Trở Thành Quái Vật Trong Con Game Rác Rưởi Novel - Chương 1

Bản dịch Trở Thành Quái Vật Trong Con Game Rác Rưởi của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.

Chương 1

Tác giả: 스오피

Dịch: Nhi Huỳnh

Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.


Phần mở đầu

Bíp.

  

Reng reng. Tách!


WELCOME TO LA VIDA :) 

~ Ngày thứ 115, năm thứ 15 ~

- Nhiệm vụ  

- Nhật ký  

- Chế độ mới  

Ting.  

[NHIỆM VỤ] 

Nhiệm vụ chính  

> Hướng dẫn (Hoàn thành)  

> CHƯƠNG 1  

 ☞ Kẻ dị giáo thành phố (Đang tiến hành)  

Ting.

[NHẬT KÝ]  

> Ngày 1  

> Ngày 3  

> Ngày 8  

> Ngày 10  

> Ngày 12  

> Ngày 18  

.  

.  

.  

[Mở nhật ký?] 

> Có  

Ting.  

Cạch.

[NGÀY 1]


Đm. Đm. Đm!  

Tôi chả nhớ nổi làm sao mình lại lọt vào trong game nữa.  

Trước đây tôi là ai, sống ra sao, hay vì sao bị xuyên không vào đây – tất cả đều mù tịt.  

Nhưng có một điều tôi nhận ra ngay lập tức: mảnh đất mà tôi đang đứng chính là thế giới trong tựa game kinh dị mà tôi vừa chơi cách đây không lâu.  

Lý do ư? Ngay khi tỉnh táo lại, tất cả những gì lướt qua trước mắt tôi đều là lũ quái vật bốn chân với hai cái đầu.  

Những sinh vật dị hình gớm ghiếc, thân hình như linh cẩu nhưng lại mang hai khuôn mặt người.  

Sinh vật dị thường cấp 4 của La Vida Blue – Double-Headed Brocker.  


"Grừừ... gào!"


Chúng gào lên những tiếng thét chẳng giống con người rồi phóng đi như bay.  

Tôi hoảng đến mức chân run lẩy bẩy, đầu óc quay cuồng.  

Đây là mơ sao? Mình đang mơ thấy quái vật trong game?  

Nhưng tầm nhìn và cảm giác lại quá chân thực. Với lại, La Vida Blue vốn là game PC mà.  

Những gì bạn có thể cảm nhận khi chơi game chỉ là ánh sáng từ màn hình, tiếng lách cách của chuột, bàn phím, hay cảm giác nhựa cứng dưới tay.  

Vậy mà giờ đây, sa mạc cát lún đến mắt cá chân, mặt trời thiêu đốt... Tất cả từ đâu ra vậy?  

Tôi vội vã tìm chỗ trốn, co rúm người lại, thở hổn hển.  

Mỗi bước chân đều vang lên tiếng cát xào xạc, đến mức muốn khóc.  

Chẳng biết đây là mơ hay thực, nhưng tôi muốn sống. Tôi bịt miệng bằng cổ tay, run rẩy, cúi gằm mặt xuống.  

Thì một bóng đen mấp máy tràn vào tầm nhìn.  


"Gừừ...!"  


Trời ạ. Tôi sốc đến mức giật bắn người, lùi lại phía sau. Nhưng cái bóng đen chết tiệt này cứ lẽo đẽo đuổi theo.  

Không chịu nổi nữa, tôi ngã vật ra đất, cả người cứng đờ, chỉ có cái đuôi vẫy loạn xạ.  

Rồi tôi chợt giật mình.  

Vẫy? 

Đuôi? 


"Grrr..."


Grrr?  

Tôi vội vã giơ tay lên. Thay vì bàn tay mềm mại không một vết chai, nơi đó chỉ có một cánh tay dài và một đám sương mù đen hình bàn tay đang lơ lửng.  

Dù có cắt bỏ nửa bộ não đi nữa, tôi cũng biết đây không phải tay người.  

Mắt mở to, người run bắn lên, tôi vội vàng kiểm tra cơ thể mình. Toàn thân bao phủ bởi một thứ gì đó đen đặc, không biết là bóng tối hay sương mù.  

Chết tiệt. Không biết nên coi đây là bất hạnh hay may mắn, nhưng ít nhất tôi vẫn giữ được hình dáng con người.  

Tám ngón tay, tám ngón chân. Hai tay, hai chân, và vẫn có thể đi bằng hai chân.  

Vấn đề duy nhất là da thịt tôi không còn là thứ tôi từng biết nữa, và một cái đuôi dài nhọn hoắt như mũi giáo đang mọc ra từ vị trí xương cụt, đung đưa liên tục.  


‘Cái này… là cái gì vậy?’


Cơ thể tôi… sao lại thành ra thế này? 


Chương 1

Kẻ Lạc Loài Thành Phố Dystopia  


Cuộc sống con người kỳ lạ thay, vẫn chẳng thay đổi là bao.  

Dù tài nguyên cạn kiệt, bầu khí quyển ô nhiễm khiến họ phải sống trong những Vùng An Toàn hình vòm, họ vẫn ngày ngày đi làm, cống hiến, tan ca rồi nhấm nháp ly bia trước màn hình TV.  

Nguyên liệu thực phẩm chủ yếu cũng đã khác, nhưng trước cổng học viện vẫn có quán tokbokki, giữa phố rượu vẫn nhộn nhịp tiệm súp thú rừng.  

Dù công việc tri thức bị máy móc thay thế, ngành 3D (Dirty, Dangerous, Difficult) vẫn tồn tại dai dẳng.  

Trên công trường, những công nhân đeo thiết bị bảo hộ sơ sài chất vật liệu xây dựng lên tàu đệm khí.  

Trong góc khuất, những kẻ sống dưới đáy xã hội trộn, lắc, phơi khô những loại thuốc cấm mà chẳng cần mặt nạ phòng độc.  

Đó là hệ quả của quy luật kinh tế đơn giản: máy móc có thể làm việc chính xác, an toàn và nhanh hơn, nhưng dùng con người vẫn rẻ hơn gấp bội.  

Nhờ vậy, phần lớn cư dân khu ổ chuột Vùng An Toàn có việc làm đều là lao động chân tay.  

Sau khi dành 40% thu nhập cho thức  ăn, họ vẫn có thể thuê nhà và mưu sinh.  

Cuộc sống chật vật, nhưng ít nhất vẫn vận hành được. So với đáy xã hội, đây đã là mức sống đáng mơ ước.  

Nhưng chỉ cần một bản án, không chỉ bản thân họ mà cả gia đình sẽ rơi xuống vực thẳm.  

Lúc này, công việc duy nhất họ có thể làm chỉ tồn tại bên ngoài Vùng An Toàn.  


Chào mừng!

Vị trí ▶ [Goryeo City]

Thời tiết hôm nay: Nắng/Khô ráo 


Việc nhân loại bị nhốt trong những thành phố vòm không chỉ vì ô nhiễm không khí.  

Sau khi nguồn năng lượng bí ẩn Lambda Crystal Blue (gọi tắt là Blue) được phát hiện, cuộc sống của con người thay đổi chóng mặt.  

Crystal Blue biến những công nghệ tưởng chỉ có trong truyện thành hiện thực, đưa nhân loại bước vào kỷ nguyên phát triển vượt bậc.  

Cho đến khi Quái Dị Thể xuất hiện, tất cả đều mơ về một tương lai huy hoàng.  


«Cảnh báo!» 

Quái Dị Thể cấp 2 ‘Jäger’ được phát hiện trong bán kính 100km quanh [Thành phố Goryeo]. 

Nếu bắt gặp Quái Dị Thể, vui lòng phát tín hiệu khẩn cấp theo hướng dẫn. 


Khi cuộc sống con người hoàn toàn bị thứ năng lượng này thống trị, những sinh vật dị biệt bỗng xuất hiện trên vùng đất chứa Crystal Blue.  

Loài quái vật không ngừng sinh sôi này – Quái Dị Thể – khiến nhân loại buộc phải rút lui.  

Mỉa mai thay, chính năng lượng từ Crystal Blue lại giúp họ xây dựng những thành phố vòm trên vùng đất không có tinh thể này. Tàu điện lơ lửng, mặt trời nhân tạo sưởi ấm khu dân cư, điện năng cho cả thành phố – tất cả đều đến từ đó.  

Nhưng để tránh Quái Dị Thể, họ buộc phải sống tách biệt với Crystal Blue, dù vẫn cần năng lượng từ nó. Do đó, phải có người rời thành phố để khai thác nguồn tài nguyên này…  

May mắn thay, công nghệ nhân loại đủ sức chế tạo máy móc chuyên khai thác và vận chuyển.  

Nhưng như đã nói, dùng con người vẫn rẻ hơn vận hành máy. Và những kẻ dưới đáy xã hội, mỗi người một hoàn cảnh, là những người nhận nhiệm vụ này. Lương cao gấp 300% mức trung bình. Thưởng theo khối lượng công việc. 

Hàng loạt người nghèo liều mình rời Vùng An Toàn để kiếm tiền nhanh. Trốn tránh Quái Dị Thể, khai thác tinh thể, vận chuyển chúng, và sống sót. Jin Mu Hae – tay lính đánh thuê kỳ cựu, chuyên hộ tống những công việc 3D đầy rủi ro này.  

Hai ngày trước, Jin Mu Hae nhận được yêu cầu từ một công ty thuộc thành phố: tìm kiếm khu vực ngoại vi nơi tín hiệu của nhân viên đột ngột biến mất.  

Dĩ nhiên, công ty chẳng quan tâm đến mạng sống của những kẻ sống tạm bợ. Họ chỉ muốn biết tình hình của Crystal Blue trong khu vực đó mà thôi. Nhân tiện, nếu nhặt được những gói năng lượng mà nhóm kia đã thu thập, hắn cũng có thể kiếm thêm chút tiền thưởng hậu hĩnh.  

Hắn lập tức lên tàu bay, hướng đến vùng đất cách thành phố Goryeo 2.000 km – Khan Lano, khu vực nguy hiểm với tốc độ hình thành Crystal Blue cực nhanh.  

Sau nửa ngày lùng sục, dấu vết con người bắt đầu xuất hiện.  


‘Máu.’


Kỳ lạ là vị trí này hoàn toàn khác với tọa độ công ty cung cấp. Đất đá bị xới tung, thân cây gãy đổ, máu người vương vãi khắp nơi – tất cả gợi lên một thảm kịch lớn.  

Báo cáo yêu cầu thám hiểm CME  

> Khu vực: Khan Lano  

> Nguyên nhân: Thảm kịch do Quái Dị Thể  

> Xác người phát hiện: [5/7]  

> Dấu vết còn lại: Nghi ngờ sự xuất hiện của Quái Dị Thể cấp 1 – Bill Flame  


Mu Hae nhanh chóng ẩn nấp và ghi lại thông tin sơ bộ.  

Khi hắn dùng radar quét các phản ứng sinh học xung quanh…  

Bíp… bíp… bíp!

Ở khoảng cách xa, giữa bãi đất trống nơi thảm kịch xảy ra, một bóng người đang thở và tỏa nhiệt hiện lên.  

Một người sống sót.

Hắn rút thiết bị, chăm chú quan sát phía trước, từ từ tiến về phía bãi đất. Đúng như radar chỉ ra, có một người ở đó.  

Một thanh niên khoảng 20 tuổi, đứng ngẩn người nhìn lên trời.  

Có lẽ cảm nhận được sự hiện diện của Mu Hae, chàng trai quay đầu lại, ánh mắt đổ dồn về phía hắn.  

Khuôn mặt chàng trai quá sạch sẽ và điển trai, đến mức khó tin rằng cậu vừa sống sót qua thảm kịch. Đôi mắt đỏ như ruby, kết mạc không một tia máu, như thể vừa mới chào đời. Làn da dưới bộ quần áo rách nát không một vết thương, tạo cảm giác kỳ lạ đến rợn người.  

Khi Mu Hae tiến thêm một bước, chàng trai nở nụ cười ngượng nghịu trên gương mặt trẻ trung.  


"Là người."


Cậu lẩm bẩm, như một kẻ lạc lối lần đầu nhìn thấy con người sau 10 năm.  


***


"Mu Hae, nghe nói cậu nhặt được một món đồ quý à?"  


Vừa bước vào cửa hàng điện tử, ông chủ Gil đã cất giọng trêu chọc. Jin Mu Hae vừa đi vào trong, vừa nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua.  

Một chàng trai bí ẩn, kẻ duy nhất sống sót giữa đám thợ mỏ đã chết. Đôi mắt màu sắc kỳ lạ, không trả lời bất cứ câu hỏi nào về thân thế, chỉ biết nhíu mày khi được hỏi.  

Tối qua, hắn mới đưa cậu ta về thành phố Goryeo, vậy mà tin đồn đã lan nhanh như cháy rừng.  

Mu Hae lục lọi mớ đồ bày la liệt trên bàn làm việc, thản nhiên đáp:  


"Cậu ta không phải trẻ con đâu. Khá cao đấy."

"Dạo này bọn trẻ con lớn nhanh lắm. Ra học viện một cái là thấy lũ nhóc cao ngang ngửa mình rồi." 

"Đấy là do ông thấp thôi." 

"Thằng nhãi, mày ăn nói kiểu gì với người lớn thế hả...?" 


Nghe có vẻ giận dữ, nhưng giọng điệu càu nhàu này vốn là phong cách của ông chủ Gil. Mu Hae vờ như không nghe, nhặt lên một thiết bị tròn vo.  

Ấn nút, một sợi dây cáp làm từ vật liệu đặc biệt bắn ra cùng tiếng rít xèo xèo. Thứ này đã hỏng nặng trong nhiệm vụ trước, hắn mang đến đây chỉ để thử vận may. Vậy mà giờ nó đã hoạt động hoàn hảo, như mới.  


"Ông sửa được cái này rồi à?" 


Dù tính khí có hơi khó chịu, nhưng quả thực trong khu này không có người của tiệm điện tử nào có tay nghề cao như ông chủ Gil. Đang lúc Mu Hae thán phục, ông ta lại tiếp tục chất vấn.  


"Nghe nói cậu dẫn thằng bé đến gặp bác sĩ Jung? Cậu tưởng tiền ở đâu ra mà phung phí thế?"  

"Chỉ khám qua loa thôi. Dù sao người nhặt được nó là tôi."

"À mà bác Jung đang tìm cậu đấy. Tầm 5 phút trước gì đó."  

"Vậy sao?"  


Mu Hae liếc nhìn, thấy ông chủ Gil đang ngậm điếu thuốc, bấm bấm vào thiết bị thanh toán.  

999 dil.

Cái giá chẵn 3 chữ số, chỉ chịu khó trừ đi 1 dil cho có vẻ "ưu đãi", đúng là đồ bất lịch sự.  

Lúc nào cũng lo chuyện bao đồng "cậu có tiền đâu"… Đang lẩm bẩm trong đầu, ông chủ Gil như đoán được ý nghĩ của hắn, bèn nói thêm:  


"1 dil đó coi như tiền cậu mua đồ ăn." 

"Dạ dạ, cảm ơn ông nhiều lắm."  

"Mua thêm cho bác Jung nữa." 

"Bác ấy có ăn mấy thứ bánh kẹo rẻ tiền đâu." 

"Lúc không thấy cậu là ăn đấy."


Ông chủ Gil cười khúc khích, mái tóc vàng bạc phếch của ông rung rung theo. Mu Hae gật đầu qua quýt rồi chạm tay vào thiết bị.  

Bíp!

Tiếng bíp báo thanh toán vang lên, ông chủ Gil tặc lưỡi.  


"Lại phải đi làm thêm vài vụ nữa rồi nhỉ?" 


Mu Hae cũng tặc lưỡi theo, kiểm tra số dư.  

Đúng như lời ông ta. Tháng này có vẻ sẽ khá chật vật, tất cả là tại cái tội đêm qua nhặt về một gã đàn ông kỳ quặc.  


"Dạo này có hợp đồng nào khá khá không?"

"Tôi thì không biết. Nhưng từ hôm kia, thiên hạ đổ xô đi săn Gashinwolf như điên." 

"Sao tự dưng lại săn sói…?" 

"Có ông già ở Central bỗng dưng đòi sống hoang dã, kết cục thành miếng mồi ngon. Nhưng di chúc lại nằm trong con chip cấy dưới da. Thế là đám người tranh giành tài sản nổi cơn điên." 


Hợp đồng truy nã công khai có thưởng vốn hiếm, nhưng nghe có vẻ sẽ tốn thời gian vô ích. Mấy vụ này toàn lũ vô lại nhảy vào tranh giành. Thà đi làm vài vụ linh tinh còn đỡ hơn.  


"Giờ chắc xác với chip đều tan thành tro rồi nhỉ."

"Dù có tan chảy hay không, chỉ cần mang về mảnh vỡ cũng được 30 ngàn dil. Không phải Quái Dị Thể mà chỉ là thú hoang thôi, lũ còn tay chân lành lặn đã ùn ùn đổ ra ngoài vòm thành hết rồi."  

"...Giống như mò kim đáy biển."

"Muốn làm hay không thì tùy cậu."


Mu Hae lại gật đầu qua loa rồi nhét thiết bị vào ba lô.  

Bước ra khỏi cửa hàng điện tử chật chội, luồng khí lạnh lùa vào mũi.  

Trước mắt anh hiện ra những tòa nhà loang lổ xây từ vật liệu phế thải.  


Vị trí ▶ [Thành phố Goryeo]

- Tây Khu - 81.2240, 12.0771 


Con phố Ánh Sao - nơi những căn nhà xây không phép mọc lên như nấm.  

Trong bốn khu ổ chuột Đông Tây Nam Bắc, đây là nơi bị bỏ rơi nhất. Khu Tây - quê hương và chỗ dựa duy nhất của Jin Mu Hae.  

Hắn không có ký ức thuở ấu thơ. Từ lúc biết nhận thức, hắn đã là một phần của con hẻm này, lớn lên cứng cỏi và khắc nghiệt như đám cỏ dại - đúng chất trẻ con xóm nghèo.  

Cái vòng luẩn quẩn tuy tồi tàn nhưng vẫn là mái nhà.  


[UNION/GR Giao dịch - 24.557 dil]

"Chi tiêu bất ngờ lại phát sinh."


Mu Hae nhíu mày, quay gót giày.  

Đã đến lúc gặp người đàn ông bí ẩn kia rồi.  

Bản dịch Trở Thành Quái Vật Trong Con Game Rác Rưởi của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo