tại đây.
“370 hwan đây ạ.”
Ngẫm nghĩ một lúc, Cheong Yeon ra quyết định mua tôm hùm.
“Gửi lời chúc của cháu nhé, chúc thím có một sinh nhật vui vẻ.”
Thấy cậu mỉm cười và chúc mừng sinh nhật vợ, người bán không giấu tâm trạng vui vẻ và bỏ vào thêm 5 con tôm nữa.
“Nhưng hôm nay là ngày gì? Sao cậu lại mua thứ đắt tiền vậy?”
“Một khách hàng lớn đã đến cửa hàng ạ.”
Cheong Yeon luôn nói như vậy mỗi khi ai đó quan tâm đến việc chi tiêu của cậu.
“Cậu không mua mực à?”
“…Vâng.”
Trừ khi cảnh tượng xác cá nhà táng và mực khổng lồ xoá khỏi đầu cậu, bằng không thì cậu vẫn phải tránh xa mực một thời gian.
Người bán đặt tôm cùng số tôm hùm lên ván gỗ mỏng rồi đậy nắp lại. Trong khi đó, Cheong Yeon cuộn tròn chiếc giỏ mà cậu mang theo rồi bỏ vào túi áo khoác.
Đương lúc Cheong Yeon đặt chiếc hộp gỗ lên phía sau xe và cố định nó bằng sợi dây thừng thì chủ cửa hàng đã chỉ cho cậu cách để hấp tôm. Chỉ sau khi Cheong Yeon cảm ơn ông chủ, cậu mới an tâm ngồi lên yên xe.
Feira chắc hẳn đang theo dõi cậu từ nơi nào đó, tuy nhiên từ lúc đi đến lúc về, cậu chẳng đụng mặt kẻ nào khả nghi. Tự hỏi tại sao họ giỏi theo dõi người khác đến vậy. Cheong Yeon tặc lưỡi và về hiệu thuốc giống như thông thường. Điều duy nhất khác so với thường ngày đó là hôm nay cậu ấy đã mua tôm hùm đắt đỏ.
Thật không công bằng khi cậu thậm chí chưa từng nghĩ đến chuyện mua tôm hùm để ăn. Lẽ ra cậu phải nên mua thật nhiều đồ ngon ăn cho thoả thích. Nếu vậy thì những kẻ theo dõi cậu sẽ vì lẽ đó ăn uống mất ngon và chịu đựng cơn thèm thuồng đau đớn. Bắt đầu từ hôm nay, dược sĩ dự định sẽ ăn thật nhiều món ngon và đương nhiên cả những món đắt tiền.
Đó là sự trả thù nhỏ của riêng Cheong Yeon.
Cheong Yeon kể cả chưa mở cửa tiệm nhưng lại nhanh nhảu mở chiếc hộp gỗ buộc ở yên sau. Hai con tôm hùm to lớn chắc thịt cùng năm con tôm mập mạp múp míp, bọn chúng phát sáng cả trong bóng tối nhờ ánh sáng hắt qua từ nhà nghỉ.
Cheong Yeon cố tình di chuyển chậm rãi, thong thả mở cửa, dắt xe vào trong. Thông thường, cậu ấy dùng bữa bên trong căn phòng phía sau cửa hàng, nhưng bắt đầu từ hôm nay, Cheong Yeon dự định sẽ làm khác đi.
Ngay khi đặt chiếc xe đạp sang một bên xong, cậu ấy lập tức đẩy quầy thu ngân về phía cửa sổ hết mức có thể. Tiếp tới, cậu xoay mặt quầy sao cho đối diện hướng khách bước vào.
Từ giờ trở đi, đây là vị trí quầy tính tiền mới. Trùng hợp làm sao, từ tầng hai của nhà nghỉ có thể dễ dàng trực tiếp trông thấy.
Cheong Yeon đập tay đánh bộp rồi bước vào bên trong phòng. Người bán hải sản đã vệ sinh sơ hai con tôm hùm, thế nên cậu chỉ cần dùng bàn chải chưa qua sử dụng để làm sạch chúng. Một hồi lâu sau, cậu lấy ra chiếc nồi hấp, châm bia, nước vào rồi đặt hai con tôm hùm nằm cạnh bên nhau.
Tầng trên nồi hấp là số thuốc sắc Mu Won yêu cầu. Thuốc sắc đã nguội được chia thành nhiều phần nhỏ, liều lượng chính xác dùng trong 10 ngày. Hơi mất công sức vì cậu phải đổ thuốc sắc vào từng miếng bọc thực phẩm, xong xuôi ấn và dán chúng thành từng túi một.
Cheong Yeon cẩn thận đóng mười gói thuốc vào chiếc túi giấy.
“Nhổ nước bọt vào thì cậu chết chắc.”
Tae Mu Won cũng có điều gì lo lắng nên mới nói như vậy chăng?
Cheong Yeon chăm chú nhìn chiếc túi giấy. Cho dù cậu ấy có nhổ nước bọt vào nồi thuốc sắc thì hắn cũng không tài nào đoán được. Chuyện hắn theo dõi cậu ấy suốt thời gian qua, giá mà cậu biết sớm thì… Thế nhưng, tất nhiên Cheong Yeon sẽ không khạc nhổ. Đơn giản là vì thuốc không có lỗi.
Sau khi hấp tôm khoảng 20 phút, đúng như lời người bán hải sản nói, mùi hương thơm ngon lan toả khắp nhà. Cheong Yeon tắt lửa, để nghỉ một chút và đeo găng làm việc mới. Ngay khi cậu ấy mở nắp nồi hấp, hơi nước lập tức phả vào khuôn mặt. Không rõ là do hơi nước hay sự mong đợi mà hai má cậu bất chợt ửng hồng.
Cheong Yeon lấy ra hai con tôm hùm đã được nấu chín và đặt lên khay, đoạn đi thẳng đến quầy thu ngân của cửa hàng, đặt khay đánh rầm xuống bàn và cắt con tôm bằng chiếc kéo cậu mang theo. Chẳng bao lâu sau, phần thịt hồng nhạt của con tôm hùm dần dần xuất hiện.
Cậu nắm đuôi tôm rồi kéo, miếng thịt bốc khói theo đó trượt ra. Cheong Yeon cố tình xoay ghế và ngồi quay mặt về hướng cửa sổ. Cậu nắm đuôi tôm lắc qua lắc lại như để rũ bớt hơi nóng bỏng tay.
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
Phù phù, má cậu phồng lên và cắn một miếng, thịt tôm dai dai và hơi mặn nhẹ. Cheong Yeon giữ miếng tôm hùm bằng cả hai tay đeo găng và thưởng thức nó. Sẽ ngon hơn hẳn nếu có bảo mẫu… Cậu tập trung ăn một cách điên cuồng, cố xua cơn thèm càng lúc càng tăng.
Thình lình, đầu chợt loé lên ý tưởng hay ho. Cheong Yeon vẫn đang ăn dở, đột nhiên đặt miếng thịt tôm xuống khay, tháo găng làm việc, vội vã vào phòng và mở tủ trước. Tóm một gói mì chất đầy trong tủ, tiếp tới cậu ấy đổ nước vào nồi.
Vì không đủ tay để giữ cái bếp có nồi ở trên, cậu ấy nhét gói mì vào trong miệng.
Cậu định mở cửa lớn, nấu mì tôm hùm hòng để hành hạ những kẻ theo dõi.
Khoé miệng sắp sửa nhếch lên khi cắn gói mì nên cậu cố ý kéo nó chùng xuống, đồng thời là lúc bước ra khỏi phòng và chuyển ánh mắt về phía nhà nghỉ. Cheong Yeon gần như mất hết toàn bộ sức lực chỉ trong giây lát và suýt đánh rơi gói mì đang ngậm. Một người đàn ông cao to vạm vỡ và mặc áo vest hoa màu xanh lam, hắn ta sừng sững trước cửa hiệu thuốc.
Cheong Yeon không rõ hắn đến khi nào, nhưng Tae Mu Won đang nghiêng nghiêng đầu quan sát từng hành động người đối diện. Khuôn mặt điển trai bị khói thuốc lá che mất một nửa.
Cheong Yeon vô cùng hối hận khi dời quầy thu ngân sang cửa sổ. Để đặt bếp xuống, cậu buộc rút ngắn khoảng cách với Tae Mu Won, đầu nảy ý nghĩ vẫn thật may mắn khi có cửa sổ chen ngang giữa họ. Nhưng Tae Mu Won, người lúc này đã hút xong điếu thuốc, nhanh chóng đẩy cửa bước vào bên trong. Âm thanh leng keng vào lúc thông thường hôm nay bất chợt trở nên đáng ngại.
“Anh đến lấy thuốc sắc à?”
Cheong Yeon quay người định đi vào phòng.
“Bữa tối?”
Mu Won chỉ tay vào con tôm hùm vẫn nghi ngút khói đang nằm trên khay.
“Vâng.”
Vì hắn chẳng nói gì nữa, thế nên cậu cởi giày đi vào phòng, lấy túi thuốc sắc đã chuẩn bị trước. Về lại không gian cửa hàng, không giống như trước, Mu Won chậm rãi liếc nhìn xung quanh.
Không chỉ thế, hắn mở và đóng, xem xét sơ qua các loại dược liệu đựng trong ngăn kéo gỗ áp trên tường. Có vẻ không mấy khả thi, nhưng trông hắn ta chẳng khác gì lắm so với khách khứa đến để mua hàng.
“Đây là thuốc sắc mà anh nhắc đến.”
“Cậu có chắc nó chỉ là thuốc không?”
“Sao cơ?”
“Liệu có nước bọt hay là không đây.”