Trấn Cheong Hwa - Chap 45

Tập 45


Tai cậu rung lên như ống khói bị luộc chín.

 

“Sao thế, không phải Mu Won thích cậu đến mức chu cấp cho cậu, đó là lí do tại sao cậu lại dùng bữa ở những nơi như thế này, đúng chứ?”

 

Trước đây, Hwang Ran đã từng nói điều tương tự với Oh Ji Sam. Nhưng xét cho cùng, vì Hwang Ran đã trực tiếp nhìn thấy cậu dùng bữa trong một nhà hàng sang trọng, điều gã thắc mắc tương đối có lý, nhưng Oh Ji Sam thì khác, cậu không hiểu sao gã lại hành xử như vậy. Phải chăng chỉ vì một lần đến nhà nghỉ Un Ha trở về mà tin đồn đã lan truyền chóng mặt?

Nếu như vậy thật thì quá vô lý. Đúng là cậu nghèo, nhưng chỉ nhiêu đó mà đánh giá cậu thì không công bằng.

“Sao anh lại tò mò chuyện đó chứ?”

Vì thế, giọng điệu Cheong Yeon cũng gay gắt hơn.

“Ô, tuyệt vời, thật sự! Nhìn đi, cũng chẳng khác gì những thằng oắt khác.”

“Vậy rốt cuộc là chuyện gì.”

“Mày quả là thằng khốn nạn, mày đã từ chối tất cả những kẻ nói rằng thích mày, và giờ thì mày cũng vì khuôn mặt!”

“……..”

Cheong Yeon ngạc nhiên há hốc. Oh Ji Sam mặt đỏ bừng bừng, trông giống một ngọn núi lửa sắp trào dung nham. Gã ta thậm chí dậm chân, như để thúc đẩy núi lửa phun trào.

Mày cũng chỉ là một kẻ phàm phu hết cách!”

Nếu có ai đó nhìn thấy, họ sẽ lầm tưởng là Oh Ji Sam đang tỏ tình với Cheong Yeon.

“Hyung… Tôi không hiểu anh đang nói gì cả. Anh bình tĩnh lại rồi mình nói tiếp.”

“Mày đừng giả vờ như kẻ ngốc nữa!”

“Tôi không có!”

Cheong Yeon cũng bất ngờ lên tiếng đáp. Oh Ji Sam liền nao núng. Sắc lạnh nhìn Oh Ji Sam đang trên bờ vực sắp sửa bùng nổ, Cheong Yeon như thể đang trút lên gã lớp băng vĩnh cửu. Chí ít đó là cảm giác của Oh Ji Sam khi gã đối diện ánh mắt sắc bén.

“Mày đang được Tae Mu Won bảo kê còn gì. Nghe nói hôm trước Tae Mu Won đánh thằng nhân viên đã phớt lờ mày ở nhà nghỉ Un Ha mà. Chỉ đơn giản vậy thôi à? Feira thật ra không giám sát mày mà đang âm thầm bảo vệ cho mày! Thậm chí bọn chúng đã tụ tập lại để cứu mày nữa!”

Cheong Yeon cố gắng lấy lại bình tĩnh giữa những lời nói không ngừng tuôn ra. Cậu đã trông thấy người nhân viên bị đánh đập. Nhưng để mà nói cậu ta bị đánh vì lờ Cheong Yeon? Điều đó là bất khả thi. Chắc hẳn là nhân viên đó đã làm gì khiến Mu Won tức giận.

“Hyung, về nhân viên đó,“

“Tae Mu Won đã ăn miếng bò mà mày để lại rồi chỉ trích nó dở như hạch vậy, xong xuôi làm loạn nhà hàng một phen. Mày cố phủ nhận nữa đi!”

Lời giải thích, chẳng những không làm dịu cơn nóng giận, càng khiến mọi thứ rối bù hơn nữa.

Dù vậy, vẫn thật nực cười khi nói Feira đang bảo vệ cậu thay vì theo dõi. Lí do cho việc tất cả thành viên Feira tụ tập không phải vì cậu mà vì cấp dưới của Tae Mu Won bắn nhầm pháo sáng. Nhưng cậu cảm thấy chẳng cần giải thích với Oh Ji Sam. Cheong Yeon lạnh lùng nhìn Oh Ji Sam vẫn đang làu bàu.

“Cho dù tất cả những lời anh nói là sự thật đi chăng nữa thì cũng liên quan gì đến anh đâu? Tại sao anh lại tức giận với tôi như vậy?”

“Tao…!”

Cheong Yeon bình tĩnh chờ Oh Ji Sam nói tiếp.

“Tao chỉ không muốn mày làm gì đó bẩn thỉu như việc bán thân!”

“Liệu anh có tin nếu tôi nói rằng tôi không làm thế?”

Cheong Yeon ngồi xuống, trừng mắt nhìn Oh Ji Sam mà không chớp mắt.

“…Thật sao?”

“Đi đi. Tôi không còn gì nói với anh nữa, hyung.”

Cheong Yeon sôi máu, vô cùng tức giận. Chuyện cậu có bán thân hay không, vốn dĩ chẳng liên quan gì đến Oh Ji Sam.

Cảnh báo Feira đang theo dõi cậu, chắc hẳn Cheong Yeon rất biết ơn vì điều đó. Cả khi họ không thân thiết như hồi còn nhỏ, cậu vẫn hy vọng trong tương lai, họ sẽ chung sống một cách hoà thuận ở mức nào đó.

Nhưng giờ đây, Oh Ji Sam nhắc cậu nhớ đến ông chủ cửa hàng kim khí luôn luôn theo dõi bảo mẫu của mình. Mỗi ngày, ông ta kiên trì đến cửa hàng hoa, hét vào mặt bà vì cho rằng bà đang cố tán tỉnh những người đàn ông khác.

Ông ta là người giám sát bảo mẫu, dù rằng chẳng có bất kỳ mối quan hệ nào. Không, ngay cả khi có ràng buộc thì sự kiểm soát như vậy cũng là sai trái. Oh Ji Sam giờ chẳng khác gì ông chủ kim khí.

Chủ cửa hàng kim khí… Thành thật mà nói, gần giống như cậu đã giết ông ta, song cậu tuyệt nhiên không hối hận về điều đó, dù quá khứ hay hiện tại.

“Giờ ai ở trấn Cheong Hwa cũng đều nghĩ mày là bồ của Tae Mu Won. Mày nên biết như thế đi. Mày thì làm gì có mống bạn nào để kể mày biết những tin đồn này.”

“Tốt nhất là không nên nghe.”

Cheong Yeon đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi. Oh Ji Sam lúc này mới thấy vết bầm tím trên thái dương, gã mở to mắt.

“Nhưng sao mày lại ở đó, có lẽ là Tae Mu Won…”

“Hyung, anh đi đi. Vốn dĩ bình thường đã không có khách, nếu anh còn làm loạn nữa, tôi không biết đường nào kiếm sống cả.”

Cheong Yeon kiên quyết rạch một ranh giới. Oh Ji Sam siết chặt tay.

“Mẹ nó, dù tao lo lắng, chăm sóc cho mày, nhưng đây là cách mày đền đáp tao! Sau này đừng hối hận nhé? Thằng chó Tae Mu Won đó hứng thú với mày đến bao giờ đây? Tao biết mày đẹp chết mẹ. Đó là lí do từ lúc còn nhỏ, tao đã đối tốt với mày, không phải sao? Và mày có biết lí do tại sao khoảng cách giữa chúng ta ngày càng xa không?”

“Thật đấy, dừng lại đi, tôi biết rồi, tôi đã bảo anh dừng lại đi mà.”

Nhưng gã ta không dừng lại. Cheong Yeon bất lực trước tiếng la hét của Oh Ji Sam. Cửa chính đang mở, âm thanh chắc chắn truyền ra bên ngoài.

Liệu có nên đóng cửa hay không đây? Cheong Yeon lo lắng nhìn về phía cửa, bất ngờ trông thấy khuôn mặt mỉm cười của Tae Mu Won.

“Luợn đi lượn lại mãi cũng chán mà. Ha! Người yêu?! Tao còn thế này, mày nghĩ thằng khốn Tae Mu Won đó trụ được bao lâu?”

“Thế à? Chưa chán đâu.”

Hắn vận trên người một chiếc áo vest hoạ tiết hoa hồng, thậm chí rực rỡ hơn hẳn trang phục thường ngày. Dù vậy, bỏ xa quần áo, vẻ ngoài của hắn thu hút hơn cả. Tóc tai hắn gọn gàng hơn, tuy vẫn lộn xộn và không vào nếp. Dường như mọi thứ trên người, luôn cả mái tóc phản ánh hoàn hảo tính cách Mu Won.

“Hyung, xin hãy đi đi. Làm ơn đấy.”

Ngay khi đối mặt với Tae Mu Won, thay vì một ngọn núi lửa, Oh Ji Sam liền đông cứng thành tượng đá. Cheong Yeon gằn giọng nói với gã ta và nhìn Mu Won.

“Mu Won nim…., nếu anh đến để mua thuốc thì cứ thế mua thuốc thôi.”

Không chút do dự, Tae Mu Won bước vào trong. Lúc này mới thấy hắn cầm bên tay một chiếc hộp gỗ.

“Người yêu của tao đã nói thế thì mẹ kiếp, chẳng biết có nên bỏ qua không đây?”

Cạch, hắn đặt chiếc hộp đang cầm xuống quầy.

“Nhưng tao không đến đây để mua thuốc.”

Ngạc nhiên thay, bên trong hộp là tôm hùm.

“Tao đến để ăn tôm hùm với người yêu của tao cơ, thằng khốn ạ.”

Nhoàm, hắn ta há miệng làm động tác nhai. Oh Ji Sam nuốt lấy hơi thở khò khè của mình như thể gã ta mất hết không khí, xong xuôi nhanh chóng bỏ chạy khỏi đó. Cheong Yeon thở dài, dõi theo bóng lưng của Oh Ji Sam phút chốc biến mất chỉ trong tích tắc.

Lan nhanh như thể một đám cháy rừng, tin đồn cậu ấy nhận sự hỗ trợ từ Tae Mu Won loan truyền rộng rãi khắp trấn Cheong Hwa….

“Anh có biết không?”

“Hửm, chỉ ngửi thôi cũng biết mà?”

“Thế tại sao anh lại không đính chính?”

Đính chính cái gì cơ? Mu Won hít một hơi sâu như thể đang hít hà mùi thảo dược. Khuôn ngực trong tấm áo vest hoa hồng phồng lên trông thấy. Khuôn ngực Cheong Yeon đã từng chạm vào, không thể phủ nhận vô cùng săn chắc. Cậu nắm chặt tay, nghĩ đủ thứ chuyện, khẩn trương rũ bỏ những cảm giác không muốn nhớ.

“Không phải thuốc của tôi à?”

Chỉ đến lúc này, Cheong Yeon mới hiểu ý Tae Mu Won.

 

“Chế thêm thuốc sắc hay thứ gì đó.”

 

Hắn đến đây để lấy thuốc.

Cheong Yeon đại loại vô cùng sửng sốt.

Bình thường, trừ khi có khách hàng yêu cầu, bằng không Cheong Yeon sẽ chẳng bao giờ chủ động nấu thuốc. Thế mà lần này cơ thể cậu như tự động di chuyển. Có khả năng là… cậu đã ghi nhớ lời của Mu Won? Hắn rất có thể đã ra khơi trên chiến hạm Feira, nhưng cậu thậm chí nấu thuốc cho hắn, bất luận chẳng biết phải bao lâu nữa hắn mới trở về?

“…Đây là thuốc của khách khác, không phải thuốc của anh Mu Won đâu.”

Cheong Yeon vội vàng lấp liếm, nếu cậu nói đó là thuốc của hắn thì chẳng khác nào cậu đang thừa nhận việc mình chờ đợi.

“Gì đây, thế việc kinh doanh cửa hàng không tốt là nói dối à?”

Dù việc kinh doanh không thuận lợi lắm, Cheong Yeon chẳng thèm phản bác mà đánh trống lảng.

“Nhưng đây là cái gì vậy?”

“Mười con tôm hùm.”

Hắn dùng tay phải làm động tác như đang kẹp. Ai mà không biết chứ…

“Ý tôi muốn nói là tại sao anh mang đến thứ này?”

“Thì có tên khốn nào đó để lại 700 hwan rồi biến mất.”

Quả thật, cậu nhớ bản thân đã quẳng 700 hwan lên bàn, sau khi chén rất nhiều tôm sú và tôm hùm ở nhà hàng Un Ha.

“Chuyện đó thì sao?”

Cậu chỉ trả phí cho những gì mình đã ăn.

“Hôm đó ông chủ mời mà.”

 

“Để bày tỏ lời xin lỗi một cách chân thành, tôi xin mời ngài một bữa ăn nhé. Ngài thấy sao ạ?”

 

Cheong Yeon giờ mới nhớ lại lời ông chủ nói và cả điệu bộ đối xử với họ. Vậy đây là cách hắn đền bù à? Trước hành vi bất ngờ của Tae Mu Won, một kẻ tàn bạo và chuyên đe doạ, Cheong Yeon cảm thấy ngạc nhiên lạ lẫm. Nếu hắn không nhắc, chắc cậu cũng chẳng mảy may nhớ đến.

“Đưa tôi tiền là được mà.”

Cheong Yeon cố ý nói giọng thờ ơ, không muốn thay đổi quan điểm về Tae Mu Won. Cậu không chắc lắm lí do tại sao hắn tìm tộc Hwa, song cậu chắc chắn không phải là vì lí do chính đáng. Không được lơ là cảnh giác. Hắn là Tae Mu Won của Feira.

“Woa, cậu có lòng tham tiền bạc, thứ duy nhất thiếu là dục vọng sao?”

“Cảm ơn, tôi sẽ ăn ngon.”

“Cũng giỏi làm bọn chó câm miệng nữa.”

Cậu đoán có vẻ hắn biết những điều mình nói toàn là nhảm nhí. Cheong Yeon bặm môi, khoé môi cong lên vẽ thành nụ cười cậu không hay biết.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo