Đã hơn bốn năm trôi qua kể từ khi phe đối lập Feira cố gắng ám sát Mu Won. Bọn chúng tin chắc nếu tập hợp lại và hành động chung, cho dù là Tae Mu Won cũng sẽ bỏ mạng. Thế nhưng kết quả là gì? Một sự huỷ diệt.
Hắn ta giết chết toàn bộ, kể cả những kẻ cố gắng đầu hàng. Hành động đó giống một lời răn đe, sẽ chẳng kẻ nào dám động đến hắn. Quả đúng như hắn dự đoán, từ đó về sau, chẳng kẻ nào dám tấn công hắn nữa. Chẳng ai dại gì lao vào cái chết đã được định sẵn.
Cheong Yeon chợt thấy buồn nôn khi nghĩ đến việc dọn dẹp xác chết. Mu Won lướt ngang anh em sinh đôi và cả đám người say rượu, tiến thẳng quầy bar dài và khá hẹp. Là khu vực khách có thể trò chuyện cùng với chủ quán, đồng thời là lúc nhân viên phía trong hoặc là rót bia, hoặc làm đồ nhắm.
‘Sao hắn ta lại…’
Hiện giờ là lúc chủ quán không có mặt, người đang trực quầy chính là Cheong Yeon.
Cậu ấy rơi vào trạng thái hoàn toàn tuyệt vọng. Xong xuôi nghĩ lại, Cheong Yeon quên mất không phải lúc nào trực giác của cậu cũng chính xác. Sự nghi ngờ đó, có vẻ Mu Won vẫn chưa buông bỏ.
Một sự kiên trì kéo dài dai dẳng. Nếu cậu bị buộc tội oan, có khi Cheong Yeon sẽ phải hét lên vì bất công mất.
Bên kia quầy bar, Mu Won ngồi xuống đối diện Cheong Yeon. Hắn ta cởi bỏ áo vest dài che kín người, để lộ sơ mi đen trơn, hoàn toàn khác biệt chiếc áo sặc sỡ ban nãy khoác ngoài.
“Dược sĩ.”
“…Vâng.”
Cheong Yeon lí nhí trả lời. Mu Won nhíu mày, không hài lòng lắm.
“Cậu không kinh doanh nữa à?”
“…Không. Chào mừng quý khách. Anh muốn được tôi phục vụ gì ạ?”
“Bia.”
Hắn ta thực sự đến đây để uống rượu à? Cheong Yeon nuốt khan, Mu Won hẳn đã nghe thấy những lời nhạo báng từ đám đàn ông, song chẳng mảy may để lộ phản ứng.
Cheong Yeon tự hỏi liệu hắn có nghe thấy những lời đó không, nhưng lại đinh ninh hắn đã nghe được. Gã em trai kia vì quá bất cẩn nên không đọc ra được bầu không khí im lặng xung quanh, ngu ngốc chế nhạo dương vật Mu Won như một que tăm rồi bẻ gãy nó.
Cheong Yeon quay lại và lấy đồ uống từ máy rót bia, sống lưng ớn lạnh suốt thời gian đó. Tay hơi run run khi hớt bọt bia đóng trên thành cốc. Tiếp đó nhận ra lượng bia hơi ít, cậu lại rót đầy tránh bị bắt bẻ.
Những vị khách khác nóng lòng muốn rời cửa hàng. Không may, muốn làm điều đó đồng nghĩa với việc phải đi đến quầy có Cheong Yeon để thanh toán.
Dĩ nhiên bọn họ có thể lén lút rời đi mà không trả tiền, song rất có thể sẽ không thoát khỏi đôi mắt diều hâu từ Tae Mu Won. Chẳng ai tự nguyện làm người đứng lên vì không đoán biết hành động dại dột mang hậu quả gì.
Cheong Yeon cân nhắc về việc rời khỏi chỗ đứng không mấy thoải mái bằng việc mượn cớ đến chỗ khách hàng thanh toán hoá đơn.
“Bia của anh đây ạ.”
Sau khi rót bia cẩn thận hơn lúc thông thường, Cheong Yeon đặt xuống trước mặt Mu Won.
Hắn ngay lập tức cầm ly bia lên và uống một ngụm. Yết hầu chuyển động lên xuống cùng với khuôn mặt góc cạnh ngẩng lên. Đột nhiên, vài lời phỉ báng khuôn mặt gợi dục, như thằng đ* điếm lướt ngang tâm trí Cheong Yeon. Đây chẳng phải là lần đầu mà cậu nghe thấy những lời bịa đặt, giễu cợt về ngoại hình Tae Mu Won. Vẻ ngoài điển trai cùng sự nổi tiếng chắc hẳn thu hút vô vàn ánh nhìn và sự chú ý.
Mặc dù chẳng biết nhiều lắm về tướng mạo hay ngoại hình, Cheong Yeon thừa nhận Mu Won là gã đàn ông đẹp trai nhất cậu từng thấy. Ai ai cũng phải mê đắm ngắm nhìn hắn ta, như thể trông thấy nhân vật thần thoại.
Mu Won uống cạn cả cốc bia trong một hơi, đập mạnh cái cốc rỗng tuếch xuống bàn.
“Có phải kinh doanh không tốt do vị trí không?”
“Vâng?”
“Thì lỗi của cậu còn gì, vừa lười biếng, lại còn thờ ơ không thèm chào khách.”
Nói đúng hơn, hắn ta là một ác linh chẳng ai đoán được đường đi nước bước.
Thậm chí chẳng thấy bất công khi bị nghi ngờ là tên buôn lậu, Cheong Yeon không chấp nhận được việc bị gọi là một tên lười biếng.
Cậu không lãng phí thời gian, tiền bạc vào việc say xỉn giống như những tên thường lui tới quán, càng không phó mặc cuộc đời như thể muốn chết. Dù chẳng ai biết nhưng cậu chính là trụ cột chống đỡ Choeng Hwa, cậu thấy tự hào về chính điều đó vì là sứ mệnh riêng bản thân cậu.
“Vì tôi ngạc nhiên thôi, và tôi chưa bao giờ lười biếng cả.”
Cheong Yeon buột miệng nói trong vô thức. Mu Won, xem kìa? Hắn ta nhếch khoé miệng lên cùng với vẻ mặt như không tin nổi.
“Chắc tôi sẽ ngạc nhiên lắm nếu cậu chửi rủa tôi đấy.”
Xung quanh không thiếu những kẻ đã từng nguyền rủa Mu Won, song những mũi tên lúc này chỉ bay tới tấp vào mặt Cheong Yeon. Dù rõ hiện tại nên biết giữ mồm giữ miệng, thế nhưng cậu vẫn tiếp tục trả lời.
“Tôi chưa bao giờ làm điều đó.”
Mu Won dùng tay đẩy ly bia rỗng. Thông thường, phục vụ sẽ rót đầy bia vào cái ly đó nhưng sợ lại bị chỉ trích lần nữa, Cheong Yeon rót hẳn vào ly mới tinh. Đồng thời đặt xuống theo cách cẩn thận, tránh để bọt bia bị tràn ra ngoài.
“Chẳng biết có phải cậu chỉ lười biếng kể từ sau ngày lấy thân cây không.”
Cheong Yeon khẽ khàng tặc lưỡi, không khỏi lo lắng khi hắn liên tục dùng lời nói để giăng bẫy.
“Như tôi đã nói, tôi nghĩ là rác nên vứt đi rồi.”
Cheong Yeon bình tĩnh trả lời, Mu Won ngước mắt nhìn cậu, không đáp lại gì.
Hấp thụ ánh sáng vàng cam rẻ tiền bên trong quán bar, đôi ngươi hổ phách chuyển màu lung linh, hệt như mặt biển nhuốm sắc hoàng hôn. Tại trấn Cheong Hwa có đa dạng người, đa dạng chủng tộc đến từ khắp nơi và nhiều lục địa, song chẳng có ai sở hữu đôi mắt vàng kim trông giống như hắn. Dĩ nhiên, Choeng Yeon không chắc, đâu đó vẫn có thể có những người sở hữu màu mắt tương tự, ở những lục địa cậu chưa từng đến. Thế nhưng Tae Cheon Oh, người được cho là anh của Tae Mu Won lại có màu mắt nâu khá bình thường.
“Thêm nữa… vì hôm đó bị mắc mưa nên tôi thấy không khoẻ lắm, hôm sau mới mở cửa muộn.”
Cheong Yeon bổ sung thêm lời bào chữa tương đối khập khiễng, Mu Won lúc này vẫn không rời mắt khỏi người dược sư. Suốt từ sáng giờ, Cheong Yeon chưa từng nhắc đến công việc bán thời gian dọn dẹp kia, thế nên có vẻ lần này sẽ không bị bắt quả tang cậu đang nói dối.
“A.”
“Sao cơ?”
Dáng vẻ há miệng nói “A” của Tae Mu Won khiến cho Cheong Yeon không thể hiểu được. Qua vành môi đang để hở, chiếc lưỡi đỏ máu hiện ra rõ ràng. Như thể đôi mắt, khuôn mặt điển trai thôi là chưa đủ, đến cả chiếc lưỡi trông cũng tuyệt đẹp. Cheong Yeon cho dù cảm thấy không mấy thoải mái, cậu vẫn há miệng làm theo hắn ta, khẽ mở đôi môi trước đó mím chặt.
Bàn tay Mu Won đột nhiên duỗi ra, lao nhanh như chớp bất ngờ tóm lấy gáy người đối diện, khiến cho đối phương không kịp lùi lại. Hắn kéo Cheong Yeon về phía mình, thân trên dược sĩ áp sát bàn gỗ. Khoảnh khắc kinh ngạc giáp mặt Mu Won, ngón tay hắn ta trượt vào miệng cậu.
“…Ức!”
Câu hỏi thắc mắc hắn đang làm gì bị bóp nghẹt lại. Trước lực kéo mạnh, gốc lưỡi Cheong Yeon đau đớn ngứa ran. May mắn thay, cái lưỡi trơn trượt nhanh chóng tuột khỏi ngón tay Mu Won. Hắn ta giữ chặt đến nỗi Cheong Yeon cảm giác chiếc lưỡi yêu quý vừa bị rút ra.
Cậu bịt chặt miệng bằng cả hai tay và ngay lập tức trở nên sợ hãi. Gáy cổ phía sau vẫn bị giữ chặt, cả phần thân trên ép chặt cạnh bàn. Những kẻ xung quanh vốn vừa mới nãy vẫn còn lo sợ, giờ đây phấn khích, chòng chọc dõi theo. Ở chiều ngược lại, hai gã song sinh, trách nhiệm vốn dĩ là phải quan sát, canh gác cửa hàng nhưng lúc này đây nhìn về hướng khác.
“Mở ra.”
Nỗi khiếp sợ khuất phục cậu, biết đâu chừng lưỡi sẽ bị rút ra nếu cậu đinh ninh không theo lời hắn. Cheong Yeon từ từ buông thõng cánh tay, sau đó mở miệng nhưng với tốc độ chậm hơn một chút.
Mu Won không chút chần chừ thọc nguyên ngón trỏ và cả ngón giữa vào cùng một lúc, lấp đầy miệng của Cheong Yeon. Trái ngược bề ngoài, các đốt ngón tay từ tên cướp biển vô cùng thô ráp, cảm giác lưỡi cậu đang bị chà xát bởi tờ giấy nhám.
Cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn, khoảnh khắc tên ác độc kia chạm đầu ngón tay đến phần lưỡi gà. Đôi mắt theo lực tác động trở nên đỏ ngầu, nước mắt rỉ ra. Cheong Yeon ngước nhìn Mu Won, bần thần nhận ra chẳng ai giúp cậu. Không giống ngón tay loay hoay trong miệng, đôi mắt vàng kim cực kì bình tĩnh, cái nhìn y hệt xác định gì đó.
“Tôi tự hỏi, lưỡi cậu dài đến cỡ nào mà cứ luyên thuyên, lảm nhảm giỏi thế.”
Mu Won rút ngón tay ra, sợi chỉ nhớp nháp từ miệng Cheong Yeon kéo dài theo đó. Hắn xoa ngón tay chực đã ướt đẫm lên đôi môi mềm của chàng dược sĩ.
“Lưỡi tôi bình thường.”
Đứng trước khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ lẫn đau đớn, Mu Won khẽ cười. Tiếp tới, hắn buông bàn tay nắm gáy Cheong Yeon, như thể công việc hắn đã hoàn thành. Cheong Yeon cố đứng thẳng lại, dùng mu bàn tay lau khoé miệng ướt.
Thọc cả bàn tay vào trong cốc bia, rửa sạch nước dãi, xong xuôi Mu Won hất bia xuống sàn, tạo thành một vết bẩn lớn trên sàn quầy bar.
‘Đồ điên…’
Cheong Yeon muốn nhổ câu chửi vào mặt hắn ta, nhưng không có đủ can đảm để làm điều đó. Thình lình, mùi hoa báo thù tràn ngập cổ họng khiến cậu ngạc nhiên, rồi trong vô thức nuốt số nước bọt ngấm mùi hương nọ.
Mu Won đặt cốc bia rỗng lên bàn quầy bar. Ở đây chẳng thiếu những kẻ sẵn sàng uống rượu như uống nước lã. Cheong Yeon rót bia vào cái ly mới, lòng thầm cầu nguyện Mu Won chóng say rồi sẽ rời đi, biến khuất mắt cậu. Hắn ta mở lời bằng giọng thờ ơ.
“Có ai ở đây muốn thêm bia không?”
“Ôi! Tôi muốn một cốc!”
Người khách trong số những kẻ không tham gia việc nói xấu Mu Won, gã ta can đảm giơ cốc bia rỗng. Sau đó thay vì nhìn gã, tất cả ánh mắt lại đổ dồn vào người Tae Mu Won. Cheong Yeon bạo gan đứng trước mặt hắn, nhưng hắn thực sự chẳng mấy để tâm những gì người khác đang nói hay làm, dường như là vậy.