Trấn Cheong Hwa - Chap 42

Feira lập tức xông vào, nơi ngọn pháo sáng vừa được bắn lên, phong toả toàn bộ lối đi gần đó.

Trong số các thành viên tụ tập, có người mang theo công cụ, có người dùng thuyền máy đến tập trung, đó là phương tiện hiếm khi sử dụng. Đã lâu lắm rồi, tín hiệu khẩn cấp là ngọn pháo sáng mới được bắn lên, trông các thành viên rõ là phấn khích.

Mu Won nhấc Cheong Yeon lên, người đang run rẩy xen lẫn bối rối. Chiếc áo len cũ, ướt sũng nặng nề dính chặt thân người Cheong Yeon. Mu Won cởi áo len của cậu ra, nhìn đám đàn em Feira tụ tập.

Bọn họ vội vã chạy đến, nhưng khá bối rối vì chẳng trông thấy bất kì bóng dáng một kẻ địch nào. Mu Won chỉ tay về một thành viên trong số bọn họ. Đó là thuộc hạ mặc áo khoác phao và tay cầm rìu. Nghe chỉ thị từ Mu Won, người đó lập tức chạy đến và thở hổn hển.

"Cởi nó ra."

Không nói một lời, đàn em lập tức nghe theo và ngoan ngoãn cởi áo khoác. Không những thế, cậu ta còn định cởi quần, tuy nhiên Mu Won chỉ giật áo khoác như thể bảo cậu ta vứt quần đi. Hắn quấn chiếc áo phao dày quanh người Cheong Yeon, cơ thể dược sĩ run bắn vì lạnh.

Bằng khuôn mặt vô cảm, Mu Won nhìn Cheong Yeon mất một lúc, tiếp tới nhanh chóng nhấc người cậu lên và đặt cậu trên vai mình. Nếu là bình thường, Cheong Yeon chắc hẳn tức giận rồi vùng vẫy đòi thả xuống, nhưng giờ cậu chỉ im bặt và tiếp tục run lẩy bẩy.

"Dược sĩ."

Cheong Yeon nằm im, bờ vai thõng xuống, như thể không nghe rõ giọng Mu Won. Hắn khẽ tặc lưỡi, thay vì hiệu thuốc, hắn chuyển đích đến sang nhà nghỉ Un Ha gần đó.

"Là thằng khốn nào bắn pháo sáng vậy?"

"Thằng nhóc mà anh Mu Won vác theo là đứa nào nữa?"

"Không, tao hỏi thằng chó nào bắn pháo sáng!"

Hắn để ngoài tai tiếng léo nhéo của thuộc hạ, chân vẫn bước tiếp. Khi đã bỏ xa một quãng nhất định, bọn họ đã đến trước cửa nhà nghỉ. Cheong Yeon khẽ thì thầm điều gì đó. Âm thanh quá nhỏ để hắn nghe rõ, nhưng có vẻ cậu đang yêu cầu hắn thả người cậu xuống, Mu Won làm ngơ không thèm hỏi lại.

Sau đó, Cheong Yeon bị gập đôi người và treo lơ lửng, dồn hết sức lực đập vai Mu Won. Trước khi xuống nước hắn đã cởi áo, để mặc Cheong Yeon chạm làn da trần. Song lực tác động thật chẳng xi nhê. Cả hai người họ đều lao xuống nước, nhưng chỉ có tay Cheong Yeon giờ đây đông cứng.

"Tôi... nôn mất."

Phải chăng vì vết thương ở thái dương? Mu Won đặt Cheong Yeon xuống, cẩn thận xem xét thái dương tím bầm. Cheong Yeon run rẩy, rùng mình nôn khan. Cơ thể lảo đảo và chuếnh choáng không còn sức, dù vậy có vẻ cậu vẫn chưa nôn. Cậu yếu đến mức có thể lập tức đập mặt xuống đất nếu Tae Mu Won không giữ cậu lại.

Nắm tay Cheong Yeon vòng quanh cổ mình, hắn xốc người cậu rồi cõng trên lưng. Biểu cảm ngạc nhiên thoáng hiện trên mặt Cheong Yeon đã được Mu Won trông thấy, tuyệt nhiên dược sĩ ngoan ngoãn lạ kì, như thể năng lượng rút cạn hoàn toàn, chẳng còn hơi sức đâu mà vùng vẫy.

Từ quầy lễ tân nhà nghỉ Un Ha, Mu Won trực tiếp nhận được chìa khoá. Hắn chẳng cần ra yêu cầu đặt phòng vì đã trả phí phòng tính bằng năm, dù vậy căn phòng chẳng mấy khi được sử dụng. Vì hắn thường xuyên ngủ lang bên ngoài, không là toà nhà hàng hải thì cũng ở tàu Feira.

Căn phòng hiếm khi được hắn trọng dụng quá một hai lần mỗi tháng, và đây chính là lần đầu tiên của tháng này. Vừa bước lên đến tầng ba, Mu Won lập tức mở cánh cửa ngay trước mặt. Căn phòng cuối dãy là phòng lớn nhất, nhưng hắn chọn đại phòng cạnh cầu thang vì không muốn mất công đi đến đó.

Vừa vào trong phòng, hắn liền đặt Cheong Yeon nằm xuống giường, tiếp tới vào thẳng phòng tắm, xả nước đầy bồn. Phải đợi một lúc nước mới nóng dần, hắn xả nước muối trên người bằng vòi hoa sen. Tắm rửa qua loa rồi hắn ra ngoài, trông thấy Cheong Yeon đáng lẽ phải ở trên giường lúc này đứng yên với dáng vẻ khá bối rối.

"Làm gì ở đó vậy?"

"Bởi vì nước biển sẽ thấm vào giường..."

Quanh eo Mu Won chỉ quấn độc khăn tắm lớn. Cheong Yeon gấp gọn áo khoác phao từ thuộc hạ, đặt nó ngay ngắn lên ghế sofa. Cậu chàng chẳng có vẻ gì sẽ vào phòng tắm, dù cậu để tâm nước biển quanh người. Lúc này Mu Won mới ngớ ra mình vốn dĩ đang đứng chặn cửa phòng tắm.

Hắn bước đến tủ quần áo bên cạnh giường ngủ. Khá nhiều quần áo được treo trong đó một cách cẩu thả, nhưng chẳng có gì vừa với kích cỡ Cheong Yeon mặc được.

Cheong Yeon thận trọng di chuyển trong lúc Mu Won lục tủ quần áo. Tiếng bước trên sàn gỗ rất yếu ớt. Đối với Mu Won, cậu chẳng khác nào thằng nhóc nhút nhát và chẳng có gan sử dụng bồn tắm, hắn vốn định lên tiếng thì.

"...Cảm ơn anh."

Giọng nói nhẹ nhàng như một cú đấm vào bên thái dương. Mu Won vô thức nắm chặt cửa tủ. Những đường gân tay bắt đầu nổi lên nhưng hắn tuyệt nhiên không hề để ý. Giọng nói nhẹ nhàng tiếp tục vang lên, khiến toàn thân hắn ngứa ran đột ngột.

"Nếu... nếu anh cần gì, tôi sẽ đền đáp trong khả năng đáp ứng được."

Mu Won quay lưng với tủ quần áo. Có vẻ Cheong Yeon muốn đền đáp ơn cứu mạng, nhưng một dược sĩ nghèo khổ thì đào đâu ra cái gì cho hắn?

Mu Won quét mắt, chầm chậm nhìn Cheong Yeon đang đứng đó, cậu ướt sũng như chuột lột. Nước nhỏ lỏng tỏng từ cái áo phông cổ tròn cũ kĩ, cùng chung số phận với chiếc áo len. Cơ thể mảnh mai hoàn toàn lọt thỏm trong chiếc áo phông cũ rộng thùng thình, thứ mà chắc cậu đã mua bừa ở đâu đó. Dẫu vậy, cái gáy trắng muốt lộ ra phía trên cùng vài giọt nước lấm tấm nhiễu xuống thậm chí càng khiến cậu gợi tình hơn.

Trông giống hình ảnh trong trí tưởng tượng của kẻ biến thái, Cheong Yeon lại đang bận lau khô người, rõ ràng cậu chẳng mảy may quan tâm trạng thái hiện tại của mình ra sao.

"Chế thêm thuốc sắc hoặc thứ gì đó."

"Anh uống hết rồi à?"

'Anh ta không vứt đi à?' Cheong Yeon không giấu nổi ánh mắt nói lên suy nghĩ vừa rồi. Ý định của Mu Won dường như rất rõ ràng. Hắn nghĩ cậu đang che giấu gì đó.

"Này."

"Dạ?"

Cheong Yeon liếc nhìn phòng tắm có tiếng nước chảy, rồi lại quay sang đối mặt Mu Won.

"Cậu là người Hwa đúng chứ?"

"...Ha ah." Lần này Cheong Yeon thở dài thành tiếng. Mu Won thu hẹp khoảng cách, quan sát thật kĩ Cheong Yeon. Mái tóc ướt đẫm dính sát vào đầu, khiến tóc cậu ấy trông sẫm màu hơn. Nói trắng ra, màu tóc giống hệt đứa trẻ lúc nhỏ Mu Won đã gặp. Dẫu vậy, màu mắt đang nhìn Mu Won lại hoàn toàn khác.

"Muốn đền đáp ân nhân của mình mà cậu chỉ biết thở dài thôi à?"

"Giá mà anh không ép tôi uống rượu..."

Cheong Yeon bỏ lửng câu nói và cúi gằm mặt.

"Không uống, thì sao."

"Không có gì cả."

Cheong Yeon gần như sống dậy tức thì sau khi suýt vong mạng vì đuối nước. Ngẫm nghĩ lại thì, thậm chí cậu còn dùng đá đánh tên say rượu, lại còn liều mạng phản bác Mu Won, chẳng có vẻ gì gọi là sợ hãi.

"Đừng cố đối đầu với những thằng chó thiện chiến hơn mình. Làm thế biết đâu sẽ mất mạng đấy."

Có ai muốn làm vậy đâu? Đôi mắt Cheong Yeon sáng quắc, rõ vẻ tức giận.

"Tôi đã bị bắt khi đang bỏ chạy."

"Nếu không thấy người theo dõi thì nên quay lại hay làm gì khác đi chứ, đúng là đồ ngốc. Có chiếc xe đạp mà cũng để mất, ở cậu chẳng có điểm nào khiến người khác yên tâm cả."

"Vì có người trộm xe đạp của tôi, sao anh cứ gọi tôi là đồ ngốc...?"

Cheong Yeon gắt gỏng hét lên, "Ah!", rồi đột nhiên gục mặt xuống. Cậu lập tức cởi giày ra, ngồi xổm xuống đất và kéo tất sang một bên.

Nước ẩm thấm từ đôi tất bị giãn ra nhiễu xuống sàn. Xấp tiền cuộn tròn cạnh mắt cá chân nhợt nhạt thu hút sự chú ý từ Mu Won. Toàn bộ số tiền mà hắn từng đưa, rõ ràng cậu ấy mang theo tất cả và nhét chúng trong đôi tất.

Trước cảnh tượng ngoạn mục đó, Mu Won chống nạnh, nhìn xuống Cheong Yeon. Đang bận kiểm tra chiếc tất còn lại, Cheong Yeon lấy ra thêm xấp tiền khác. Nước cũng nhỏ giọt từ những tờ tiền. Chuyện phi lí gì thế này. Đừng nói chàng ta biến tất thành ví là thật đấy chứ.

Tiếng cười lục khục trượt khỏi môi hắn, chiếc khăn đang quấn quanh eo chợt mất ma sát mà rơi xuống sàn. Theo phản xạ, Cheong Yeon ấn những tờ tiền vào một chiếc khăn ngẫu nhiên xuất hiện rồi vô tư ngẩng đầu lên, kiểm tra nguồn gốc từ đâu rơi đến. Bất thình lình, đôi mắt cậu giãn to vì quá sốc.

"!"

Vừa thấy khối thịt giữa háng Mu Won, Cheong Yeon lập tức ngã ngửa ra sau. Vì đang ngồi xổm nên tiếng ngã xuống nghe khá đau đớn.

"Lần đầu thấy dương vật à?"

Mu Won vui vẻ trêu chọc Cheong Yeon. Dược sĩ giật mình ngoảnh mặt sang bên, dùng cả hai tay nắm chặt số tiền vừa mới lau bằng "chiếc khăn định mệnh". Vì thế mà vết bầm tím bên thái dương kia càng rõ ràng hơn. Chậc, Mu Won thầm khen ngợi mình vì đã ném trúng tên khốn say rượu, nếu hắn ném sai thì dược sĩ chết toi rồi.

Mu Won nén cơn phấn khích, ngưng việc trêu chọc và nhặt khăn lên. Tiếp tới định quấn chiếc khăn quanh eo lần nữa.

Cái gì thế này?

Hắn tự lẩm bẩm một mình. Thứ khốn nạn đó đang ngóc đầu lên. Không phải quay đi vì lần đầu tiên trông thấy dương vật, phản ứng Cheong Yeon thực chất là vì cái thứ hung tợn đang cương cửng lên.

Cheong Yeon không rời mắt khỏi sàn gỗ, như thể biết rằng chỉ cần chạm mắt với Tae Mu Won, hắn ngay lập tức sẽ ăn thịt cậu. Nếu cậu tiếp tục tránh né thế này, rất có khả năng toàn bộ số lỗ có trên mặt sàn sẽ được Cheong Yeon đếm suốt đêm mất.

"Mẹ kiếp, nhìn cậu mà khiến thằng em tôi ngóc lên à!?"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo