Tư Duy Ngược - Chương 13

Chương 13

 

Park Joo Yeon dự định sau buổi học chiều sẽ ghé nhà hàng mua đồ ăn mang về. Vấn đề nằm ở chỗ đó. Nhà hàng vốn vắng khách hôm nay bỗng đón đoàn khách đông đúc, đến cả gọi món cũng phải xếp hàng. Đợi mãi, chủ quán với vẻ mặt áy náy đưa đồ ăn đóng hộp cho Joo Yeon. Cậu không vui nhận lấy, vội vã lên xe.
 
Nhưng thật khó hiểu, hôm nay lại còn kẹt xe nữa. Joo Yeon không tức giận, mà cảm thấy ngột ngạt. Cậu đặt hai tay lên vô lăng, cúi gằm đầu xuống. Hôm nay sao mọi chuyện lại thế này.
 
Chưa đến giờ tan làm, nhìn cảnh tượng này, lại nhớ lại một ngày dài sóng gió. Nhớ đầu ngày Joo Yeon tưởng có tiết học sáng nên vội vã ra khỏi nhà, đến trường mới biết được nghỉ. Tự nhiên cảm thấy thái độ đối với Ji Wook sắp tới cũng không ổn. Phải ổn định tâm trạng trước đã.
 
Nhưng Ji Wook dù có gọi điện cũng không nghe máy. Sao lại thấy kỳ lạ thế. Tâm trạng nghi ngờ đó đeo bám cậu gần 30 phút lúc lái xe. Joo Yeon mệt mỏi xoa vai, mở cửa nhà mình.
 
*Cạch*. Cửa mở.
 
“…?”
 
Căn biệt thự rộng yên ắng đến lạ.
 
‘Với thân thể rã rời, anh ta đã lê bước đi đâu mất rồi nhỉ? Đáng được khen ngợi lắm đấy.’
 
Park Joo Yeon đặt túi đồ ăn mang về lên bàn, bước vào phòng ngủ bật đèn.
 
Không một bóng người. Ji Wook đã biến mất.
 
“Tiền bối? Anh đâu rồi?”
 
Chỉ còn lại vệt máu khô trên ga giường. Joo Yeon mím chặt môi, ánh mắt lạnh lùng quét qua căn phòng trống rỗng.
 
‘Đi từ khi nào? Đi đâu?’
 
Cậu bình tĩnh quan sát xung quanh, đột nhiên nhíu mày khi thấy quần áo lót của Ji Wook bị vứt bừa bãi từ đêm qua.
 
‘Không thu dọn đồ, không phải kiểu ra ngoài… nhưng sao lại không có một chút động tĩnh nào?’
 
Cả căn phòng vẫn yên ắng. Joo Yeon vô tư vắt chiếc quần của Ji Wook lên lưng ghế, rời đi.
 
Joo Yeon không chút do dự đi thẳng vào nhà tắm. Cậu nhớ ra mình chưa dọn dẹp. Nếu là Ji Wook, chắc chắn vừa tỉnh dậy sẽ vật lộn để nôn ra những thứ cậu đã nhét đầy trong bụng anh. Joo Yeon bước những bước dài, đẩy mạnh cửa phòng tắm.
 
“…Ha.”
 
Một tiếng cười khẽ thoát ra. Có lẽ vì trong thâm tâm vẫn lo lắng không biết Ji Wook có thực sự biến mất hay không. Joo Yeon đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, từ từ tiến về phía bồn tắm.
 
Trong chiếc bồn rộng chứa đầy nước ấm, ai đó đang gối đầu lên miếng đệm bồn tắm, nằm thoải mái là ai nhỉ? Dường như đang ngủ rất say, đôi môi khô nứt hé mở, thở ra nhẹ nhàng… Đến gần nhìn kỹ, khuôn mặt thật là… Tình trạng không ổn chút nào. Joo Yeon cảm thấy một chút xót thương len lỏi trong ngực.
 
“Tiền bối, rốt cuộc đang làm gì ở đây thế?”
 
Giọng nói vừa mỉa mai vừa hài hước vang lên trong làn hơi nước mờ ảo. Ji Wook dường như đã kiệt sức hoàn toàn, không có dấu hiệu muốn thức dậy. Joo Yeon mím chặt môi, phát ra tiếng cười nhẹ.
 
‘Anh ta định tự tử trong bồn tắm sao?’
 
Nhưng nhìn vẻ ngoài bình an vô sự, có vẻ chỉ là ngủ quên mà thôi.
 
“Tiền bối… anh Ji Wook.”
 
Joo Yeon nhẹ nhàng lắc vai ướt đẫm của anh, áp sát tai thì thầm. Do dự một lúc, thậm chí còn gọi một tiếng “anh”. Ngay lập tức, đôi mắt mệt mỏi kia từ từ mở ra. Kwon Ji Wook mơ màng ngẩng đầu, chớp mắt vài cái, khi nhận ra ai đang lắc vai mình, cơ thể anh lập tức cứng đờ, hít một hơi thật sâu.
 
“…Hah.”
 
“Đêm qua thật tuyệt. Tiền bối có vẻ thích nơi này nhỉ?”
 
Joo Yeon nheo mắt lại, chào hỏi với ánh mắt đầy khinh thường. Dù nhìn thấy biểu cảm đáng ghét đó, Ji Wook chỉ có thể há hốc mồm, không thể biện minh.
 
‘Trời ơi, thật là thảm hại, Ji Wook à. Chết tiệt, làm sao mày có thể ngủ quên ở nơi này?’
 
Ji Wook, với lòng tự trọng bị tổn thương, vừa làm nước trong bồn tắm bắn tung tóe, vừa đập mạnh vào đầu mình. Xem màn tự hành hạ này dù là ai cũng không vui, nên Joo Yeon nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Ji Wook ngăn anh lại. Rồi cậu bĩu môi như điều hiển nhiên, lẩm bẩm:
 
“Thật là không biết phải nói gì…”
 
Vai Ji Wook run nhẹ.
 
‘Mình đang làm trò hề cho hắn xem sao?’
 
Nếu phải nói lý do, anh chưa từng sắp xếp được dù chỉ một sợi suy nghĩ khi ở đây.
 
Đúng như Joo Yeon dự đoán,Ji Wook vừa mở mắt đã loạng choạng bước vào nhà vệ sinh, bụng quặn đau như muốn lộn ra ngoài. Vừa ngồi xuống bồn cầu, cảm giác nóng rát trong dạ dày khiến bụng dưới anh nóng lên, mặt cũng đỏ ửng, cơ thể căng cứng suốt một thời gian dài. Không cần sờ cũng biết khuôn mặt anh tệ đến mức nào. Rửa mặt, phải rửa mặt. Ji Wook trợn mắt khó nhìn quanh phòng tắm, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bồn tắm. Chiếc bồn tắm giữa ban ngày như đang cám dỗ anh… Thả lỏng cơ thể, tình trạng có tốt hơn không?
 
Bị cám dỗ như vậy, Ji Wook dễ dàng ngâm mình trong bồn tắm, không biết từ lúc nào đã chìm vào giấc ngủ mê mệt suốt mấy tiếng đồng hồ.
 
Ji Wook gầm lên dưới ánh nhìn chuyên chú của Joo Yeon:
 
“Nhìn cái gì! Chưa thấy người tắm bao giờ à!?”
 
*Rầm!*
 
Kwon Ji Wook dùng chém tay xé toang mặt nước, làn sóng từ bồn tắm bắn tung tóe lên nửa người Park Joo Yeon. Joo Yeon giật mình, mắt mở to. Những giọt nước lấp lánh đọng trên hàng mi dài cong vút, cái cách cậu chớp mắt khiến người ta phát điên lên được. Làn da trắng gần như trong suốt, đôi mắt ướt át cùng đôi môi đỏ mọng… Chết tiệt, đẹp đến phát bực.
 
Nhưng cảm thán chỉ dừng ở đó. Ai chẳng biết ngoại hình và tính cách chẳng liên quan gì nhau, dù xinh đẹp đến mấy cũng chẳng phải người tốt. Ji Wook sẽ không mắc lừa lần nữa. Anh ngước nhìn Joo Yeon bằng ánh mắt rực lửa. Joo Yeon đờ đẫn nhìn vào đôi mắt ấy – hay khoảng không phía sau – một lúc lâu, rồi mới đưa bàn tay trắng muốt lên lau vệt nước còn sót trên má.
 
“Giật cả mình.”
 
“Sáng sớm đã thấy bực như chó cắn, cứ nhìn chằm chằm vào mặt người khác. Lỗ đít chưa rách nên khó chịu hả, thằng khốn?”
 
“Tính khí vẫn thế nhỉ. Thôi không nhìn nữa. Được chưa? Ra ăn đi. Tôi mang đồ về rồi.”
 
Khóe môi Park Joo Yeon hơi nhếch lên nhưng không có ý thu lại. Vết chân chim cũng nhẹ nhàng cong lên. Đến mèo động dục cũng chẳng có ánh mắt như thế này. Dù tình cảnh này với ai cũng nực cười, nhưng tự mình chứng kiến cảnh bị chế giễu thật khó mà vui nổi. Ji Wook dùng khuôn mặt lạnh tanh nâng nửa người lên, xả nước bồn tắm. Cơ bắp có vẻ đã dịu lại, nhưng ngược lại càng thêm mệt mỏi, bất giác thở dài.
 
“Tôi thì ăn cái gì ở đây? Xong việc thì nhanh chóng đưa tôi về.”
 
Joo Yeon tò mò chớp mắt, hàng mi rậm khẽ rung hai nhịp.
 
“Hôm qua tiền bối ngạo mạn quá, tôi chưa kịp nói chuyện ảnh.”
 
Ji Wook đang định đứng dậy bỗng cứng người. Hai tay anh chống lên thành bồn tắm, tư thế gượng gạo.
 
‘Chết tiệt. Thằng điên thật sự không phải Joo Yeon mà là chính mình. Làm sao có thể quên chuyện quan trọng thế?’
 
Sắc mặt Ji Wook dần ngả sang kinh ngạc. Joo Yeon – kẻ từ lúc vào phòng tắm đã giữ vẻ mặt khó hiểu – khi nhận ra phản ứng của anh bỗng nở nụ cười rạng rỡ. Một nụ cười tự nhiên đến đáng sợ.
 
“Tiền bối phải cư xử tốt để tôi hài lòng đã.”
 
“A… khốn nạn…”
 
Ji Wook nghẹn giọng, cố nén tiếng rên rỉ trong cổ họng. Joo Yeon – kẻ đứng ngang tầm mắt hắn – càng tỏ vẻ khó chịu, ưỡn thẳng lưng bước ra khỏi phòng tắm trước.
 
“…”
 
Ji Wook siết chặt rồi buông lỏng nắm đấm. Anh muốn túm lấy khuôn mặt chói lóa kia vò nát ngay lập tức, nhưng chỉ nhìn thấy nó thôi, cú đấm đã đơ lại.
 
‘…Có phải vì đối phương quá mạnh nên phải khiếp sợ đến thế không?’
 
Vốn dĩ anh cũng chẳng phải loại người dễ khuất phục.
 
Ji Wook ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Joo Yeon đang biến mất.
 
‘Có lẽ càng bị chửi, thằng khốn ấy càng cảm thấy cuộc sống này đáng giá, nhất định là thế.’
 
Ji Wook cẩn thận bước đi, cố không để vùng eo đau nhức sau một đêm không ngủ ảnh hưởng.
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo