Chương 14
“Hôm nay đúng là ngày đen đủi.”
“…?”
Kwon Ji Wook mặc bộ đồ mượn tạm, giả vờ nhai miếng bít tết trong khi ánh mắt lén liếc về phía Park Joo Yeon.
‘Cậu ta đang tính gì vậy?’
Câu hỏi này thật vô nghĩa. Ji Wook lại cúi xuống, tập trung vào miếng thịt trên đĩa, nhai một cách gượng ép. Khớp hàm kêu răng rắc. Đột nhiên, một cơn đau nhói xuyên qua tim, nước mắt suýt trào ra, nhưng nếu để lộ sự yếu đuối, coi như anh đã thua.
Dù sao đi nữa, Joo Yeon chống cằm quan sát cách Ji Wook ăn uống, rồi chợt nhắm mắt lại, thở dài như đang tìm kiếm sự an ủi.
“Tưởng có tiết học đầu giờ nên 8h tôi đã ra khỏi nhà, ai ngờ được thông báo nghỉ. Đợi mãi đến trưa mới định đi ăn thì lại bị giáo sư gọi họp đột xuất…”
“Quả là ngày tồi tệ, ha.”
“…”
Ji Wook cố ý chế nhạo ngay sau đó. Sau những gì cậu làm đêm qua, hình phạt này xứng đáng lắm. Cảm thấy hả hê, anh không nhịn được cười. Khi khóe miệng anh nhếch lên, vết máu khô cũng rung theo. Joo Yeon lặng lẽ quan sát vết thương bằng đôi mắt đen huyền, rồi đột ngột đứng dậy vào phòng khách.
Joo Yeon quay lại ngay sau đó với ba tuýp thuốc mỡ trên tay.
‘…Sao lại cần tới ba tuýp?’
Ji Wook nuốt miếng thịt cuối cùng, ngả người ra ghế. Ánh mắt kiêu ngạo như thể đã chờ đợi hàng giờ đồng hồ lướt nhanh qua khuôn mặt đầy vết xước của anh. Joo Yeon chỉ im lặng nhìn. Ji Wook n câng cằm, ra hiệu.
“Cái gì đấy?”
“À, cái này. Nhìn mặt tiền bối thấy hơi…”
“Hơi sao? Giờ mới biết thương hại à? Sau khi đánh đập thỏa thuê rồi?”
“…Hơi làm tôi khó chịu…”
‘…Khốn kiếp, đồ giả tạo.’
Bị kích động không kiềm chế được, Kwon Ji Wook bật dậy, cầm đũa phóng thẳng vào mặt Park Joo Yeon không chút do dự. Chiếc đũa bay sượt qua mặt khi Joo Yeon khẽ nghiêng người tránh né, rơi xuống đất lấm lem nước sốt. Joo Yeon lẩm bẩm bằng giọng lạnh lùng, tay nghịch các tuýp thuốc.
“Đừng nóng vội thế, không lại bị ăn đòn nữa đấy.”
“Chà, giờ không thèm giả vờ nữa rồi à.”
“Dù thế nào, tiền bối cũng chẳng thấy tôi đẹp trai đâu.”
“…”
Câu nói tiếp theo được thốt ra với giọng điệu bực bội. Không phân biệt được đang ‘giả vờ’ hay thật lòng, Ji Wook tức tối ăn nốt miếng bít tết. Anh dùng một chiếc đũa xiên chính xác vào từng miếng. Thấy đĩa đã sạch, Joo Yeon cười ngớ ngẩn một cách đắc ý. Ji Wook khịt mũi.
“Ăn xong rồi thì qua đây nào.”
Cốc cốc. Park Joo Yeon đi vòng qua bàn ngồi xuống, vỗ nhẹ hai cái lên đùi. Kwon Ji Wook nghiêng đầu bối rối. Joo Yeon cũng nghiêng đầu theo cùng hướng rồi lại vỗ đùi.
“Lại đây, phải bôi thuốc rồi.”
“Mày bảo tao tới đó?”
“Khoảng cách giữa chúng ta giờ dù xa… cũng chưa đầy một mét. Đi bộ vài bước mà không nổi sao?”
Joo Yeon ước lượng chiều rộng cái bàn, giọng hơi chậm lại giữa chừng. Ji Wook nhăn nhó bứt rứt.
“Không, vấn đề là ở chỗ đó à? Mày đang bảo tao ngồi lên đùi mày đấy.”
“Đau đến mức không ngồi được sao?”
“Đùa à?”
“Thật đấy?”
“…”
Kwon Ji Wook nghẹn lời, môi chỉ co giật cứng đờ rồi thở dài não nề từ tận đáy lòng. Người ta bảo con người là sinh vật biết học hỏi, sau bao lần tranh cãi với cậu, Ji Wook đã hiểu rõ dù có biện bạch cũng chẳng thay đổi được gì. Dù vậy, anh vẫn tò mò về ý đồ đằng sau.
“Tại sao?”
Loại thuốc mỡ bôi mặt này, chỉ cần Park Joo Yeon với tay là chạm tới dễ dàng. Cần gì, cần gì phải tạo dáng khiến người ta nhìn vào cũng đỏ mặt thế này? Chẳng lẽ có lý do nào bắt buộc phải vậy? Khác với dự đoán của Ji Wook rằng sẽ không nhận được hồi âm, Joo Yeon dịu dàng đáp:
“Để làm quen.”
“Nhưng rốt cuộc là để làm gì… Không, thôi.”
Tuy nhiên, nội dung câu trả lời chẳng thân thiện chút nào. Ji Wook từ bỏ việc truy vấn thêm. Từ lâu anh đã ngừng cố hiểu suy nghĩ của Park Joo Yeon. Anh tùy tiện lau miệng rồi đứng dậy, ngoan ngoãn bước tới, xoay người ngồi lên đùi cậu. Joo Yeon hài lòng cười tươi, ôm eo kéo anh vào lòng. Ji Wook mất thăng bằng, đập mạnh vào bắp đùi cứng nhắc của Joo Yeon, khẽ rùng mình rên lên.
“…Ái.”
“Trông anh bị thương nặng thật.”
Park Joo Yeon nhìn đôi tay đang bám chặt vào mép bàn và tựa lưng ghế của Ji Wook từ từ thả lỏng, rồi tặc lưỡi hai lần.
“Qua qua nhìn đây.”
Cậu thì thầm, Ji Wook hít sâu rồi quay lại.
“Nếu không mở miệng thì tốt biết mấy. Khuôn mặt đẹp trai này đã không bị tổn thương.”
Park Joo Yeon nhìn gương mặt sưng tấy của cậu, biểu cảm đau lòng hơn cả cha mẹ đẻ, nhanh chóng bôi thuốc lên vết nứt ở khóe miệng. Do ngồi trên đùi, tầm mắt bị đảo ngược. Ji Wook nghiêng đầu nhìn bàn tay đang bôi thuốc lên mặt mình rồi nhắm mắt lại. Chỉ cần nghĩ đến việc đôi tay dịu dàng này đêm qua đã biến thành thứ gì, anh lại sôi máu.
“Tôi đã đánh tránh xương mũi một chút rồi, không đau như gãy xương chứ?”
“Đó là do né mũi tôi ra à?”
“Đi phẫu thuật thẩm mỹ xong chưa chắc đẹp bằng mũi cũ đâu.”
Joo Yeon bôi đều thuốc lên môi nứt nẻ và vùng quanh miệng. Cậu còn bôi cả lên niêm mạc miệng bị rách. Ji Wook ghét cảm giác nhờn nhờn đó. Đúng lúc định cắn trả, Joo Yeon đã rút tay lại đúng lúc. Cậu thậm chí còn nhận ra sự co giật của môi anh. Đầy tiếc nuối, Ji Wook nhanh chóng quay đầu đi. Có lẽ đã xong phần xử lý mặt, đến lúc đứng dậy.
Ngay lúc đó, Park Joo Yeon đã dán xong miếng thuốc còn lại và luồn xuống túm lấy eo Ji Wook. Đó là hành động anh nửa như đoán trước. Ji Wook không tỏ ra hoảng hốt mà siết chặt cổ tay cậu, ánh mắt liếc lên liếc xuống.
“Tay vẫn không chịu buông ra?”
“Không bôi phía sau sao? Chỗ đó chắc là thảm hại nhất.”
“Tao không cần thuốc, tao muốn rượu.”
“…”
Một luồng khí căng thẳng vô hình khiến không khí biến dạng. Bàn tay buông lỏng và bàn tay ngăn cản đan vào nhau rồi đột ngột dừng lại. Hai người im lặng, chỉ nhìn nhau bằng ánh mắt lạnh băng. Ánh mắt Ji Wook hung dữ như sắp ra tay. Joo Yeon hiểu rõ, nếu thế, lớp thuốc vừa bôi cẩn thận sẽ lại dính đầy tay mình.
Thật đáng tiếc.
Park Joo Yeon quyết định hôm nay sẽ kiềm chế bản thân, không sử dụng bạo lực. Một ngày mọi thứ đều không thuận lợi như thế này, cậu chọn cách dùng lời nói để khống chế Kwon Ji Wook.
Joo Yeon thả lỏng đôi lông mày nhíu chặt, nở một nụ cười nhẹ. Đáp lại, góc mắt sắc bén của Ji Wook cũng dịu xuống. Trong cuộc đối đầu ánh mắt này, anh cảm thấy mình đang chiếm thế thượng phong, lòng tràn đầy thỏa mãn.
“Tiền bối định một mình xoay sở thế nào?”
“Dễ như mở miệng nuốt chửng là xong.”
Park Joo Yeon nắm cổ tay Kwon Ji Wook, nhẹ nhàng xoa xoa như đang vỗ về.
“Nếu định moi ra trước mặt tôi, tự dùng tay chọc vào, thì giao cho tôi làm có phải hợp lý hơn không? Tôi sẽ moi ngay tại đây.”
“Đồ điên, ai cho phép mày tự ý banh ra trước mặt tao?”
“Anh tưởng tôi sẽ để mặc anh một mình trong phòng sao? Làm sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn kẻ khác xâm phạm lãnh địa của mình?”
Joo Yeon cúi đầu áp vào xương bả vai Ji Wook, sống mũi dài khẽ cọ qua da thịt. Qua lớp áo phông mỏng, cậu in lên lưng anh những nụ hôn dịu dàng. Những ngón tay tự do luồn lách qua kẽ tay Ji Wook, rồi đan chặt vào nhau, siết chặt.
Ji Wook bối rối im bặt. Đó là một cử chỉ ngọt ngào đến bất ngờ. Cái cảm giác vô cớ khiến tai nóng bừng ấy. Joo Yeon vuốt ve cơ thể cứng đờ của anh, lên tiếng:
“Ở đây, tôi cần tận mắt chứng kiến… khá là hợp lý còn gì.”
“…Mày!”
Ji Wook đột ngột gằn giọng khi Joo Yeon dùng ngón tay thon dài lướt nhẹ qua khớp tay anh, rồi đột ngột luồn xuống háng anh, bất ngờ siết chặt. Khi bàn tay Joo Yeon áp lên quần áo, nhẹ nhàng tăng lực ép, khiến hông Ji Wook run rẩy theo bản năng. Nhận thấy cằm anh cứng đờ, Joo Yeon mỉm cười – cậu thích cái cách Ji Wook không thể phản kháng hoàn toàn.
“Muốn bị rách thêm, hay để tôi bôi thuốc cho xong?”
“Đm… Tao biết rồi!”
Bàn tay cứ luồn qua cổ áo sờ mó khiến Ji Wook bực bội. Ghét cay ghét đắng cảm giác khoái lạc bị ép buộc, anh gạt phắt tay Joo Yeon đang ve vuốt ngực mình. Một làn gió lạnh lướt qua sống lưng. Joo Yeon cười khẩy.