Hwang Ran siết chặt nắm đấm, ánh mắt oán giận liếc nhìn Cheong Yeon. Gã rõ ràng căm ghét cậu, vì nếu Cheong Yeon không cứu tên kia, gã đã chẳng phải trở thành trò hề. Dù sao thì việc cứu Nachata cũng chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
“Lắm tài thật đấy.”
Đôi mắt vàng rực của Tae Mu Won nhìn muốn xuyên thấu làn da Cheong Yeon. Giọng điệu vô cảm khiến bầu không khí càng thêm lạnh lẽo. ‘Đó là lí do tôi nghi ngờ cậu là người tộc Hwa’, Cheong Yeon tự hỏi liệu có phải hắn đang nghĩ vậy không, tuyệt nhiên lên tiếng như không có gì.
“Tôi là dược sĩ mà.”
[Thế à, tôi tưởng nghề nghiệp của cậu phải là người tộc Hwa chứ.]
Với thứ ngôn ngữ khó hiểu phát ra từ miệng Mu Won, trong lòng Cheong Yeon đột nhiên dâng lên cảm giác kì lạ. Giọng điệu hơi cứng nhắc và thô lỗ, tựa hồ thứ cậu nghe thấy đâu đó trước đây.
Về cơ bản, trấn Cheong Hwa sử dụng ngôn ngữ lục địa thứ nhất làm ngôn ngữ chính. Tuy nhiên, vì đây giống giao lộ chính, nơi nhiều tộc người qua lại giao thương, cho phép Cheong Yeon tiếp xúc vô vàn ngôn ngữ từ khi còn nhỏ. Cậu đơn giản nghĩ đó là ngôn ngữ từng nghe trước đây.
“Xin lỗi…, Mu Won-nim. Ngày mai tôi phải lên đường, giờ tôi có thể rời đi được không?”
Kẻ đang cố tìm cơ hội rời khỏi nơi này, Hwang Ran lên tiếng cẩn trọng. Thật không tin nổi, Mu Won chỉ nhìn Hwang Ran như thể tự hỏi tại sao gã còn ở đó. Dù ngay từ đầu người mời Hwang Ran cũng là Mu Won.
Hắn biết về cuộc bàn bạc thương vụ làm ăn giữa dược sĩ và Hwang Ran. Cheong Yeon thầm đoán đó là lí do sâu xa khiến họ tụ tập lại như thế này. Tên hải tặc kia có lẽ nghĩ rằng Hwang Ran đang có mục đích ẩn giấu nào đó, vì thế hắn ta sắp xếp cuộc gặp đông đủ ba bên. Vì sự có mặt của Nachata, thành ra biến thành cuộc gặp bốn bên.
Hwang Ran cúi đầu chào rồi rời đi, để lại ba người. Trong lúc đó, Cheong Yeon đã lấp đầy cái bụng đói đến mức không ăn nổi nữa. Nếu trong bụng thực sự có kẻ ăn xin như Mu Won nói, giờ hắn hẳn đã trở thành phú ông.
Mu Won và Nachata lần lượt uống cạn 3 chai whisky. Ở gần những kẻ say xỉn chẳng bao giờ có kết cục tốt đẹp, Cheong Yeon học được điều đó từ lúc làm việc tại quán bar Dandelion.
“Tôi cũng… đứng lên trước nhé?”
Thực ra, cậu định là người đầu tiên rời khỏi, thế nhưng đã bị Hwang Ran nẫng mất thời cơ.
“Đừng ký hợp đồng.”
“…Sao cơ?”
Nghe có vẻ vô lý nhưng Cheong Yeon vẫn hỏi lại.
“Sao là sao, cậu không bị say tôm hùm đấy chứ?”
“Tôi cũng cần ăn để sống.”
Lần này, Mu Won dồn sức lực vào giọng nói.
“Nếu gã ta chết, cậu cũng không thể ký hợp đồng nữa.”
Nghe giống một lời đe doạ sẽ giết Hwang Ran nếu cậu đồng ý ký kết hợp đồng.
“Tại sao tôi không nên ký?”
“Hôm nay cậu bị đối xử thế nào tại nhà hàng, cậu chưa thấy à?”
“……..”
“Ký hợp đồng với bất kì thương nhân nào, chỉ có thằng ngốc không biết gì mới làm vậy.”
“Tôi bị đối xử thế nào cơ?”
Cheong Yeon trừng mắt. Nhưng nó biến thành cảnh tượng lãnh đạm trong mắt Mu Won.
“Cậu bị phớt lờ còn gì.”
Trước lời nói thẳng thừng, mí mắt Cheong Yeon bỗng nhiên giật giật.
‘Hắn theo dõi mình từ khi nào thế?’ Cheong Yeon cảm thấy toàn thân nóng bừng lên vì xấu hổ.
“Có phải tên khốn Hwang Ran giống con cá tuế khi tôi ở bên, nhưng gã sẽ biến thành con cá mập nếu không có tôi, đúng chứ?”
Nực cười thật. Chẳng lẽ hắn đang cho cậu lời khuyên hòng để bảo vệ lợi ích riêng mình. Từ trong túi, vài tờ tiền nhàu nhĩ được Cheong Yeon rút ra rồi đặt xuống bàn.
“Tôi không nghĩ hôm nay có thể tìm thấy xe đạp nên sẽ trả tiền bữa ăn rồi đi đây.”
700 hwan, số tiền khá lớn. Dù cậu đã xơi không ít tôm hùm và tôm, nhưng nếu tính cả chi phí nấu nướng thì đó vẫn là một khoản không nhỏ.
“Này.”
Tae Mu Won gọi với theo, giọng điệu uể oải, phảng phất dáng vẻ kẻ đã ngà say.
“Lòng tự trọng của cậu, vốn nên thể hiện với tên phục vụ đó từ sớm hơn chứ không phải với tôi, đồ ngốc ạ.”
Lần này, mặt cậu đỏ bừng lên vì bất lực. Cheong Yeon nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi. Dược sĩ quay đầu nhìn Nachata, hắn ta bối rối trước cuộc chiến giữa hai người.
“Nachata, ân tình mà anh nói rằng sẽ báo đáp tôi. Giờ anh có thể đáp ứng liền không?”
Với mối quan hệ tốt đẹp giữa hắn và Tae Mu Won vĩ đại, biết đâu thực sự hắn có thể giúp.
“Ể? Sao nào?”
“Xin hãy thuyết phục người này. Bảo anh ta đừng bận tâm chuyện tôi ký kết hợp đồng với ai, và cũng dừng việc theo dõi tôi lại.”
Giọng điệu Cheong Yeon mặc dù thô lỗ, nhưng Tae Mu Won vẫn cười rất tươi. Hắn đặt ly sang một bên, tu một lần hết chai rượu. Cheong Yeon cố gắng đứng dậy trong lúc hắn ta vẫn còn tỉnh táo. Đúng lúc đó, cổ tay cậu ấy bị hắn giữ chặt. Cậu cố kéo tay để hất hắn ra, song lực giữ mạnh khiến việc thoát khỏi gần như bất thành.
“Này, đừng đi mà.”
Giọng điệu nhừa nhựa cùng cái mỉm cười khiến cậu chán ghét.
“Lời nói của tôi hơi gay gắt nhỉ.”
Nghe nói khuôn mặt của hắn cuốn hút đến nỗi ai cũng quên mất những việc hắn làm. Cách hắn hạ thấp đôi mắt dữ tợn, liên tục ỉ ôi Cheong Yeon ở lại khác xa Tae Mu Won lúc thông thường. Thậm chí trông giống bông hoa mọc dại giữa các vết nứt trên bức tường đá cứng cáp sần sùi.
Không đúng, trông giống bông hoa nở rộ, đẹp đến chói mắt. Tuy nhiên, Cheong Yeon không quên tất cả điều này chỉ bị ảnh hưởng bởi sự ngẫu hứng của Tae Mu Won. Khi chàng dược sĩ không phản ứng gì, biểu cảm hắn ta tức thì thay đổi.
“Uống cái này đi nếu cậu muốn đi.”
Giữ nguyên cổ tay Cheong Yeon, hắn dốc chai rượu. Ngay khi chất lỏng được rót vào ly, rượu màu hổ phách sóng sánh như thể sắp tràn ra ngoài. Cheong Yeon hạ mắt, liếc nhìn ly rượu.
“Nhờ Nachata uống thay cũng được.”
Từ bên dưới, Mu Won nhìn lên Cheong Yeon với vẻ chờ đợi. Cheong Yeon dùng tay còn lại nâng ly rượu lên, một hơi nốc cạn. Rượu mạnh nóng rát thiêu đốt cổ họng, tuyệt nhiên Cheong Yeon vẫn không cả nể.
Uống cạn ly rượu, cậu rút tay ra. Tae Mu Won không níu kéo, nhẹ nhàng buông lỏng cổ tay đang nắm, không rõ vì giữ lời hứa hay thấy ngạc nhiên.
“Tôi đi đây.”
Cheong Yeon cảm thấy tội nghiệp gã đàn ông giàu có trong bụng mình. Vì cậu mà gã biến thành một tên nghiện rượu.
* * *
“Anh có hứng thú với Cheong Yeon à?”
Sau khi Cheong Yeon đùng đùng bỏ đi, Nachata mới cất giọng hỏi.
“Đúng thế, lộ liễu quá hả.”
Câu trả lời thờ ơ như ngầm ám chỉ không nên đào sâu.
Nachata tin chắc Tae Mu Won hứng thú quá mức với Cheong Yeon. Mặc dù Cheong Yeon là ân nhân cứu mạng hắn, mọi thứ cậu làm hắn đều thấy đẹp, nhưng hắn không khỏi kinh ngạc trước thái độ cậu đối với Mu Won. Dù Cheong Yeon khá tức giận, nhưng Tae Mu Won chỉ cười như thể hắn đang thích thú, bằng không thì chẳng có gì nghiêm trọng.
Nachata thật sự lo lắng khả năng Tae Mu Won sẽ làm hại Cheong Yeon. Dược sĩ đúng là người hắn mang ơn, song điều đó không đồng nghĩa hắn đủ can đảm để đối đầu Tae Mu Won.
Feira và Nachata, hai băng cướp biển từng tranh giành quyền kiểm soát Cheong Hwa, đã từng đụng độ đến vô số lần. Thuở đầu, Nachata xem nhẹ đối thủ, cho rằng danh tiếng của băng Feira đã được thổi phồng. Với chiến lược đánh nhanh rút gọn cùng con tàu chiến Tuka của mình, Nachata nhiều lần thắng cuộc trước băng đối thủ.
Không thiếu vô số những băng cướp biển đã bị tiêu diệt dưới ách Feira. Đó là lí do mà Nachata ngạo nghễ đến vậy. Tinh thần, sĩ khí cấp dưới tăng cao sau nhiều lần thắng Feira vĩ đại.
Nhưng sự kiêu ngạo không kéo dài lâu. Như thường lệ, Nachata vốn đang cướp bóc ở trấn Cheong Hwa, bỏ lỡ thời cơ tấn công và vội bỏ chạy. Không may thay, đúng thời điểm đó, chiến hạm khổng lồ mang tên Feira đã chặn đường họ.
Giây phút những tưởng bản thân sắp chết, Nachata hồi tưởng cuộc sống ngắn ngủi và đầy khó khăn, quyết định rằng đây chính là kết thúc. Hắn đã sẵn sàng hi sinh mạng sống để cứu tay sai. Có ý định đàm phán với Feira, hắn lên boong tàu, nhưng phe đối thủ chẳng chút đả động. Ngay cả khi chiến hạm Tuka dùng hết sức lực vượt tàu Feira.
Cuối cùng, Nachata cũng được thở phào nhẹ nhõm sau khi tránh khỏi đòn đánh trả từ Feira. Hắn thở hổn hển và quay đầu lại, đập vào đôi mắt là người đàn ông với đồng tử vàng. Không ai khác chính là Tae Mu Won, trên mũi tàu Feira, hắn ta ngồi xổm một cách ngạo nghễ.
Làn khói trăng trắng lẫn trong gió biển, như thể từ điếu thuốc đang cháy dở. Tae Mu Won vẫy tay với Nachata. Chỉ đến lúc đó hắn mới nhận ra hành động đó toát lên sự ngạo mạn, hệt như đối thủ muốn chào tạm biệt. Sự thật Feira đã chăm sóc họ suốt thời gian qua.
Không mảy may biết điều đó, lần nào hắn cũng bỏ chạy trối chết để bảo toàn tính mạng, lại còn cảm thấy giương giương tự đắc sau khi trốn thoát một cách an toàn. Bỗng dưng, Nachata nghĩ đến những con tàu cướp biển khác đã bị Feira phá huỷ.
Mặc dù Feira tỏ ra nhẫn tâm với kẻ tàn ác, nhưng họ không triệt đường sống của những cướp biển còn chút hơi thở mang tên lương tâm. Bởi vì Feira là người chính nghĩa? Tất nhiên là không, bọn họ chỉ muốn để lại những tên cướp biển dễ dàng kiểm soát.
Và băng cướp biển cầm đầu chính là Nachata.
“Tôi nói rồi, ở lục địa thứ nhất không có nhiều lời đồn lắm về người tộc Hwa.”
Nachata bắt đầu vui vẻ sau khi say sưa uống rượu một lúc. Trong bữa tối trước đó, đây là chủ đề bọn họ nhắc đến. Cũng chính là nguyên nhân ngay từ đầu, Mu Won và Nachata lên trên tầng hai nhà hàng Un Ha.
Nachata lần nữa nhắc đến lục địa thứ nhất, như vừa nảy ra thông tin trong đầu.