‘Kwon Ji Wook không dễ gục ngã, càng không biết khuất phục là gì…’
Vậy làm thế nào để mọi thứ trở nên thú vị hơn? Park Joo Yeon cắn nhẹ đầu bút, chống cằm suy nghĩ. Tiết học văn hóa nhàm chán này gần như chẳng ai buồn nghe. Chỉ có Joo Yeon giả vờ chăm chú với cuốn sách mở trên bàn, và vài sinh viên thực sự nghiêm túc ngồi hàng đầu.
Đêm qua, sau khi dồn ép Ji Wook đến cùng cực, cậu bỏ mặc anh trong tình trạng bất tỉnh. Đẩy anh qua lại như đồ vật, bản thân cũng kiệt sức, chẳng buồn thu dọn hậu quả. Cuối cùng, cứ như muốn nghiền nát nội tạng đối phương qua từng cú va đập, chỉ cần thỏa mãn bản thân, mặc kệ Ji Wook có chịu đựng được hay không.
Nên nếu không có gì bất ngờ, giờ này hắn chắc vẫn nằm trong căn hộ loft đó. Dù muốn trốn thoát cũng không cử động được.
Joo Yeon nghịch cây bút trên tay, gõ nhẹ lên trang giấy.
‘Về nhà, trước tiên phải xin lỗi vì hành động bột phát đêm qua, rồi nấu món gì ngon cho anh ta. À, vì tối qua quá bận nên chưa nói chuyện tử tế, cũng cần trò chuyện đôi chút. Anh ta thích khuôn mặt đẹp, nếu thỉnh thoảng nở nụ cười trong lúc nói chuyện, có lẽ sẽ xoa dịu được cơn giận. Nhưng rốt cuộc Ji Wook thích ăn gì nhỉ?’
Những suy nghĩ vẩn vơ cứ thế xoay vòng, dù chẳng quan trọng nhưng lại khiến thời gian trôi nhanh. Tiếng chuông báo hiệu giờ tan học vang lên. Joo Yeon gấp sách lại, thu dọn balo. Trong lòng tràn ngập hình ảnh Ji Wook, động tác vô thức trở nên nhanh hơn.
“Này…!”
“…Hửm?”
Vừa bước ra cửa, ai đó chặn lại. Joo Yeon từ từ ngẩng mặt lên.
‘Gương mặt này… là ai nhỉ?’
“Anh là ai?”
Cậu không nhớ tên. Chỉ thấy quen quen nhưng mờ nhạt. Kim Soo Hyuk – người đang đứng chắn đường – bỗng xìu xuống dưới ánh mắt thờ ơ đó.
“Tôi… là hội trưởng câu lạc bộ cậu vừa gia nhập.”
“A ha.”
“À ra là người quen.”
Joo Yeon bật cười, nét mặt dịu lại. Soo Hyuk suýt nữa bị nụ cười đó làm cho mê muội, vội vàng lấy lại bình tĩnh.
“Nhưng sao cậu lại ở đây?”
“Tôi cũng học lớp này.”
“Ồ… vậy sao?”
Joo Yeon nghiêng đầu
“Tưởng chỉ có sinh viên năm nhất, hai mới học môn chán ngắt này thôi.”
Soo Hyuk không giải thích việc mình thiếu tín chỉ do đi làm thêm, im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi:
“Cậu… tên gì?”
Kim Soo-hyuk nuốt nước bọt hỏi. Hắn ta tràn đầy tò mò về nhân vật khiến Kwon Ji-wook nổi trận lôi đình. Ngay cả cái tên mà anh không ngừng thúc giục tìm ra cũng vậy. Park Joo-yeon thấy câu hỏi này thật vô lý, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm biếm.
‘Ấy chà.’
Joo Yeon khẽ nhếch mép.
‘Hóa ra là do Ji Wook.’
“Park Joo Yeon. Giờ tôi thực sự phải đi rồi.”
Ba từ buột miệng nói ra khiến Kim Soo-hyuk giật mình. Kwon Ji-wook điên cuồng đến mức nào, vô tình chính hắn cũng đối xử với cái tên của hậu bối này như bí mật quốc gia. Ai ngờ lại dễ dàng thốt ra như vậy.
Nhưng trước khi Joo Yeon kịp bước đi, Soo Hyuk nắm lấy vạt áo cậu.
“Anh còn chuyện gì nữa?” – Giọng điệu bắt đầu lộ vẻ khó chịu, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống đỉnh đầu Soo-hyuk ở phía dưới như sẵn sàng đập nát nó.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Cậu… bị Kwon Ji-wook ghét à?”
Soo Hyuk hỏi với vẻ mặt nghiêm túc, giọng đầy thận trọng.
“Hả?”
Biểu cảm Park Joo-yeon trở nên ngơ ngác.
‘Ai khiến ai không vui?’
Trong chớp mắt, chính Soo-hyuk nhắc đến chuyện này, khi nhớ lại tình cảnh lúc đó, bỗng nổi giận, thô bạo vuốt mái tóc trán.
“Không phải, thằng khốn Kwon Ji-wook tối qua lật tung cả phòng rồi bỏ đi. Đồ khốn kiếp, ái chà, thật đấy.”
“Tại sao, vì tôi sao?”
“Ừ, thằng khốn đó. Không tìm thấy cậu, liền trút giận lên tôi.”
“A…”
Chỉ cần nghĩ đến Kwon Ji Wook, khóe miệng dường như tự nhiên nhếch lên. Có lẽ bản thân cũng không nhận ra mình đã bị Ji Wook ảnh hưởng. Park Joo Yeon đột nhiên nhớ lại lời Kim Soo Hyuk bỏ rơi mình trên bàn nhậu.
…Hình như có nói gì đó khiến người ta ngứa ngáy, hay là sẽ dạy cho một bài học…
Joo Yeon nghe thấy tất cả, giả vờ không biết trông còn giả tạo hơn. Họ ồn ào lớn tiếng như vậy, sao có thể không nghe thấy? Vừa mới tỏ ra phẫn nộ, vậy mà khi đối mặt với hắn liền giả vờ ngây ngô, chỉ biết nói xấu Ji Wook. Chuyện này buồn cười đến mức không thể chịu nổi. Giờ nhìn lại, người hứng thú nhất với Ji Wook có lẽ không ai khác chính là Soo Hyuk.
“Vậy… tiền bối bảo anh đến hỏi tên tôi?”
Joo Yeon hỏi với vẻ mặt tò mò.
“Ừ, rồi hắn như điên cuồng lên vậy!”
“À… thế là muốn giết tôi sao?”
“Đúng đấy, như muốn xé xác cậu vậy!”
Soo Hyuk nói xong mới nhận ra sự kỳ quặc, chớp mắt lia lịa. Joo Yeon cười khẽ, vỗ vai anh ta:
“Vậy tôi đã nói tên rồi, giờ có nên đi bảo Ji Wook tiền bối tên tôi không nhỉ?”
“Hả? Thì… là vậy sao?”
“Thật sự muốn tôi nói tên mình ra ư? Muốn bảo Ji Wook tiền bối giết tôi chứ?”
“Không, ý tôi không phải vậy…”
Tại sao câu chuyện lại diễn biến theo hướng đó? Soo Hyuk bối rối bĩu môi. Joo Yeon – đang đứng cao hơn và mỉm cười – vỗ nhẹ vai hắn, giải thích rằng đó chỉ là lời đùa.
“Tôi đùa thôi. Nhưng nói cũng được, chắc tiền bối sẽ ép người khác khai ra thôi.”
“À, vậy sao? Haha.”
“…”
“…”
Soo Hyuk cười gượng. Rõ ràng lúng túng trước đám đông, cuộc đối thoại tạm ngưng. Nhưng vẫn phải tiếp tục. Xét cho cùng, chính hắn là người gọi Joo Yeon tới, nguyên nhân không ai khác chính là Ji Wook. Soo Hyuk bắt đầu đưa trọng tâm câu chuyện trở lại cái tên.
“…Ừm. Vậy chuyện gì đã xảy ra?”
“Không có gì đặc biệt.”
“Tôi không tin.”
Ánh mắt Soo Hyuk lấp lánh. Joo Yeon như do dự, thở dài, cố kìm nén xúc động muốn tát vào đuôi mắt híp dài của Soo Hyuk.
Cậu biết Soo Hyuk không ưa Ji Wook lắm. Dù việc quan tâm đến người mình không thích là chuyện bình thường, nhưng vẫn có điểm khiến người ta không thể chịu nổi. Dù hắn chỉ là một trong nhiều công cụ để uy hiếp Ji Wook, tại sao cậu lại thấy khó chịu đến vậy?
“…Đúng là lì lợm…”
Câu cuối gần như là tự nói với bản thân. Soo Hyuk không nghe rõ, nhíu mày hỏi lại: “Cái gì?” Joo Yeon thở dài, cười khổ, tỏ vẻ bối rối.
“Thật sự tò mò đến vậy sao? Tôi đã làm gì ngu ngốc?”
“Ừ. Tò mò chết đi được. Nhân tiện cho tôi trêu chọc hắn chút.”
Chưa đến lúc nói ra. Ji Wook và anh ta chưa từng nhắc đến những bức ảnh đe dọa đó. Vốn định nếu đàm phán đổ vỡ, hoặc Ji Wook có hành động khiến mình không hài lòng, lúc đó mới tiết lộ một ít thông tin cho những người xung quanh, không ngờ anh ta lại dai dẳng như vậy. Joo Yeon chỉ im lặng, cười mỉm một cách khó hiểu.
“Ừm…”
Joo Yeon đảo mắt liếc ngang. Vì vẻ ngoài quá đỗi xinh đẹp đáng yêu, Soo Hyuk thậm chí nín thở. Sao thằng này có thể đẹp trai đến vậy… Vừa nghĩ vậy, hắn vừa nhìn làn da trắng và hàng mi dài của Joo Yeon. Không biết có nhận ra ánh nhìn của mình hay không, Joo Yeon ranh mãnh đáp lời.
“À, nhưng lúc nãy… Tôi không làm gì quá đáng đến mức bị đem ra làm trò đâu.”
“Rồi sao?”
“Chuyện hơi xấu hổ?”
Joo Yeon vừa mở miệng, Soo Hyuk đã phá lên cười.
“Chà, đm. Buồn cười thật. Ji Wook mà xấu hổ? Nghe càng háo hức hơn.”
“Vâng, khá thú vị. Nhưng tôi chưa định nói bây giờ, để sau này kể cho tiền bối nghe.”
“Tại sao?”
“Chắc sẽ bị Ji Wook tiền bối đánh cho. Đợi tiền bối bình tĩnh lại đã.”
“À, vậy à? Cũng được. Không còn cách nào khác, hắn ta mà nổi điên lên thì thật sự không nhận ra ai là ai.”
Trong khoảnh khắc đó, không hiểu sao lại hiện lên hình ảnh tấm ga trải giường đen sì vì máu và người nằm trên đó trong tình trạng thảm hại. Joo Yeon cảm thấy cần phải xem xét lại bản thân, nên nhún vai cho qua.
“Vâng, nên giờ hãy tạm im lặng đã.”
“Được rồi, tôi rất mong đợi, nhớ gọi cho tôi nhé. Biết số tôi chứ?”
“Lần trước khi vào CLB, phó CLB tiền bối đã cho tôi biết rồi.”
“Ừ, vậy tôi đi đây.”
Kết thúc đối thoại, biểu cảm Soo Hyuk rõ ràng tươi tỉnh hẳn. Hắn vẫy tay chào tạm biệt với vẻ mặt vui vẻ.
Joo Yeon vẫy tay qua loa, rồi nhìn đồng hồ. Đã lãng phí mấy phút trong cuộc trò chuyện vô nghĩa này? Joo Yeon nhíu mày, tặc lưỡi.
“…Thật là phiền phức.”
Thời gian từ đó trôi qua chậm chạp, khi Joo Yeon về đến nhà đã gần 5 giờ chiều.