Trấn Cheong Hwa - Chap 46

Chap 46

“Mười con tôm này, mỗi con giá 200 hwan nhỉ? Vậy thì dược sĩ tính làm sao đây?”

“Có muốn tôi hấp rồi giúp anh gói lại không?”

Mu Won ngẫu hứng đưa tay, với lấy cái túi đặt ở trong góc, bên trong chứa những cây ngưu bàng được thái nhỏ. Hắn cầm trong tay những thớ ngưu bàng khô và thô cứng, song chẳng bao lâu đã mất hứng thú, đặt về chỗ cũ.

“Không cần đóng gói.”

Câu đó ám chỉ việc hắn sẽ ăn ở đây. Trông hắn tự tin như thể bông hồng nở rộ trên ngực, không phải là người dễ dàng bị đuổi, ngay cả khi cậu đuổi hắn ta đi. Nhìn vào cái hộp gỗ đầy ắp tôm, Cheong Yeon chợt hỏi.

“Anh muốn ăn bao nhiêu?”

“Không biết nữa. Nhất định ở đây có kẻ háu ăn lắm đấy.”

Cheong Yeon nheo mắt thành hình tam giác rồi nhanh chóng giãn mắt ra. Thấy thế, Mu Won mỉm cười. Hắn thích tính khí đó của Cheong Yeon, cậu không phản kháng quá mức mạnh mẽ và biết lùi bước tuỳ theo tình hình. Tất nhiên, rất có khả năng cậu đang bí mật thầm nguyền rủa hắn.

Thay vì mang hộp đi, Cheong Yeon lấy năm con tôm, cẩn thận đặt từng con một vào giỏ hái thuốc. Mu Won dõi mắt, nhìn theo Cheong Yeon bước vào bên trong.

“Tôi sẽ vệ sinh sạch sẽ rồi ra ngay.”

Cheong Yeon cởi giày, cậu bước lên phòng, đóng sầm cửa trượt. Tất nhiên không phải chuẩn bị món tôm khoả thân, song trên cánh cửa đóng kín chẳng có bất kỳ một khe hở nào. Cách thức hành xử lại càng gia tăng thêm sự đáng ngờ. Rốt cuộc là cậu giấu giếm điều gì. Mu Won đưa tay, định mở cánh cửa.

Cộc, cộc, âm thanh nhiễu loạn làm hắn phân tâm. Là một ông già, ông ta chống gậy, từng bước chậm rãi tiến đến cánh cửa hiệu thuốc đang mở. Ông cụ có vẻ không thuận lợi lắm việc nhìn phía trước, dùng gậy gõ nhẹ những nơi sắp bước, định hướng chắc chắn rồi mới bước đi.

“Cheong Yeon à.”

Xen lẫn giọng nói khàn khàn, có thể cảm nhận giai điệu giống như tiếng hát.

“Sao lại để cửa mở thế?”

Ông cụ bước vào cửa hàng và cười lục khục. Cộc, cộc, cây gậy của ông cẩn thận gõ lên sàn cửa hàng nhỏ, cuối cùng chạm mũi giày của Mu Won. “Ôi trời”, ông ngẩng đầu lên, cả hai bên mắt đều đang nhắm nghiền. Nhìn vào cái cách ông ta liên tục nghiêng về phía sau, phải chăng không nhìn thấy gì là lời nói dối.

“…Ơ, mới chỉ hai tuần mà cậu lớn tồng ngồng thế này rồi?”

Ông ta có vẻ giật mình, khả năng sau khi mất đi thị giác, các giác quan khác bỗng nhạy bén hơn.

“Ừm, lớn hơn một chút.”

Ngay khi Mu Won mở miệng, ông cụ bần thần lùi lại một bước và thở hổn hển.

“Ai thế! Ngươi là ai mà dám làm hại Cheong Yeon!”

Ông lão vung cây gậy lên, huơ qua huơ lại như một thanh kiếm. Trước tình cảnh ấy, Mu Won không nhịn được cười khúc khích.

“Làm sao, ông già. Tôi là Cheong Yeon đây mà.”

“Vô lý! Không đời nào! Người ngươi bốc toàn mùi máu, không phải Cheong Yeon.”

Ông cụ nhăn mặt, lấy tay che mũi. Liền ngay sau đó, như thể giọng nói vọng vào bên trong, Cheong Yeon lập tức đẩy cánh cửa ra.

“Ông ạ?”

Hơi nước nhỏ giọt từ găng tay bếp Cheong Yeon đang đeo. Cậu nhìn Mu Won như kiểu ánh mắt nhìn tên côn đồ, tự hỏi hắn đã làm gì. Mu Won chỉ đứng tỏ vẻ thờ ơ, ám chỉ hắn ta chẳng làm gì cả.

“Aigu, Cheong Yeon! Cheong Yeon yêu quý của chúng ta, cậu không sao chứ?”

“Vâng, cháu không bị thương ở đâu cả. Còn ông thì sao?”

“Mùi này, ôi trời ơi, cái mùi tanh quá, ta không thở nổi!”

Nghĩ rằng do đôi găng tay nhà bếp mà mình đang đeo, Cheong Yeon khẩn trương tháo chúng rồi đặt ra xa.

“Ông đến mua thuốc ho ạ?”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Cheong Yeon đỡ lưng ông cụ không mấy thoải mái trước sự xuất hiện của Tae Mu Won, dẫn ông ta đến chiếc ghế cạnh quầy. Để ông ngồi xuống ghế xong, cậu khẩn trương lấy một chiếc túi giấy ở kệ phía trên.

“Đây ạ.”

Cheong Yeon đưa nguyên cả túi giấy cho ông cụ.

“Tốt nhất là nên đun nóng và uống thuốc khi còn ấm, nhưng ông chỉ được dùng lửa khi có cháu trai ở nhà thôi nhé.”

“Ừ, ta luôn làm thế.”

Ông cụ nhận lấy túi giấy, đứng dậy khỏi ghế, rút vài tờ tiền từ chiếc quần rộng thùng thình rồi đưa Cheong Yeon. Toàn bộ số tiền nhàu nát chỉ tổng cộng khoảng 5 hwan. Mu Won cười khẩy như không tin nổi. Cheong Yeon nhìn hắn, cảnh giác Mu Won có thể can thiệp.

“Ông già, ông có chắc loại thuốc đang cầm chỉ đáng giá 5 hwan không?”

Nhưng tất cả đã quá muộn.

“Có thấy đắc chí và sống lâu hơn sau khi lừa đảo một thằng nhóc không?”

Cheong Yeon vội vã lại gần, lấy tay che miệng Mu Won. Hắn không phản kháng hay đẩy bàn tay dũng cảm kia ra, chỉ hạ đôi mắt vàng sáng đối mặt Cheong Yeon.

“Ông ơi, anh chàng này nhầm rồi ạ, ông đưa cháu đúng 50 hwan rồi.”

Ông lão run run siết chặt túi giấy chứa một ít thuốc và mở to mắt. Đôi đồng tử trắng, không tập trung đảo xung quanh.

“5, 5 hwan sao? Nhưng Jae Hoo của ta đã cho ta tiền mua thuốc…”

Ông cụ lẩm bẩm, đang nói luyên thuyên thì chợt bật ra tiếng cười thất vọng.

“Hoá ra là vậy, ta hiểu rồi.”

Nghe trong giọng nói tràn trề tiếc nuối, như thể ông lão đã ngay lập tức hiểu ra gì đó. Phải chăng ông ấy băn khoăn những chuyện trước đó có thể xảy ra.

“Ta xin lỗi, ta thực sự xin lỗi cậu, Cheong Yeon yêu quý.”

Cheong Yeon trừng mắt nhìn Tae Mu Won, vẻ mặt chua chát. Nhìn tên oắt này xem? Được chiều quá sinh hư rồi, không chút cả nể khi chẳng bị đối xử đúng vị thế. Tuy nhiên, thay vì đánh Cheong Yeon, Mu Won chỉ hơi cau mày.

Chết tiệt, cái cách bàn tay quá đỗi mềm mại ấn vào môi hắn rồi rời khỏi đó…

Làm sao mà một tên oắt ngày nào cũng ra ngoài đào thảo dược và hái rau dại lại có bàn tay đẹp đẽ như vậy. Nếu không tận mắt nhìn chàng dược sĩ, hắn chắc chắn nghĩ Cheong Yeon đang nói dối chuyện nghề nghiệp.

“Ông ơi, không phải đâu ạ. Ông có 50 hwan mà, ông mau về đi ạ. Cháu trai của ông chắc đang lo lắng vì sao đến giờ ông chưa về đấy.”

“Không được, không được.”

Ông lão lên tiếng, đôi mắt trắng dã hướng về vị trí phát ra âm thanh. Cheong Yeon giật mình vì Tae Mu Won nhanh chóng áp sát, cả ông lão cũng giật mình. Hắn chộp con tôm từ trong hộp gỗ, nhét vào túi giấy ông cụ đang cầm.

Cheong Yeon tròn mắt kinh ngạc, không rõ tình huống gì đang diễn ra.

“Được rồi, mau cầm lấy rồi biến đi.”

Cheong Yeon nhanh chóng trấn an ông cụ trước khi Mu Won nói gì đó cay nghiệt hơn.

“Ông ơi, đây là tôm hùm ạ. Ông mang về ăn cùng cháu trai nhé.”

“Không, sao cậu cho ta thứ quý giá này?”

“Anh ấy muốn xin lỗi ông vì đã cư xử không phải phép ạ.”

“Ò, đúng vậy. Mắt của ông hay của tôi đều chẳng khác gì nhau cả.”

Lại nói cái kiểu… Dù vậy, Cheong Yeon vẫn tập trung chú ý hỗ trợ ông cụ. Cậu mạnh mẽ kéo ông cụ, người có vẻ như còn rất nhiều điều muốn nói ra khỏi cửa hàng, kéo xoạch cửa kính sau lưng ông lại.

Ông cụ nhắm mắt, đứng trước hiệu thuốc tần ngần một lúc rồi mới bỏ đi. Chỉ đến lúc đó, Cheong Yeon mới mở miệng nói với Tae Mu Won.

“Quan tâm đến việc tôi bán hàng với giá bao nhiêu để làm gì.”

Cheong Yeon muốn nói điều này, bất luận điều đó đồng nghĩa với việc bị hắn túm tóc.

“Thế thì không nên càm ràm về việc kinh doanh cửa hàng không tốt.”

“Ông ấy giúp tôi rất nhiều lúc tôi còn nhỏ, tôi chỉ là đang muốn đền ơn thôi.”

“Ông già đó cũng biết là chưa trả tiền cho cậu tử tế còn gì.”

“…Không vấn đề gì.”

“Ở đây có một tên khốn ngu ngốc thực sự.”

“Ngưng việc gọi tôi là đồ khốn đi. Tôi sống thế nào không liên quan anh.”

Cheong Yeon vạch một ranh giới. Như tuyên bố rằng đừng cố cứng đầu vượt qua thêm nữa và ngưng thu hút sự chú ý về phía mình. Ranh giới mà Cheong Yeon vạch ra ấy, Mu Won đã vô thức bước qua rồi.

Nhìn xuống thân thể ngay trước mũi mình, cậu run đến mức khó mà nhận ra. Hắn nghĩ cậu không sợ hãi, nhưng có vẻ như cơn giận bùng nổ đến mức át cả nỗi sợ. Dẫu vậy, điều gì khiến cậu bực bội đến thế, quả thật Mu Won không thể hiểu nổi.

Nghịch lý làm sao khi thấy Cheong Yeon chống trả quyết liệt dù trong trạng thái sợ hãi như vậy.

“Này, tôm sắp cháy rồi.”

Cheong Yeon lảo đảo một chút, như thể đôi chân vì quá căng thẳng mà bị rút hết toàn bộ sức lực. Mu Won giả vờ không hề để ý và chỉ tay về hướng căn phòng trong. Cheong Yeon do dự, liếc hắn nhiều lần như để cảnh giác rồi mới đi vào, tựa hồ không nghĩ hắn để cậu đi dễ dàng như vậy.

Lần này, cánh cửa phòng trong thậm chí không đóng, nghe rõ những tiếng lách cách vang lên. Mu Won đi đến chiếc ghế ở quầy rồi ngồi phịch xuống. Tấm đệm cũ kĩ cùng với chiếc ghế không thể nâng đỡ hắn ta vừa vặn.

Đột nhiên, Mu Won đưa tay chạm vào môi mình. Bàn tay che miệng hắn ta lúc nãy không những mềm mại mà còn âm ấm, chẳng giống với lúc vừa mới vớt khỏi dòng nước sâu thẳm. Hắn hạ bàn tay đang chạm môi xuống, thản nhiên đặt lên thân dưới của mình.

“Cái thứ này điên thật chứ.”

Tiếng cười lục khục trượt khỏi môi hắn, bất luận chẳng có sự kháng cự nào. Hắn đâu phải là một kẻ biến thái, đến nỗi cơn gió thoảng qua cũng cương cứng được, thế mà giờ đây, một lòng bàn tay run rẩy mềm mại cũng đủ làm nó phấn khích cương lên.

Phải chăng vấn đề là do hắn đã thủ dâm hôm nọ. Hoặc biết đâu chừng chàng dược sĩ kia đã làm gì đó với thuốc của hắn. Giống cách Hwang Ran đã ngay lập tức bị đánh gục bởi kỹ năng của cậu.

“…..Anh làm gì thế?”

Cheong Yeon thất kinh nhìn cảnh Mu Won cầm cái dương vật lộ ra ngoài quần. Trên khay cậu cầm, năm con tôm hùm xếp san sát nhau một cách gọn ghẽ.

Cái này sao? Hắn lăng lắc nó như thể thủ dâm khi Cheong Yeon hỏi. Giật mình thở dốc, Cheong Yeon loay hoay cố gắng lùi lại, song khi nhận ra cái khay sừng sững nằm trên tay mình, cậu chỉ còn biết đường hét toáng lên.

“Đừng làm những gì quái đản trong cửa hàng của tôi!”

“Tại sao, chúng ta là người yêu mà, tôi làm điều này có gì lạ đâu.”

“Có là người yêu cũng không được phép làm vậy trước mặt người khác…”

Cheong Yeon im bặt, ngỡ ra mình mới vô tình ám chỉ bản thân là người yêu hắn, lặng lẽ đặt khay xuống quầy trước khi buột miệng nói thêm gì khác. Chiếc quầy thanh toán là nơi duy nhất đủ cho cả hai ăn số tôm hùm. Chiếc bàn trong phòng quá nhỏ để Tae Mu Won có thể ngồi vừa.

Hắn nhìn quanh quất khắp cả cửa hàng, đôi môi đẹp đẽ bỗng chốc hé ra.

“Không còn cái ghế nào khác à?”

“Phải.”

Mu Won nhẹ nhàng đẩy ghế ra sau, dang rộng chân rồi vỗ đùi, như thể bảo Cheong Yeon ngồi xuống đó. Dược sĩ vội vã mang chiếc hộp gỗ từ trong góc ra. Chấp nhận cảnh tượng cậu vờ không biết, thản nhiên ngồi xuống chỗ đối diện mình, Mu Won thầm nghĩ.

Anh chàng khốn kiếp này buồn cười thật.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo