Trấn Cheong Hwa - Chap 41

Không hề vận dụng lí trí, hành động đơn thuần chạy theo bản năng, giống loài động vật ăn cỏ yếu ớt.
Thay vì chạy đến cửa hàng thảo dược, Cheong Yeon chạy ngược hướng cậu đi đến, lo sợ nếu tên say rượu theo suốt chặng đường thì cũng vì thế, địa điểm hiệu thuốc sẽ bị lộ tẩy. Không chừng gã sẽ quay lại để gây rắc rối.
Cheong Yeon chỉ mong rằng sau một hồi đuổi theo, gã ta sẽ mệt mỏi mà bỏ cuộc. Nhưng thật không may, gã vẫn kiên trì. Những lời chửi rủa man rợ tục tĩu, bám chặt cơ thể Cheong Yeon chẳng khác gì mớ rác rưởi.
'Không sao đâu, sẽ ổn thôi. Mình sẽ sớm thoát khỏi gã ta.'
Hai chân Cheong Yeon di chuyển liên tục, cố gắng đẩy lui nỗi lo lắng đang dâng trào.
Cây cối xuất hiện mọi nơi tại trấn Cheong Hwa. Nếu có bất trắc xảy đến với cậu, chỉ một ngọn cỏ cũng sẽ hành động, và tên ma men có thể mất mạng không theo cách này cũng bằng cách khác.
Các thành viên Feira luôn theo dõi cậu, có vẻ chẳng còn ai quanh đây nữa. Nếu có thì họ đã tự giác xuất hiện rồi, dù chỉ theo dõi cậu ấy chạy trốn. Hiện tại nếu có những 'cái gai' đó thì tốt biết mấy. Nhưng không, nếu nghĩ lại thì, họ chẳng có lí do gì để giúp cậu cả. Chẳng phải họ là những người chỉ biết để yên cho bọn trộm cắp thó mất xe đạp của cậu hay sao?
Cheong Yeon tăng tốc, vắt giò lên cổ chạy đến phố chính nơi có đèn đường. Đây là con phố đông người qua lại nhất thời điểm đó, khu vực xung quanh nhà nghỉ Un Ha.
Hộc, hộc! Tiếng thở Cheong Yeon nặng nề đến mức hai tai ù đi. Hoặc tai cậu đau bởi tiếng mắng nhiếc, chửi rủa không ngừng từ gã say rượu. Giọng hắn mỗi lúc một rõ ràng hơn, ngay khi Cheong Yeon dần tỉnh táo lại.
Cuối cùng, ánh đèn đường cũng hiện ra. Cheong Yeon hít một hơi sâu, cố kìm trái tim hồi hộp đang đập loạn xạ sắp sửa vỡ tung. Cậu muốn nghỉ ngơi để lấy lại sức, nhưng tiếng la ó ồn ào phía sau vẫn không hề có dấu hiệu thuyên giảm. Mặc dù đã đến trung tâm, khu vực đông đúc người qua kẻ lại, nhưng đây vẫn là thị trấn Cheong Hwa, nơi mà bảo toàn mạng sống của chính mình cũng xa xỉ, chẳng có gì lạ nếu họ làm ngơ trước một thanh niên bị đuổi giữa phố.
Biết đâu nhà nghỉ Un Ha sẽ khá hơn chăng? Nếu cậu chạy vào và vờ là khách muốn thuê phòng ở, liệu họ có bảo vệ cậu giống khách hàng không? Biết đâu Tae Mu Won vẫn còn đó? Nếu là Tae Mu Won thì...
Cheong Yeon nhanh chóng rũ bỏ kỳ vọng vô ích. Hắn cũng chẳng có lí do gì để giúp cậu. Buồn cười thay, không hiểu tại sao cậu lại cảm thấy đau khổ thế này. Cố gạt bỏ cảm giác đó, Cheong Yeon đặt hy vọng cuối vào Nachata, kẻ có khả năng vẫn ở nhà nghỉ.
Từ đây, nếu chạy xa hơn một chút sẽ đến con đường dẫn đến nhà nghỉ Un Ha.
"Ha ắc!"
Trong lúc dốc sức chạy dọc đường thuỷ, Cheong Yeon cuối cùng bị gã đàn ông túm được đuôi tóc. Tiếng hét sắc lạnh bật ra từ cổ họng cậu vang khắp con phố, cửa sổ ngôi nhà phía trên cửa hàng chợt đóng sầm lại. Chẳng bao lâu sau, tiếng đóng cửa sổ đồng loạt vang lên từ nhiều nơi khác. Như đã lường trước điều này, Cheong Yeon không lấy gì làm thất vọng.
Gã đàn ông túm tóc Cheong Yeon và cố kéo cậu vào một góc tối. Trong cơn hoảng loạn, Cheong Yeon vội vàng nhìn xuống chân mình. Từ khe nứt giữa phiến đá gồ ghề, những bông hoa dại đung đưa theo nhịp một cách lạ thường. Đầu những bông hoa lắc lư chuyển động, bất luận chẳng có một cơn gió nào. Muôn đám cây cối hiện diện nơi này đều vươn về phía gã đàn ông say.
Cheong Yeon cố trấn an chúng bằng cách tự nhủ bản thân không sao. Nhưng mọi thứ đều sụp đổ khi gã đàn ông như đến giới hạn trước mọi nỗ lực ra sức chống cự, đấm vào thái dương cậu cú trời giáng. Tầm mắt Cheong Yeon bắt đầu quay cuồng.
Dù vậy, cậu không khuất phục. Cheong Yeon cúi xuống, nhặt lấy hòn đá từ trên mặt đất, dồn sức đập vào đầu tên ma men. Có lẽ cú đánh đã trượt mục tiêu, tiếng thở giận dữ từ gã đàn ông càng thêm thô bạo.
Ngay lúc Cheong Yeon chuẩn bị vung hòn đã lên lần nữa, bàn tay gã ta đột nhiên lỏng ra. Không lỡ thời cơ, cậu ngay lập tức đẩy mạnh gã ta rồi lao mình về phía trước.
Chính vào lúc đó. BÙM! Một tiếng nổ lớn thình lình vang lên. Từ đâu đó, cái chai thuỷ tinh liền bay vút tới và đập chính xác mặt gã đàn ông. Kéo theo phía sau là tiếng bước chân rầm rập hỗn loạn, hớt hải chạy đến. Cheong Yeon nghĩ đây chính là thời cơ, cậu duỗi chân ra, bật người lao đi không chút do dự.
Nhưng không may thay, ngay bên cạnh đó là tuyến đường thuỷ dẫn nước biển vào một kênh đào lớn. Cậu mất thăng bằng vì gã đàn ông rắp tâm đẩy ngã.
"Bắt lấy!"
Chính khoảnh khắc ấy, bàn tay vươn ra hướng về phía cậu. Cheong Yeon cũng theo phản xạ mà chìa tay ra. Thật đáng tiếc, ngón tay bọn họ suýt soát chạm nhau, đầu ngón tay cậu gần như đã chạm được tay người kia.
Lõm bõm! Cơ thể Cheong Yeon rơi xuống dòng nước. Nước biển mặn chát tràn ngập miệng mũi, dòng nước xiết mạnh cuốn phăng Cheong Yeon. Trước mắt Cheong Yeon là một con thuyền đã hoàn thành xong công việc và đang neo đậu.
Vì không biết bơi, dòng nước cuốn trôi Cheong Yeon nhanh chóng, bằng mọi cách mình có thể, Cheong Yeon nhất định phải bám vào thuyền. Song đành bất lực, bàn tay vươn ra thậm chí không chạm tới được mũi thuyền.
Cheong Yeon hồi tưởng về người đàn ông đã chìa tay ra với mình. Chính vào khoảnh khắc cậu sắp bỏ cuộc và phó mặc cho số phận trôi nổi theo dòng nước đen, cậu thấy ai đó chạy dọc kênh đào. Người đàn ông kia không theo lối thuỷ mà chọn băng qua phần đất liền trước.
Vẫn đang cầm cự giữa dòng nước xiết, giống như tia chớp, luồng sáng vàng rực loé lên trước mắt Cheong Yeon. Hắn ta vượt lên, cởi phăng áo nhảy xuống nước.
Bàn tay to lớn vươn ra, hướng về Cheong Yeon ngụp lặn trôi nổi, tóm chặt thân thể trước khi dược sĩ bị nước đẩy vào con kênh đào lớn. Toàn thân ướt sũng nước lạnh, Cheong Yeon níu chặt cơ thể của người đàn ông đang ôm người mình, tìm kiếm hơi ấm. Tâm trí không muốn lại bị quăng vào biển đêm đen kịt, cơ thể chàng trai bắt đầu run rẩy.
"Mẹ nó, cậu yếu nhớt thây."
Mắng mỏ Cheong Yeon, kẻ đang vạ vật bám chặt người mình, hắn ta bơi đến chỗ thuyền neo đậu. Hắn nhấc Cheong Yeon vẫn đang tuyệt vọng bám giữ lên thuyền, xong dùng sức nổi để nâng cơ thể bản thân lên sau. Chiếc thuyền tròng trành, Cheong Yeon cố bám vào lan can gỗ.
Mãi đến lúc này, cậu mới tỉnh táo và há hốc miệng nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình. Kẻ đã cứu cậu không phải ai khác, đó chính là Tae Mu Won.
Cheong Yeon cảm thấy nhẹ nhõm vì đã sống sót, nhưng cậu không hiểu lí do vì sao Tae Mu Won lại ở đây. Không nói lời nào, hắn bế Cheong Yeon rời khỏi chiếc thuyền, đặt cẩn thận xuống con đường bên ngoài kênh đào rồi lập tức quay người đi. Dõi theo bóng lưng hắn đang hướng đến, đập vào mắt cậu là gã say rượu đã truy đuổi mình, giờ gã bất lực, nằm sõng soài trên mặt đất.
Mu Won tiến về phía gã với những bước chân hết sức nhanh nhẹn, túm lấy tóc gã, kẻ đã bất tỉnh và kéo lê đi. Trở thành đích đến cho chai rượu nặng, tàn tích trên mặt khiến xương hàm gã vặn vẹo khó coi. Chắc chẳng còn ai trồng khoai đất này, chính Tae Mu Won, hắn đã ra tay.
Hắn túm cổ áo gã đàn ông đang gục xuống, nhấc gã ta lên và đấm vào mặt. Không dừng ở đó, nhắm thẳng thái dương, hắn đấm tới tấp những cú tàn bạo, khiến khuôn mặt gã biến dạng nhanh chóng. Cheong Yeon chết lặng, chẳng còn sức lực ngăn cản Mu Won. Cậu sợ đến nỗi toàn thân run rẩy như một cây dương, không rõ nỗi sợ là vì vừa thoát lưỡi hái tử thần hay vì chứng kiến cảnh tượng bạo lực đến mức tàn nhẫn của Tae Mu Won.
Mu Won vẫn còn tức giận sau khi liên hồi đập gã đàn ông bất tỉnh xuống đất, trông gã chẳng khác cây roi là bao. Vẫn chưa thoả mãn, hắn nhìn xung quanh, xong xuôi bước đến cái thớt hình trụ trong một cửa hàng hải sản gần đó. Hắn rút con dao đang cắm trên thớt, đó là con dao dùng để xử lý những con cá lớn giống như cá ngừ.
Tae Mu Won quay lại, đá vào gã đàn ông không nhúc nhích. Gã ta nằm sấp, không rõ đã chết hay chỉ bất tỉnh.
Mu Won vung dao lên, nhắm vào cổ tay thân người bất tỉnh. Phập! Chỉ một nhát chém, bàn tay gã ta đã bị cắt phăng như một miếng cá. Hắn đưa bàn tay đã đứt lìa cho Cheong Yeon.
[Từ nơi tôi đến, nếu cậu nắm giữ bàn tay kẻ thù chứng tỏ cậu đã trả thù thành công. Này, cầm lấy đi.]
Cái ngày mà cậu không thể nào quên, ngày cậu tiễn người bảo mẫu yêu quý lần cuối. Hôm đó cũng có đứa trẻ giơ cái bàn tay đã bị cắt đứt đưa cho Cheong Yeon, cùng thứ ngôn ngữ khó lòng xác định. Cậu không nhớ nổi khuôn mặt đứa trẻ, nhưng nỗi kinh hoàng của ngày hôm đó vẫn còn in sâu.
"Sao, không phải bàn tay này à?"
Cheong Yeon chỉ biết lắc đầu lia lịa. Đôi mắt vàng rực ngước lên bầu trời, khoảng không đen kịt không một vì sao, xong xuôi Mu Won lại chuyển ánh mắt sang nhìn dược sĩ. Hắn vén tóc mái của Cheong Yeon lên, kiểm tra thái dương bị thương của cậu.
Một bên thái dương, nơi gã đàn ông đã đánh thâm tím. "Mẹ kiếp", Mu Won nghiến răng, cố kiềm chế lời chửi rủa. Đó là thái dương bên trái, chắc chắn gã kia đánh bằng tay phải.
Không cần suy nghĩ, hắn ném tay phải đã bị cắt đứt xuống con kênh đào. Thậm chí ném luôn cả tên say rượu, không rõ sống chết theo sau cái tay. Cheong Yeon nhắm chặt đôi mắt, cậu không đành lòng nhìn gã đàn ông trôi nổi trên nước.
Piiii ô ô ô ô píu!
Lúc này, một luồng sáng rực xé toạc màn đêm, bay vọt lên trời. Cheong Yeon ngạc nhiên nhìn về phía trước, nơi ngọn lửa đang bùng phát. Venus đứng đó, tay cầm ngọn pháo đang cháy phừng phừng. Tựa con phượng hoàng đỏ lửa đang bay, tạo thành quỹ đạo phóng theo hình xoắn, nó oxi hoá, nổ tung trên không.
Một quả pháo hoa tô vẽ màu sắc trên bầu trời đen. Nó đủ rực rỡ để bất cứ đâu tại trấn Cheong Hwa cũng được trông thấy.
"...A, anh, anh hai."
Khuôn mặt Venus tỏ rõ ngượng ngùng. Mải nghĩ đến việc phải phát tín hiệu ngay khi tìm thấy tung tích dược sĩ, cậu ta trong vô thức bắn pháo hiệu.
Từ toà nhà hàng hải, trong các quán bar và trên đường phố, thành viên Feira rải rác khắp nơi đồng loạt đổ về theo tín hiệu từ pháo hoa.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo