Trấn Cheong Hwa - Chap 7

Cảnh báo: ngôn từ thô tục

– – – – – – –

Vầng trán vốn đang nhẵn nhụi bỗng dưng xuất hiện nếp nhăn xấu xí. Chỉ đến khi đó, Cheong Yeon mới tỉnh táo lại.

“Anh đang nói gì…, tôi nghe không hiểu.”

“Ồ, cậu không biết à?”

Cái miệng thêm một lần nữa sắp sửa mở ra, phải khó khăn lắm Cheong Yeon mới khép lại được.

Mu Won chắc chắn không tận mắt thấy cậu lấy thân cây. Nếu đúng như vậy thì ngày hôm đó cậu chẳng thể nào an toàn trốn thoát. Cheong Yeon đinh ninh thân cây giữ kín trong giỏ xe đạp đã được cái mũ che khuất hoàn toàn.

“Anh đang nói cái quái… À, anh đang nhắc đến bông hoa hôm đó anh đốt phải không? Tôi đã ném nó vào thùng rác rồi.”

Cheong Yeon từ nhỏ đã sống một mình tại trấn Cheong Hwa. Tất nhiên, việc tiếp xúc nhiều dạng người trong suốt nhiều năm mài dũa cho cậu kỹ năng ứng xử, vì thế nên cậu phản ứng hết sức tự nhiên. Quả tim đập rộn muốn nhảy ra ngoài, song miễn khi nào khuôn mặt vẫn giữ được nét vô cảm thì chẳng ai biết chuyện gì xảy ra.

Bất chợt, Mu Won im lặng nghiêng phần thân trên, hướng gần về phía Cheong Yeon nhiều hơn. Cảm giác áp bức như thêm đè nặng, tuyệt nhiên Cheong Yeon không hạ ánh mắt. Chẳng rõ cái búa hay là cái chuỳ sẽ bay vào đầu nếu cậu lảng tránh đôi mắt vàng đó.

‘Tại sao hắn ta cứ nghi ngờ mình? Mình thật sự chẳng làm điều gì gây nghi ngờ cả…’

Không gian tĩnh lặng, là khoảng thời gian cậu nhìn chằm chằm đôi mắt vàng sáng. Không quên đoán trước những lời vàng ngọc sắp sửa thốt ra từ trong đôi môi gần như tuyệt tác của người đối diện.

“Gợi ý thứ gì đó cho tôi đi.”

Cheong Yeon chớp mắt. Trong lúc nhất thời, cậu tưởng tượng ra đủ mọi viễn cảnh mình buộc phải làm ở bước tiếp theo, thế nhưng chẳng ngờ hắn lại hứng thú với mớ dược liệu.

“Thảo…dược?”

“À, ngoài dược liệu ra, cậu có bán thêm thứ gì khác không?”

Giọng điệu nửa phần nghiêm khắc, nửa lại mỉa mai, giải thích cho việc bỗng dưng tự nhiên hắn đổi chủ đề.

“Không có, tôi chỉ bán thuốc và trà. Bằng không thì cho tôi biết không khoẻ ở đâu, tôi sẽ…”

Mu Won từ từ nhắm mắt rồi lại mở ra, trong lúc thình lình dồn ép Cheong Yeon. Khoảnh khắc đôi mắt vàng sáng lần nữa mở ra, cả cơ thể cậu theo đó cứng đờ.

“Thuốc tốt ấy.”

“Hả?”

“Thuốc tốt cho cơ thể.”

“Sức khoẻ… tôi nghĩ anh vốn đủ rồi.”

“Ra là không muốn làm ăn với một tên khốn.”

Hắn ta độc thoại trước mặt Cheong Yeon.

Sau đó, Mu Won rời hai tay khỏi mặt bàn, Cheong Yeon gần như lúc này mới lấy lại được tự do. Hơn nữa còn có cảm giác chiều cao bị thu hẹp lại, bởi lẽ người đàn ông kia đè xuống quá nhiều.

Hắn ta lại liếc mắt quanh đống đồ sắp được Cheong Yeon chuyển đi.

“Nếu tôi cắt cử vài tên đàn em thì sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Hay để tôi gọi chúng đến, cậu sẽ dễ dàng chuyển đi nhanh thôi.”

Một ân huệ lớn đến mức khó tin. Khuôn mặt suốt từ nãy giờ giữ vẻ vô cảm dần dần chuyển sang độc màu trắng bệch. Đôi mắt Mu Won lạnh lùng quan sát Cheong Yeon, tò mò phản ứng dược sĩ thế nào.

Trong lúc cố tháo chạy khỏi Feira thì Tae Mu Won đã kịp đuổi đến. Hắn là lãnh đạo thứ hai của Feira, chỉ sau mỗi ông chủ Tae Cheon Oh. Khước từ lòng tốt của Tae Mu Won? Điều này chỉ thực hiện được nếu có ai đó hoặc là điên rồ, hoặc mạnh mẽ hơn. Theo lẽ dĩ nhiên, Cheong Yeon chẳng thuộc tuýp nào trong hai kiểu đó, thế nên bị buộc vào thế đã rồi.

Mặt khác, nguồn gốc mùi hương của hoa báo thù trên người hắn ta lại khiến Cheong Yeon tò mò phát sốt. Sắp tới chẳng cần trông chờ vào tàu buôn lậu phải đến và đi từ lục địa thứ nhất nữa, nếu như cậu biết có nơi nào đó trên trấn Cheong Hwa mọc loại hoa này.

Ánh mắt vàng sáng vô cảm dừng lại trên đôi môi đang mím chặt từ người đối diện.

Cheong Yeon vội vã vắt óc suy nghĩ, không rõ lí do tại sao Mu Won vẫn nghi ngờ mình. Thời điểm này mà từ chối thì chẳng khác nào ngầm tự thừa nhận là tên buôn lậu. Ngay cả khi cậu bị buộc tội sai, tất cả mọi thứ sẽ kết thúc hết, một khi bị tên cướp biển kia nhắm trúng đầu.

“Thật ngại quá… vậy thì trăm sự nhờ anh.”

Mu Won bật cười, quay gót bước đi, rời khỏi cửa hàng. Không rõ hắn ta đã nhận được lời hồi đáp vừa ý hay chưa.

Đột nhiên, Mu Won quay lại.

“Này.”

“Vâng?”

“Chỉ cần đóng số đồ đạc cậu cần chuyển đi.”

“……”

Cheong Yeon chết lặng, tựa như một mình chui đầu vào đống đổ nát, nơi cơn bão vừa đi qua. May mắn thay, cảm giác đầu tiên len lỏi cơ thể là sự nhẹ nhõm. Đúng như dự đoán, đề xuất cắt cử vài tên đàn em thật sự không phải lời nói bông đùa. Không để Cheong Yeon chờ lâu, điều vẫn tò mò bỗng dưng ngóc dậy. Dù thế đi nữa, không thể hỏi thẳng rằng hoa báo thù mọc lên ở đâu hoặc là Mu Won hái nó từ đâu.

Dẫu sao, Cheong Yeon thận trọng chắc chắn một điều.

Cậu tin chắc rằng mình đã hoàn toàn không là đối tượng hắn nghi ngờ nữa.

Cheong Yeon bước đến ngưỡng cửa, trông theo hướng Mu Won vừa biến mất. Hương hoa báo thù vẫn còn đọng lại, hệt như dấu vết.

 

* * *

Hầu hết khách hàng tại quán bar Dandelion đều là những người thuộc tầng lớp thấp sống ở quận E.

Bởi lẽ có khá nhiều kẻ sống nay mặc mai nên người chủ quán luôn thuê giang hồ bảo vệ cửa hàng. Hai tên giang hồ canh gác cửa hàng là cặp song sinh trông giống hệt nhau, thân hình to lớn, bọn chúng là xã hội đen tương đối máu mặt, tạo dựng tên tuổi nổi tiếng trong khu kể từ thời điểm hoạt động dưới trướng ông chủ cũ trấn Cheong Hwa.

Anh em sinh đôi đã cố gia nhập Feira sau cái chết người chủ cũ dưới hình thức cho thuê lại, thế nhưng Feira không chấp nhận chúng. Số lượng người được giao cho Feira gần như cố định, không tăng đáng kể so với số người lần đầu tiên rời tàu chiến. Dĩ nhiên, điều này không đồng nghĩa với việc không có người mới gia nhập tổ chức. Để được trở thành một tay chân trong tổ chức, họ buộc đáp ứng một số điều kiện nhất định, thế nhưng điều kiện cụ thể là gì thì không ai biết.

“Wow, Tae Mu Won, thằng điếm khốn nạn từ đầu đến chân.”

“Tởm vãi, một thằng khốn nạn đáng ra kiếm tiền như gái mại dâm lại vác dương vật lê la khắp nơi, ra vẻ ta đây là ông chủ lớn của trấn Cheong Hwa.”

Bọn chúng không ngừng nói xấu Mu Won. Hắn ta thường là chủ đề bị đem xâu xé trong các bữa tiệc. Đặc biệt, những kẻ bất thành trong việc gia nhập Feira luôn là những kẻ mắng hăng say nhất.

Hôm nay chủ quán đi vắng nên cặp song sinh trông khá phấn khởi, bọn chúng uống rượu, cười cợt vui vẻ. Bọn chúng đều ý thức được những người xung quanh, bận rộn khoe khoang về các chiến tích tuyệt vời của mình. Không quên thỉnh thoảng chê bai Feira.

Những kẻ xung quanh tham gia công cuộc ngồi lê đôi mách, trong mắt không hề giấu giếm vẻ giễu cợt nhau. Đồng thời, câu chuyện vui vẻ về thời còn trẻ cũng được bọn chúng đem ra khoe mẽ. Tất nhiên, đây là những kẻ sẽ giữ khuôn miệng câm như miệng hến nếu chúng đang ở quán bar đắt nhất quận E. Dù biết hoàn cảnh khốn khó của mình, song chúng cứ thế không ngừng khoa trương. Bề ngoài chúng khen ngợi nhau, thực chất bên trong đều thầm phỉ báng.

“Nhưng mà, chẳng phải thằng đó thực sự là thái giám sao? Vác c*c đi dạo khắp nơi, hang cùng ngõ hẻm vậy mà chẳng nghe tin con rơi nhỉ?”

“Này! Con c*c của Tae Mu Won chắc chỉ to cỡ chừng này thôi ha? Lấy đâu ra chỗ để chứa tinh dịch!”

Tên nhỏ hơn trong cặp song sinh huơ huơ một cây tăm mỏng và cũng khá dài. Sau đó, tiếng cười khục khặc vang lên khắp nơi. Gã ta thậm chí còn đặt cây tăm đang cầm giữa háng, giả vờ thủ dâm.

Cũng đã lâu rồi Cheong Yeon mới lại chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng. Đơn hàng gọi một, hai, ba và nhiều loại bia khác nhau chất lên như núi. Bọn họ say khướt vì uống quá nhiều, không hẳn chỉ một hai ngày. Thậm chí có nhiều trường hợp sẵn sàng vung hết tiền lương trong ngày hôm đó vào số bia rượu.

Rầm, rầm, rầm! Hàng loạt ly bia đồng thời đập mạnh xuống mặt bàn gỗ, phỏng theo phong thái những tên cướp biển. Thực tế, khá nhiều kẻ trong số chúng từng là cướp biển. Mệt mỏi cuộc sống rày đây mai đó, lênh đênh trên biển, hầu hết trường hợp chọn ở lại trấn Cheong Hwa, số khác lẩn trốn sau khi thoát khỏi những tàu cướp biển.

Vậy nên bọn người như chúng chẳng có bến đỗ nào tại Cheong Hwa. Cậu cũng thế thôi, chẳng nơi nương tựa…

Cheong Yeon chống cằm, mông lung nhìn cửa, cố gắng chịu đựng tiếng ồn đinh tai trong khi chờ đợi chủ quán quay lại. Hôm nay là ngày cuối cùng mà cậu làm việc tại quán bar này, vậy nên nhẫn nhịn thêm một chút nữa đối với cậu cũng chẳng sao.

Lúc này, chuông treo trên cửa vang lên rõ ràng, cánh cửa mở ra liền ngay sau đó. Thoạt nhiên, đôi mắt phút trước còn vừa mơ màng giờ đây mở to như đôi mắt thỏ. Tức khắc, cảm giác giống déjà vu, y hệt khung cảnh bên trong tiệm thuốc mới vừa ban sáng.

“Khuôn mặt giống như thằng đ*, quần áo loè loẹt cũng y chang đ*! Nhưng mà kích thước con c* lại nhỏ!”

“Cái tăm xỉa răng ấy mà đâm vào không biết có chút cảm giác gì không?!”

“Mẹ kiếp, kích thước quan trọng đéo gì? Là Tae Mu Won cơ mà, cho dù không sướng thì cũng phải rên ah ah~ đấy chứ!”

Mùi hoa báo thù tràn ngập quán bar, làm tan đi mùi mồ hôi của bọn đàn ông ba hoa hợm hĩnh. Gã anh trong cặp song sinh đang cười phớ lớ chỗ này chỗ kia đột nhiên cau mày, những gã còn lại cũng chợt nín thinh. Chỉ có vài gã quay lưng ra cửa, chưa rõ sự tình vẫn cười khúc khích.

“Ôi trời, dương vật của Tae Mu Won bị hỏng mẹ rồi?”

Gã là em trai đồng thời bẻ gãy cây tăm làm đôi. Gã anh bần thần chìm trong suy nghĩ, như theo bản năng mà dùng nắm đấm đánh vào cẳng tay thằng em trai mình.

“Chết tiệt, cái quái gì vậy?”

“Câm miệng!”

Em trai gã ta vội vàng quay lại sau khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch từ phía anh trai. Bước vào quán bar không nói một lời, Mu Won thản nhiên rảo đi từng bước, ngang qua những kẻ say sưa uống rượu. Ai cũng trố mắt, im lặng dõi theo, nhận ra tình thế tồi tệ phía trước. Cheong Yeon chẳng ngờ, vào ngày đoạn tuyệt với cái công việc kiếm thêm miếng ăn, thì cũng là ngày Dandelion đi đến hồi kết.

Cheong Yeon không biết xử trí thế nào đối với tình huống sắp sửa xảy ra, trong lòng tuyệt vọng gọi tên chủ quán. Đặc biệt là lúc Mu Won đi qua gã em song sinh, ai cũng nín thở, thậm chí không thể nuốt nổi nước bọt.

Những bông hoa lớn, đỏ thẫm bả vai và ngực Mu Won trông như đẫm máu. Cheong Yeon chợt theo phản xạ quan sát người hắn có rìu hay không. Cơ thể to béo chẳng tác dụng gì, anh em sinh đôi căng thẳng rúm ró, đoạn cúi gằm mặt. Mồ hôi lấm tấm đọng ở gáy sau, nơi thịt đóng ngấn do tăng cân nhiều.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo