Trấn Cheong Hwa - Chap 37

Hwang Ran run rẩy như bị sét đánh.

“Nghe nói những kẻ như Nachata đang tụ tập lại.”

“Na, Nachata, những kẻ như hắn ấy ạ?”

 

…Lừa đảo, chắc chắn là lừa đảo rồi! Hwang Ran hồi tưởng quá khứ, lấy tay đập trán rồi chợt ré lên. Nghĩ kĩ lại, Mu Won chỉ nói những kẻ như Nachata đang tụ tập, chứ chưa hề khẳng định hắn nhắm đến hàng của gã.

Thực tế, nếu không vì Nachata thì cũng chẳng có lí do để thuê Feira. Trên đường đến lục địa thứ nhất, đối thủ duy nhất cần phải kinh sợ là Nachata. Hwang Ran ca cẩm về sự ngu ngốc của chính mình.

“Không phải bất mãn, thực tế chắc chắn có những kẻ đang nhắm đến tàu của ngài.”

Hwang Ran trông như sắp khóc đến nơi.

“…Xin hãy đảm bảo an toàn cho tôi.”

Cheong Yeon chẳng mấy quan tâm đến chuỗi sự kiện đang diễn ra, bữa tiệc thịnh soạn dọn ra trước mắt khiến cậu cảm tưởng mình sắp chết đói. Sau cùng, cái bụng đói mốc cồn cào kêu than. Cũng thật ngớ ngẩn khi cứ bướng bỉnh khước từ thức ăn được dọn sẵn cho.

Cheong Yeon cầm chiếc nĩa lên, bên cạnh nó là cái gậy mảnh dài, không rõ dùng để làm gì nên cậu lưỡng lự rồi đẩy sang bên.

Cheong Yeon xắn một miếng tôm hùm cho vào miệng. Đôi mắt mở to, hai má ửng hồng khi nhai thớ thịt hoà quyện phô mai. Hương vị vượt xa tưởng tượng của cậu, hệt như cú sốc khi lần đầu tiên nếm sô cô la.

“Woa, chết tiệt.”

Cheong Yeon ngừng nhai miếng thịt thứ hai ngay khi nghe thấy tiếng chửi thề phát ra từ bên cạnh.

“Nhìn cặp má đó kìa.”

Mu Won đang cầm ly rượu, tay còn lại hắn tựa cằm, đôi mắt vàng rực dõi theo Cheong Yeon. Không hiểu trên mặt mình có gì đáng chú ý đến mức bị nhìn chằm chằm như vậy, nhưng sự soi mói khiến Cheong Yeon ngượng ngùng nghịch chiếc nĩa. Đột nhiên, ý nghĩ kì lạ loé lên trong đầu.

Tae Mu Won đã thưởng thức qua bao nhiêu sơn hào hải vị đến nỗi bữa tiệc xa hoa thế này cũng không đụng đũa mà chỉ uống rượu?

“Vậy cậu có định ký hợp đồng với Hwang Ran không?”

Câu hỏi vừa rồi nhắm thẳng Cheong Yeon, nhưng cậu tuyệt nhiên không hề bối rối. Hẳn rồi, mọi hành tung của cậu đều bị hắn ta theo dõi, sá gì mà hắn không biết cuộc gặp giữa cậu và gã thương nhân.

“À, cậu ấy đã thống nhất là sẽ trả lời tôi vào ngày mai.”

Trả lời thay Cheong Yeon, Hwang Ran khoanh tay và cười khúm núm. Ánh mắt Mu Won vẫn luôn dán chặt vào người Cheong Yeon. Hwang Ran quyết định không xen vào nữa, chỉ thầm cầu mong chàng dược sĩ kia đừng lỡ miệng nói điều gì kì quặc.

“Điều khoản là gì?”

Những câu hỏi dồn dập, liên tục chen ngang bữa ăn từ Tae Mu Won khiến Cheong Yeon thấy bực bội. Tự thấy bản thân say sưa mê mệt trước số đồ ăn, cậu bỗng cảm giác có chút xấu hổ.

“20.000 hwan cho hợp đồng ba năm. Tôi sẽ là người quyết định số lượng.”

Lúc này, Mu Won bật cười.

“20.000 hwan?”

“Phải.”

“Khác gì trả lại tiền cho tôi đâu?”

Không giống vừa nãy, hắn nhanh chóng mất hứng thú và quay lại với ly rượu của mình.

“Trả lại…, có cần không?”

‘Đó là tiền của tôi đúng không?’ Hàm ý ẩn trong câu hỏi vừa rồi rõ ràng đến mức không cần nói thêm. Mu Won nuốt ngụm rượu làm ẩm miệng, xong xuôi hắng giọng.

“Tại sao lại là 20.000 hwan?”

“……..”

Đơn giản đó là số tiền lớn nhất mà Cheong Yeon từng cáng đáng, không có ý nghĩa nào đặc biệt cả.

“Tại tôi nghĩ đó là số tiền lớn.”

“Cậu thực sự không có ý định trả lại sao?”

“Tôi phải trả lại à?”

Cheong Yeon lần nữa hỏi lại, nhìn Tae Mu Won với vẻ lo lắng. Cậu nhắm tịt mắt khi thấy hắn giơ tay ra, chuẩn bị tinh thần cho một cú đánh không thể tránh khỏi.

Nhưng thứ tiếp xúc Cheong Yeon lại mang kết cấu hết sức mềm mại. Thịt tôm hùm trắng, còn nóng hôi hổi và đầy phô mai khẽ chạm môi cậu.

Cheong Yeon hoảng hốt mở miệng và miếng thịt tôm trượt thẳng vào trong. Lạch cạch, chiếc nĩa khẽ xoay trong miệng cậu ấy, cọ vào răng cửa, nhẹ nhàng rút ra. Cheong Yeon vô thức cau mày, cảm nhận tóc tai đồng loạt dựng đứng. Mu Won dùng nĩa chọc một con tôm và ăn hết nó.

Cheong Yeon cảm thấy bực bội vì hắn không đưa cho cậu một câu trả lời thực sự thoả đáng. Rốt cuộc có cần trả lại hay không? …Không, nhưng ngay từ đầu, vốn dĩ tiền đó chẳng phải tiền vay nên cậu không có nghĩa vụ chi trả.

Cheong Yeon kết luận một cách táo bạo. Cậu nghĩ tốt nhất nên quyết đoán hơn trước mặt Mu Won. Chẳng cần nhọc công tạo ấn tượng tốt trước kẻ công khai theo dõi cậu ấy suốt thời gian qua. Dù sao, nghi ngờ Cheong Yeon là người tộc Hwa vẫn chưa hoàn toàn được xoá bỏ. Thành thật mà nói, cậu cũng tính toán trường hợp hắn định giết cậu vì sự bất tuân, nhưng nếu muốn thế thì hắn vốn dĩ ra tay lâu rồi.

Tự đưa ra quyết định xong, Cheong Yeon đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt dán chặt vào đĩa tôm hùm. Hương vị lạ lẫm mà trước đây cậu chưa từng nếm qua, dư vị dường như vẫn quấn quít nơi đầu lưỡi.

“Nachata, anh đừng ăn con tôm hùm đó.”

Phải chăng đó là dấu hiệu cho sự thèm ăn cuối cùng trỗi dậy và muốn chiếm đoạt mọi thứ cho mình? Mu Won kéo cả đĩa tôm đầy ắp về phía Cheong Yeon. Khá là vô lý nhưng cũng buồn cười.

“Tên khốn gầy gò và háu ăn này.”

“Không phải thế, chỉ là do món đó có sốt dứa.”

Trước câu trả lời mang tính bất ngờ, Mu Won thoạt nhiên tỏ vẻ hứng thú. Ở phía đối diện, Nachata cũng bật cười, xong xuôi hắn giải thích thêm.

“Ha ha, cũng không có gì to tát, nhưng trong đời tôi, có thứ còn kinh khủng hơn cả thuỷ quái Kraken nữa. Nó gọi là dứa, thứ quả chết tiệt suýt giết chết tôi mà không hay biết.”

Mặc dù là một trong những tên cướp biển khét tiếng từng cướp phá trấn Cheong Hwa, Nachata lại có phần nhân đạo hơn. Hắn và đồng bọn không giết trẻ em hay phụ nữ, cũng chẳng đe doạ tính mạng của ai, miễn là người đó giao nộp tiền bạc hoặc những món hàng đáng để cướp bóc.

Băng Nachata vốn là cướp biển, nhưng không hề thiếu những tên cướp biển man rợ hơn hẳn. Khi cuộc chiến giữa những băng nhóm nổ ra, Nachata luôn được dân chúng trong trấn cổ vũ, cùng với cơ may sẽ được tha mạng.

Đôi khi, Nachata đột nhiên biến mất mà không để lại bất kì lời nhắn nào cho thuộc hạ, chẳng ai hay biết hắn ta đi đâu. Vậy nên, vào một ngày nọ khoảng 8 năm trước, hắn đã giấu đi thân phận của mình, lặng lẽ lẻn vào thị trấn Cheong Hwa.

Hằng năm vào thời điểm đó, Nachata đều âm thầm đến đỉnh núi Cheong Hwa, nơi chị gái hắn làm chỗ yên nghỉ. Nachata vốn là người bản xứ trấn Cheong Hwa. Nhưng sau cái chết của chị gái hắn vì cơn đói khát, từ bỏ tất cả, hắn theo con đường trở thành cướp biển.

Trước khi lên núi, hắn dừng lại bên một sạp trái cây ven đường, mua vài quả táo mà lúc còn sống chị hắn rất thích, đồng thời mua thêm một thứ quả lạ trước giờ chưa thấy, chưa từng nghe qua. Nachata xách theo chiếc giỏ đầy táo, cắn miếng thịt quả có màu vàng mọng cắt sẵn trên xiên. Hương vị chua chát xen lẫn cay đắng tràn ngập khoang miệng, khiến hắn tự hỏi liệu nó có thật là trái cây không. Nhai vài miếng tương tự vậy, cổ họng hắn ta bắt đầu sưng tấy một cách lạ kì. Dần dần, hít thở trở nên hết sức khó khăn, như thể có thứ gì đó mắc kẹt trong họng, rút hết toàn bộ sức lực nhanh chóng.

Giỏ táo trượt khỏi tay Nachata, rơi lăn lóc xuống đường núi, những xiên trái cây đang cầm trên tay cũng rơi vãi trên mặt đường. Sau cùng, cơ thể hắn ta chẳng mấy chốc mà ngã khuỵu.

Một vụ ám sát à? Nhưng hắn chỉ ăn trái cây thôi mà… Lẽ nào sát thủ bỏ thuốc độc vào trong đó?

Nachata cố cười phá lên nhưng chỉ có đầy nước mũi và nước dãi đẫm khuôn mặt. Đúng lúc đó, một chàng thanh niên mang theo cái bao phát hiện ra hắn. Trước đây, chị hắn có lần nhắc đến câu chuyện gặp một thiên thần ngay trước lúc chết, song Nachata chỉ đơn giản nghĩ vì chị quá đói mà thấy ảo ảnh.

Nhưng giờ hắn ta thực sự tin chắc đã gặp thiên thần. Ngay cả tầm mắt đang dần mờ đi, dáng vẻ nhân vật nhìn hắn lúc này vẫn đẹp tựa hồ một giấc chiêm bao. Mặc dù đôi cánh chị gái miêu tả không hề hiện hữu, trực giác mách bảo hắn cùng một người. Bất lực đến nỗi không thể cầu cứu, hắn ho lụ khụ và nôn ra bọt.

Chàng trai lôi từ trong bao ra thứ gì đó, không do dự cho vào miệng, nhai qua thật kĩ rồi dùng sức tách môi Nachata. Khi hắn co giật và cắn tay cậu, chàng trai liếc nhìn xung quanh, nhanh chóng nhặt lên một hòn đá nhỏ. Cậu bỏ hòn đá vào miệng hắn ta, nhét thêm đám cỏ đã nhai qua kĩ. Tiếp tới, cậu vuốt sau gáy kẻ đang co giật, giúp hắn thuận lợi nuốt mớ cỏ nát.

Không rõ cậu ta lặp lại động tác đó bao nhiêu lần. Song hắn cảm thấy cổ họng đau rát dần dễ chịu hơn.

Chỉ đến lúc đó, hắn mới nhìn rõ cơ thể chàng trai mồ hôi đầm đìa dốc sức cứu hắn. Cậu ta xinh đẹp hơn nhiều so với lúc hắn nhìn bằng đôi mắt hoang mang mờ ảo. Hơn cả, cậu là ân nhân đã cứu mạng hắn.

Nếu ngay từ đầu, chàng trai biết Nachata vốn là một tên cướp biển, không chừng cậu ta đã bỏ mặc hắn, song không vì thế mà hắn giấu nhẹm thân phận của mình. Sau này, để dễ dàng hơn trong việc trả ơn, hắn buộc bản thân tiết lộ danh tính.

“Nếu không có sự xuất hiện của Cheong Yeon thì đã không có tôi ngồi đây đâu.”

Kể xong câu chuyện, Nachata than vãn mình vẫn ớn lạnh mỗi khi nhớ lại tình cảnh lúc ấy.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo